Tấm áo đen thêu hoa văn lá rụng phủ lên thân thể, đôi chân, thoạt trông
không thể thấy thân hình sau lớp áo, chỉ thấy áo dài màu đen rộng thùng
thình.
Tô Minh không thấy khuôn mặt giấu trong lớp áo
nhưng hắn thấy được đôi mắt sáng ngời, con ngươi lạnh lùng. Người áo đen phát ra cảm giác tang thương rõ ràng, dường như y đứng đó đại biểu năm
tháng trôi qua. Cố tình khi cảm giác đó xuất hiện thì Tô Minh cảm nhận
năm tháng vặn vẹo từ người áo đen. Thời gian vặn vẹo, phát ra tang
thương, dường như đứng đó không phải một con người mà là kính cổ phản
chiếu trời đất biến đổi mấy vạn năm.
Tô Minh nhìn người
áo đen, người đó cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Hai người bốn mắt giao nhau
trong trời sao luôn vang vọng tiếng nổ.
Tô Minh mỉm cười lạnh nhạt nói:
- Bộ đồ này làm ta nghĩ đến vài người.
Khi Tô Minh lên tiếng, mắt người áo đen chợt lóe tia sắc bén, người đạp mạnh một bước. Xung quanh Tô Minh vang tiếng gầm rú càng kinh thiên
động địa gấp mấy trăm lần. Thanh âm kia như sóng, hơn cả sấm sét, trở
thành tiếng động lớn nhất trời sao này, vặn vẹo hư không như nhấn chìm
Tô Minh, như muốn giam cầm hắn trong sóng âm.
Cùng lúc
đó, người áo đen giơ tay phải lên, nhẹ nhàng ấn một chưởng, nhìn như nhu hòa nhưng khi đẩy ra thì vang tiếng két két, xuất hiện chín khe nứt to
lớn. Chín khe nứt như chín con rồng, tiếng nổ xung quanh là tiếng chúng
nó gầm rồng, tốc độ nhanh đến không thể trông thấy vặn vẹo lao hướng Tô
Minh bị giam cầm.
Một tiếng nổ điếc tai, khi thanh âm
vang lên liền hòa cùng tiếng nổ xung quanh, hình thành tiếng động ầm ĩ
khắp chốn. Ngoài người Tô Minh xuất hiện vặn vẹo phạm vi lớn, chỉ cần ở
trong trời sao tràn ngập thanh âm này thì bóng dáng người áo đen như
sinh ra từ thanh âm sẽ sừng sững không bao giờ ngã.
Tiếng nổ hòa âm, chín con rồng va đụng vào Tô Minh, như xé rách trời sao,
cưỡng ép xé không gian vặn vẹo quanh hắn và thân thể của hắn.
Tô Minh cách hư không vặn vẹo nhìn người áo đen, thấy tang thương, thời gian trên người đối phương. Tô Minh thở dài, hắn đã biết đối phương là
ai, tựa như năm xưa ở Đệ Ngũ Hải trong Thần Nguyên Phế Địa, bốn người
kia, và trong Đệ Ngũ chân giới giả dối, Tô Minh không lựa chọn ... Đệ
Ngũ Sử.
Tô Minh ở trong hư không vặn vẹo trông như sắp bị xé nát chậm rãi lên tiếng :
- Ngươi là ... Hỉ Sử!
Mắt người áo đen lóe tia sáng, giơ tay phải chỉ lên trời mạnh chặt
xuống, ấn không gian bên dưới, cùng lúc đó, lần đầu tiên y thốt lời.
Bốn chữ thoát khỏi môi:
- Tuế nguyệt chi nghịch!
Trên tay phải của người áo đen xuất hiện sóng gợn màu vàng, sóng gợn
lấy y làm trung tâm lan tràn bốn phía, vươn tới chỗ Tô Minh đứng. Thuật
năm tháng buông xuống nơi đây, thay đổi quy tắc thời gian, đảo ngược về
viễn cổ. Hư không biến đổi, tầng tầng cuốn động khiến tiếng nổ càng ầm ĩ hơn, lan đến Tô Minh ở bên trong, hắn có dấu hiệu thoái hóa.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Bốn người Hỉ, Nộ, Ai, Oán, ta nên sớm nghĩ ra ngươi ... Là người Tố Minh tộc.
