Lúc bình thường ánh sáng chỉ có một loại.
Nhưng bây giờ trong mắt Tô Minh ánh sáng chia thành hai loại, một là bá đạo rực rỡ, một là yếu ớt dịu dàng.
Ánh sáng huy hoàng của pho tượng Nhật Nguyệt ảnh chiếu khắp mật thất, khiến mỗi một vị trí trong phòng đều bị ánh sáng bao trùm. Bá đạo cùng nhu
hòa không giao thác mà là lấy vị trí Tô Minh ở làm trung tâm chia cắt
căn phòng thành hai nửa vòng tròn.
Một bên là cực kỳ bá đạo, một bên là dịu dàng như nước.
Tô Minh nhắm mắt lại nhưng vẫn xuất hiện hai màu sắc khác nhau, khiến thân thể hắn trong chớp mắt này như bị tách ra, lấy chóp mũi làm đường kẽ
thân hình biến thành hai ánh sáng mạnh và yếu khác nhau.
Hai tay
Tô Minh chĩa lên trên đặt ở đầu gối, trong đó tay phải nắm Đạo Quỳ sơn
hiện tại trong ánh sáng nó như sống lại, lệ quỷ càng thêm dữ tợn, con
dơi trên quỷ trảo phát ra từng tiếng rít.
Một lát sau, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn vụt ngẩng đầu, cả người vặn vẹo bay lên khỏi Đạo Quỳ sơn, thân
hình như sương khói vòng quanh Tô Minh. Lệ quỷ đi giữa ánh sáng mạnh và
yếu, trông cực kỳ quái dị.
Tô Minh biểu tình như thường, vẫn đang nhắm mắt, tay trái nắm Thái Bình Hữu Tượng vào phút này phát ra tiếng
nổ, chậm rãi phân giải, biến thành ảo ảnh voi to và cán cân, đi cùng lệ
quỷ.
“ Chỉ cần tin tưởng lực lượng tồn tại, xuất hiện đi! “
Mắt Tô Minh mở bừng ra, bên trong lóe tia sáng khoảnh khắc có loại cảm giác sắp dung nhập vào ánh sáng mạnh yếu trong mật thất, biến thành loại thứ ba tại đây.
Giây phút Tô Minh mở mắt ra, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn lượn lờ bên người hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm. Trong tiếng hét lệ quỷ
mạnh giơ lên tay trái chộp lấy cái cân cũng lượn lờ bên cạnh.
Cái cân ở trong tay nó, giống như bây giờ lệ quỷ hóa thân trở thành bình
xứng, khi nó cầm cái cân thì Thái Bình Hữu Tượng hóa thành cầu vồng thật tự nhiên xuất hiện trên bàn cân.
Tất cả nói thì chậm nhưng quá
trình hoàn thành chỉ trong vài giây. Lệ quỷ không còn vẻ dữ tợn mà có sự uy nghiêm, tay phải nó mạnh chộp bắt lấy con dơi treo ở đòn cân.
Khi lệ quỷ hoàn thành động tác này, hiện ra trước mặt Tô Minh là bức tranh lệ quỷ xứng tượng!
Con dơi đó là quả cân!
Tất cả rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Tô Minh không tìm ra một chút tỳ vết, dường như nó vốn nên là như vậy.
“Tượng có hai thể, một là thể thực thái, một là huyễn hư bình!” Miệng lệ quỷ phát ra tiếng ồm ồm mơ hồ.
“ Xứng tượng là thực, như môn đạo chi tôn, phi linh tiên chi năng, lượng
tượng chi hư, tự cảnh huyễn chi tưởng, có thể ước lượng...tượng này ba
giây! “
Hình ảnh lệ quỷ xứng tượng chỉ giữ khoảng ba giây trước
mặt Tô Minh rồi biến thành hai cầu vồng vọt vào đôi mắt của hắn. Trong
đó lệ quỷ Đạo Quỳ sơn và quả cân dơi chui vào mắt trái của Tô Minh. Thái Bình Hữu Tượng và đòn cân thì lóe vào mắt phải của hắn.
Tô Minh người run lên.
“Tin tưởng ta...” Tô Minh thì thào, đôi mắt hỗn độn.
Hắn sâu sắc cảm nhận được trong đôi mắt ẩn chứa lực lượng, nó ở trong đầu của hắn biến thành thanh âm mãnh liệt.
