"...Người đàn ông trên danh nghĩa..."
Câu này giống như kéo dài một ngàn năm vang vọng bên tai Hứa Tuệ, chậm rãi, lâu dài, từng chữ một, như ngăn cách không gian.
Trái tim Hứa Tuệ trong tĩnh lặng bị câu này gợi lên sóng, tựa đóa hoa
nở ở trong lòng cô không ngừng khuếch tán, mãn đến khi biến thành sức
lực mở mắt ra.
Dưới mí mắt con ngươi ảm đậm không ánh sáng,
nhưng Hứa Tuệ thấy bên người khe hở, trong thế giới kia, bóng dáng người đàn ông trên danh nghĩa của cô, đứng bên ngoài vách tường đổ vỡ. Vách
tường sụp nát như làm nền cho hắn, phụ trợ bóng dáng hắn nổi bật trong
thế giới.
Lời Tô Minh thốt ra, thanh âm vang vọng cả khung
trời mặt đất, khiến lòng ông lão thể ảo trầm xuống. Cùng lúc đó, cung
thủ đứng cạnh lão, người khổng lồ mấy trăm mét lập tức giơ cung nơi tay
tría, tay phải kéo dây cung, tiếng vù vù vang lên, chớp mắt thành tiếng
xé gió sắc nhọn.
Cung thủ thả dây cung, mũi tên xuyên thấu hư vô, tên nhọn do đất cát tổ thành, tốc độ như tia chớp lao hướng Tô
Minh, khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt hắn. Mũi tên nhanh đến khó thể
hình dung, giây trước còn ở phía xa, giây sau đã ngay giữa trán của Tô
Minh.
Tô Minh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn. Bây giờ tu vi của Tô Minh đã rất gần với kiếp dương, đó là do lực lượng truyền đến từ Ách
Thương phân thân, nhưng đây chưa phải là Ách Thương phân thân tự đến,
không thể gọi là trạng thái mạnh nhất.
Tô Minh còn có thể càng mạnh!
Khoảnh khắc Tô Minh ngẩng đầu, giơ lên tay phải, hai chân chẳng những
không lùi mà lại tiến tới một bước, chân chưa đạp xuống thìtay phải bỗng vươn tới trước, sức mạnh cường đại phát ra từ bàn tay. Sức mạnh giống
như một ngọn núi oanh kích, khiến đôi tay Tô Minh tê dại nhưng thân hình hóa giải lực lượng trong cơ thể, cùng lúc đó, ắn bước ra bước thứ sáu
đạp xuống đất.
*Ầm!*
Mặt đất vì bước chân của Tô
Minh mà chấn động, đất cát vì bước chân của hắn mà run rẩy, cả khung
trời trong chớp mắt này gió cuốn mây tán, tiếng rít gào vô cùng tận,
thổi tóc dài Tô Minh bay, biểu tình của hắn lạnh băng, âm trầm, kèm theo tà khí ngập trời.
Tay phải hắn bắt lấy mũi tên cát do cung thủ bắn ra.
Mũi tên kêu vù vù trong tay hắn, nhưng không cách nào thoát khỏi lòng
bàn tay của Tô Minh. Tô Minh cúi đầu nhìn mũi tên, mắt lóe tia kỳ lạ,
ánh sáng kỳ lạ biến thành nhật nguyệt tinh thần chảy ngược trong mắt
hắn, như năm tháng đảo ngược.
Cung thủ, ông lão thể ảo trông
thấy tia kỳ lạ trong mắt Tô Minh, cùng biến sắc mặt. Đặc biệt là ông lão thể ảo bản năng lùi mấy bước, chói tai lên tiếng.
“Lực lượng năm tháng, ngươi...ngươi...ngươi là sứ độ tuế nguyệt linh!!!"
"Chính là mũi tên này..."
Tô Minh như không nghe thấy thanh âm sắc nhọn của ông lão thể ảo, hắn
nhìn mũi tên trong tay, mắt hắn lóe qua từng hình ảnh, là phong thái anh thư của Hứa Tuệ, phản kháng mũi tên này.
Mãi đến khi Tô Minh nhìn thấy hồ phượng thập bát phách, nhìn thấy cung thủ bắn ra ba mũi
tên, ánh sáng chói mắt như pháo hoa cuối cùng đốt cháy trong mắt Tô
Minh, khiến hình ảnh này biến mất trong ngọn lửa, đôi mắt hắn trở lại
bình thường.
"...bị thương cô ấy.” Tô Minh ngẩng đầu, tay phải bóp chặt, tên cát tan rã, thành cát trôi qua kẽ tay hắn.
Có gió thổi đến, thổi cát trước mắt bay đi.
"Giết hắn!” Ông lão thể ảo vội vàng thụt lùi, thanh âm sắc nhọn vang
vọng. Người khổng lồ cát còn lại gầm rống, cùng vọt hướng Tô Minh. Còn
có cung thủ, biểu tình cực kỳ nghiêm túc xông tới trước, lại kéo cung
ra, lần này là ba mũi tên trên dây cung.
Ông lão thể ảo thụt
lùi, dao cát trong tay lão biến mất, thay vào đó là đầu lâu đen ảo ảnh.
Lão không ngừng vuốt đầu lâu, miệng phát ra chú ngữ phức tạp khó hiểu.
Cùng với chú ngữ phát ra, bầu trời truyền đến tiếng nổ trầm đục, như
bầu trời biến thành bình chướng, có người đằng sau bình chướng đập phá
bầu trời.