Không biết Tô Minh thi triển thần thông gì, con mắt thứ ba mở ra bắn
một luồng sáng, thân hình trông như sắp vỡ của Tô Minh tan tành như mặt
gương. Thế nhưng thật sự là gương vỡ, như là tấm gương đặt ở trong trời
sao. Cùng lúc đó, không gian vặn vẹo tán đi, bao gồm tiếng gầm rú xung
quanh chợt yên tĩnh lại. Phạm vi sóng gợn vàng của người áo đen lan tràn bị tia sáng bắn ra từ con mắt thứ ba của Tô Minh đánh tan như đã bị hắc ám cắn nuốt.
Trời sao trở lại như cũ, hai người vẫn nhìn nhau, vẫn là hai người, dường như vài giây trước chiến đấu chỉ là giấc mơ.
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Có được thuật năm tháng như vậy, có thể trở thành một trong bốn sứ
giả Hỉ, Nộ, Ai, Oán, người như vậy nếu là Tố Minh tộc thì trừ Tố Minh
lão tổ năm đó ngu trung với Ám Thần trận doanh ra ta không nghĩ được ai
khác. Hiện tại xem ra Tố Minh lão tổ không phải ngu trung với Ám Thần mà là ... Diệt Sinh lão nhân.
Tô Minh rất cảm thán và nhẹ nhõm hẳn ra.
Bởi vì khoảnh khắc này Tô Minh hoàn toàn hiểu ra, Thiên Tà Tử cũng tốt, Liệt Sơn Tu cũng vậy, bọn họ vẫn chưa chết, tựa như bốn sứ giả Hỉ, Nộ,
Ai, Oán. Hỉ Sử có ở đây thì dĩ nhiên ba sử khác cũng có.
Người áo đen khàn giọng chậm rãi nói:
- Lão phu rất vui mừng trông thấy hậu bối của Tố Minh tộc.
Thanh âm quanh quẩn bốn phía, không cố ý ức chế tiếng nổ xung quanh
nhưng thật tự nhiên rõ ràng truyền vào tai Tô Minh. Đây là một người tu
vi vượt qua Ám Thần, Nghịch Thánh, thậm chí mạnh hơn Thiên Linh lão nhân một chút, bước vào trung kỳ bất khả ngôn.
Hơn nữa Tô
Minh không cảm giác hơi thở Tang Tương từ người đối phương, người áo đen không dung hợp một bản thân khác trong Tang Tương đại giới. Nơi này là
Đệ Tứ giới, một thế giới hoàn toàn khác với Ám Thần, Nghịch Thánh đối
ứng cùng nó, chỗn yà không có nhiều người, không khiến tu sĩ Ám Thần,
Nghịch Thánh tìm tới một bản thân khác. Bởi vì giới này tồn tại lỗ hổng
thông hướng thương mang, vì nơi đây tồn tại cường giả tiếp tục sống qua
nhiều kỷ nguyên. Đa số họ đã ngủ say, nhưng có cường giả cá biệt thức
tỉnh rồi. Có lẽ họ chỉ có thể thức tỉnh trong Đệ Tứ giới, có lẽ vì các
loại nguyên nhân khiến giới này không giống như cánh thứ ba Ám Thần,
Nghịch Thánh của Tang Tương, dần thật sự khác biệt.
Khi
người áo đen thốt lời, y giơ lên tay phải giửo mũ trùm đầu lộ khuôn mặt
già nua, tràn ngập nếp nhăn, tóc bạc phơ, đôi mắt hõm sâu lóe tia sáng
chói mắt nhìn Tô Minh. Khuôn mặt này có chút giống với Tô Hiên Y, ý bá
đạo phát ra. Bởi vì lão là U Minh, là Tố Minh lão tổ, là cường giả mạnh
nhất Đệ Ngũ chân giới của Tam Hoang.