Thanh âm vô cùng uy nghiêm, như gầm rống gào thét, thanh âm kia không ngừng
mà quanh quẩn. Tô Minh không cảm giác có nguy hiểm, đây cũng không phải
là có cái gì linh ẩn chứa, chuẩn bị đoạt xá, cái này giống như thanh âm
còn sót lại trong năm tháng không biết đã qua bao nhiêu vạn năm.
Thanh âm này bình thường không thể nghe thấy, chỉ có ở trong ánh sáng pho
tượng nhật nguyệt, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn và Thái Bình Hữu Tượng cùng thuộc
về một người, lấy lực thần nguyên thúc đẩy, thi triển hình ảnh lệ quỷ
xứng tượng thì mới xuất hiện. Hoặc nên nói hình ảnh lệ quỷ xứng tượng là trung tâm Tam Môn Đạo Thiên, lực lượng kỳ lạ bên trong khiến Tô Minh
khao khát ẩn giấu trong câu ba chữ hình ảnh “Tin tưởng ta…”
“Tin tưởng ta...” Thanh âm này không ngừng vang vọng, khiến Tô Minh có cảm giác say mê.
Dùng hình ảnh hư ảo cất giữ thanh âm, dùng Tam Môn Đạo Thiên che giấy hình
ảnh, thanh âm này, ba chữ kia là trung tâm, là căn nguyên của lực lượng
kỳ lạ.
“ Không ngờ lực lượng khiến ta cố chấp lại diễn biến từ
trong một câu nói.” Đôi mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, trông hắn cực kỳ
yêu dị, thanh âm thì thào như mơ hồ.
“ Câu nói này tang
thương...nhưng chỉ bằng vào một câu nói đã có thể ngưng tụ ra nhiều lực
lượng mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không phải hai thần nhật nguyệt có thể
làm được! Chắc lai lịch của Tam Môn Đạo Thiên còn trước cả hai thần Nhật Nguyệt, hoặc nên nói là sự tồn tại xa xưa hơn để lại báu vật! “
Tim Tô Minh đập nhanh, đôi mắt lóe tia sáng âm u, đôi tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm lại.
“Lực lượng này cần cảm ngộ, lão tổ Ngọc gia chỉ lần mò cảm ngộ một chút đã
hơi thi triển ra loại lực lượng này. Ta có thể cảm giác được nếu hai tay ta siết chặt thì ánh sáng mạnh yếu ngoài người của ta sẽ lại hấp thu
vào người, thế thì ta có thể thành công. “
Hai tay Tô Minh chậm
rãi nắm lại, ánh sáng trong mật thất vặn vẹo kịch liệt, dường như ánh
sáng hóa thành từng tia sáng, những tia sáng đang từ bốn phương tám
hướng nhanh chóng ngưng tụ vào đôi tay hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là một ngày.
Trong một ngày này Tô Minh không hề chớp mắt, nơi đáy mắt ánh sáng âm u càng
lcus càng mãnh liệt. Cùng lúc đó, mép bốn phía mật thất chỗ lúc trước
tỏa ánh sáng biến thành đen đặc. Trông mật thất rất quái dị, dường như
ánh sáng bị hạn chế trong khu vực nhất định, đối lập rõ ràng với xung
quanh tối tăm, dường như có giới hạn nào đó cách ly chúng.
Bên Tô Minh, mắt hắn chớp lóe lúc sáng lúc tối, tia sáng âm u trong mắt có thể thấy rất nhiều tơ máu. Nhìn như hắn bình tĩnh nhưng sâu trong lòng Tô
Minh dậy sóng. Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục, từng đợt gào thét, gầm
rống rít gào trong tinh thần của Tô Minh.
Lúc mới bắt đầu qua
thật lâu mới vang lên tiếng nói, nhưng hôm nay thanh âm trong đầu Tô
Minh đã liền với nhau liên tục không ngừng vang vọng.
“Tin tưởng ta... Tin tưởng ta... Tin tưởng ta... “
Thanh âm kia tang thương mà không có dao động, đã thay thế tư duy của Tô
Minh, thay thế ý thức của hắn, dường như khoảnh khắc này thân hình của
hắn trống rỗng, chỉ có câu nói kia không ngừng khuếch tán.
Tất cả trông như nguy hiểm nhưng sự thật là nguy hiểm không quá cao, Tô Minh
chưa từng giảm bớt sự cảnh giác. Lần này là cảm ngộ, lấy từ thanh âm để
lại từ năm tháng xa xưa. Nếu thành công thì Tô Minh có thể được đến lực
lượng ẩn chứa trong câu nói, nếu thất bại thì cũng chỉ vẻn vẹn là thất
bại.
Thời gian lại trôi qua cả ngày, Tô Minh ở trong mật thát
ngồi tĩnh tọa lâu đến hai ngày. Thanh âm vang vọng trong óc hắn giống
như hồi âm vô tận, chậm rãi có xu hướng tán ra ngoài, ngưng tụ lại.
Mãi đến ngày thứ ba, thanh âm trong đầu Tô Minh rốt cuộc hoàn thành quá
trình khuếch tán ra ngoài rồi lại ngưng tụ, lại lần nữa hóa thành một
câu nói.
“Tin tưởng ta... “
Một câu nói này nghe vào tai
Tô Minh có điều khác với trước kia đã nghe. Dù Tô Minh không thể tả được ở đâu khác biệt nhưng khi thanh âm vang vọng thì óc hắn ù vang. Trong
tiếng nổ ý thức của hắn chớp mắt vặn vẹo, dường như lh bị cái móc cưỡng
ép kéo vào một thế giới kỳ lạ.
Đây là bầu trời vụn vỡ, màu trời
là xanh sẫm, đang nhanh chóng vỡ tan, tiếng nổ điếc tai vang vọng khung
trời. Có thể thấy từng cột sáng mang theo tiếng rít chói tai xuyên thấu
khung trời, đi qua đâu là không gian rạn vỡ, bầu trời tan rã. Đặc biệt
là từng cột sáng rơi xuống đất lập tức hình thành từng vòng tròn quét
bốn phía, mặt đất tầng tầng tan vỡ. Giống như tận thế, trời đất đang hủy diệt.
“Tin tưởng ta…”
Chính lúc này, một thanh âm hùng
hồn bỗng phát ra từ mặt đất. Tô Minh liếc mắt nhìn, liền thấy mặt đất
đang tan vỡ như gợn sóng, trên một ngọn núi đứng một người.
Người này là thanh niên mặc áo lam, tóc bạc trắng. Bộ dạng của hắn rất bình
thường, bình thường đến không có chút gì là lùng, nhưng trên người hắn
tràn đầy tang thương. Giống như đời hắn trải qua rất nhiều chuyện cũ,
khiến hắn có loại hấp dẫn không thể hình dung nhưng khiến người liếc mắt một lần suốt đời khó quên.
Hắn chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh
núi, đôi mắt lộ bi ai. Quần áo của hắn bị gió thổi, mái tóc bạc theo gió bay lên. Dường như hắn đang nhìn bầu trời, giọng hắn vang vọng.
“Tin tưởng ta…”
Tô Minh tinh thần rung động, hắn nhìn người đàn ông, càng thấy trước mặt
người đàn ông mặt đất đang tan vỡ quỳ lạy vô số sinh linh. Những sinh
linh thân thểrun rẩy, rõ ràng sợ hãi thiên địa tan vỡ nhưng không đứng
lên bỏ trốn.
Bọn họ nhìn người đàn ông tóc bạc, dường như lời người đàn ông này nói đối với họ là loại tín ngưỡng, sùng bái vô tận.
“Từng có người nói với ta, người tin ta thì thiên địa hủ mà ta bất hủ, thiên
địa diệt mà ta bất diệt. Hôm nay, ta nói cho các ngươi...tin tưởng ta. “
Tinh thần Tô Minh rung động, hắn nhìn mọi thứ trước mắt bỗng
tan vỡ thành vô số mảnh vụn, những mảnh vụn bay đầy trời, chậm rãi biến
mất ở trước mặt hắn.
Tô Minh mở mắt ra, hoặc nên nói mắt hắn vốn trợn to, lần này mở ra hồn.
Vẫn là mật thất, xung quanh tối đen, chỉ có trong hai tay hắn ánh sáng tay
trái ý bá đạo là mặt trời, ánh sáng tay phải dịu dàng là mặt trăng. Tất
cả ánh sáng trong mật thất đều ngưng tụ vào đôi tay của Tô Minh.
“Ta, hiểu rồi.” Trên mặt Tô Minh lộ ra tang thương, nếu nhìn kỹ thì tang thương này hơi giống với người đàn ông áo trắng đó.