Tô Minh là Tố Minh
tộc nhưng nếu bàn về độ tinh thuần huyết mạch thì không sánh bằng Tô
Hiên Y, không bằng Tố Minh lão tổ từ bản kỷ đời thứ ba đã là bá chủ một
phương.
Tô Minh im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Nhất định phải tiếp tục cuộc chiến này sao?
Tố Minh lão tổ từ từ nói, mắt lóe tia sắc bén:
- Thế gian vốn không có Tố Minh tộc, chỉ có Đại Minh bộ lạc, cho đến
khi ân công xuất hiện, dùng máu bản thân dẫn đạo, khiến Đại Minh bộ lạc
dần chuyển hóa thành Tố Minh tộc. Cả đời lão phu không thể báo đáp ơn
này, từng thế rằng hễ là tộc nhân của Tố Minh tộc thì đời đời phải sùng
bái ân công, phải này nô của người cho đến khi hư không vỡ nát. Ngươi là tộc nhân của Tố Minh tộc, phải tuân theo điều này, nếu không thì huyết
mạch của ngươi sẽ phản phệ, vì đây là số mệnh đời đời của Tố Minh tộc
ta.
Tô Minh im lặng, khẽ thở dài, từ từ nói:
- Đó là số mệnh của ngươi chứ không phải của ta. Nếu ngươi đã nhất
quyết muốn chiến, Tô ta kính ngươi là Tố Minh lão tổ, ta không dùng ý
chí áp ngươi. Ngươi và ta cùng thi triển thần thông năm tháng, xem ai
thành xương khô trước.
Làm người không thể quên gốc, Tố
Minh lão tổ khác với Tô Hiên Y, Tô Minh rất kính nể người này, không
liên quan tới Diệt Sinh lão nhân, chỉ vì Tố Minh lão tổ chống đỡ Tố Minh tộc tại Đệ Ngũ chân giới, khiến Tố Minh tộc vùng lên. Tô Minh không thể quên vợ của Tô Hiên Y, người đàn bà trong Đệ Ngũ Hỏa Lô đã nói một câu
với hắn.
Khi Tô Minh sinh ra, tên của hắn được lão tổ này đặt cho. Tô Minh tin câu đó là thật sự. Là tổ của Tố Minh tộc, người
như vậy nếu có thể không đấu thì Tô Minh sẽ hết sức tránh, nhưng nhất
định phải chiến thì trong lòng hắn cho đối phương sự tôn trọng nên có.
Tô Minh chọn dùng một trong thiên phú Tố Minh tộc, thần thông năm tháng
đấu với vị lão tổ này.
Tố Minh lão tổ nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi nói:
- Có thể.
Tố Minh lão tổ khoanh chân ngồi trong hư vô, mắt khép lại, lực lượng
năm tháng bùng phát từ người lão, đầu tiên là sắc vàng, giây sau biến
thành ánh sáng rực rỡ nhất trời sao.
Tô Minh im lặng
khoanh chân ngồi xuống theo, khép mắt lại, dần dần thân thể hắn mơ hồ,
màu sắc ám nổi lên như muốn hòa cùng màu đen trong trời sao nhưng lại
cách biệt, vì trời sao đen không xứng nhuộm ám của Tô Minh. Nếu nói bị
nhuộm thì nên là ám của Tô Minh nhuộm đẫm khung trời.
Tố Minh lão tổ mở mắt ra, lên tiếng:
- Bắt đầu đi!
Tố Minh lão tổ lại nhắm, lực lượng năm tháng đậm đặc tỏa ánh sáng chói
mắt trên người lão, quét bốn phía. Ánh sáng này như ban ngày, ảnh chiếu
cả trời sao, dường như trong ánh sáng không có đêm đen nào tồn tại được. Khoảnh khắc này thi triển năm tháng đảo ngược.