Khóe môi Tô Minh cong lên, bỗng lắc người vọt tới
trước, chớp mắt xuất hiện ở trước mặt một người khổng lồ cát. Tô Minh
giơ lên tay phải ấn trán người khổng lồ cát. Mặc dù thân thể của Tô Minh so với người khổng lồ này thì như con kiến, nhưng bị hắn ấn, người
người khổng lồ run bần bật, vẻ mặt tuyệt vọng. Trán nó xuất hiện khe
nứt, chớp mắt lan tràn toàn thân. Tô Minh ra một chưởng ẩn chứa sức
chiến đấu rất gần với kiếp dương, tuyệt đối không phải Sa Linh Ác tu vi
sánh bằng hậu kỳ vị giới có thể đối kháng.
*Ầm!*
Người khổng lồ cát cả người tan vỡ từng lớp, khi Tô Minh rời đi thì biến thành một ngọn núi nhỏ, mất đi linh hồn và sức sống.
Cùng
lúc đó, người khổng lồ cát khác vung nắm đấm to lớn, tựa bão cát cuốn
lấy quần áo Tô Minh, gầm rống đến gần. Chớp mắt Tô Minh ngoái đầu lại,
không ra tay, cũng không né tránh, trong mắt khoảnh khắc xuất hiện bóng
trời trăng.
Đây là nhật nguyệt tinh thần huyễn, đây là lực
lượng tin tưởng liền tồn tại, là một tia sức mạnh kỳ lạ lúc trước Tô
Minh nắm giữ tại Hắc Mặc Tinh.
Lực lượng này dung nhập vào
nhật nguyệt tinh thần huyễn của Tô Minh, hiện tại bùng phát ra. Người
khổng lồ cát lao đến thân hình run lên, nắm đấm tạm dừng ở trước mặt Tô
Minh, trong mắt lộ ra mờ mịt và giãy dụa.
Tô Minh không để ý
người khổng lồ cát nữa, vọt lên đạp người khổng lồ này, nhảy tới giữa
không trung, tóc dài tung bay, quần áo phấp phới. Ánh mắt Tô Minh lạnh
băng giao nhau với cung thủ.
Cũng chính khoảnh khắc này,
tiếng vù vù vang lên, xung quanh còn tám người khổng lồ lao tới, ba mũi
tên nhọn bắn ra từ cung thủ rạch phá hư vô, lao tới Tô Minh đứng giữa
không trung.
Tên chưa đến gần thì có tiếng rống phát ra từ miệng cung thủ.
“Bạo!"
Giọng nó vang vọng, tiếng nổ phát ra từ ba mũi tên nhọn. Ba mũi tên bạo tạc giữa không trung, không phải dùng tên bị thương người mà là tan vỡ
tự bạo trùng kích để chấn động kẻ địch giữa không trung, đây là ý đồ của cung thủ.
Ầm vang, cung thủ đứng trên mặt đất khựng lại,
cung cắm vào đất cát, người nó run rẩy nắm trường cung cong xuống, gầm
rống kinh thiên.
“Bách tiễn sát!"
Trong tiếng gầm
của nó, đất cát xung quanh bay lên, hóa thành một trăm mũi tên nhọn, khi nó kéo dây cung thì trăm mũi tên rít gào kinh thiên động địa, cùng bay
ra lao hướng Tô Minh ở giữa không trung.
"Công kích khoảng cách xa đúng là có công dụng, ngươi cho rằng ta không có thuật này sao?” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tay phải của Tô Minh vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện
một hồ lô. Tay trái của Tô Minh vuốt hồ lô, giơ tới trước, thả lỏng,
khom lưng, cúi đầu với hồ lô.
"Xin bảo hồ lô giết người!"
Lời vừa thốt ra, hồ lô ở giữa không trung bùng phát ánh sáng chói lòa,
ánh sáng đủ sáu màu, biến đổi khôn lường. Bên ngoài hồ lô liền xuất hiện một con mắt, tỏa định cung thủ, trong hồ lô bỗng bay ra một tiểu nhân.
Tiểu nhân tay cầm một con dao sắc bén, ó không có mắt, lao nhanh hướng
cung thủ. Nó bay ra xuyên qua trăm mũi tên nhọn. Hình ảnh này rất rõ
ràng, trăm tên lao hướng Tô Minh, bảo hồ lô thì hướng tới cung thủ.
Cung thủ ở trên mặt đất biến sắc mặt, con ngươi co rút. Bảo hồ lô của
Tô Minh xuất hiện làm nó nổi lên cảm giác nguy hiểm, đặc biệt là con mắt trên bảo hồ lô tỏa định nó thì cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt hơn,
thậm chí trong ký ức truyền thừa của nó dường như có một báu vật rất
giống với bảo hồ lô khiến nó run rẩy.
Trong nguy hiểm, nó lập tức bùng phát ra thuật thần thông mạnh nhất của mình.
“Thiên tiễn sát!!!"
Lời vừa thốt ra, mặt đất lấy nó làm trung tâm hình thành một vòng xoáy to lớn.
Trong vòng xoáy có một số tộc nhân Sa Thổ tộc không kịp né tránh phát
ra tiếng hú thân lương, ở trong.vòng xoáy thân thể thành thịt nát. Hiện
tại cung thủ trong phút nguy hiểm không rảnh quan tâm tộc nhân Sa Thổ
tộc, bảo vệ mạng sống của bản thân mới là chính yêu.
Từng mũi tên nhọn bắn ra khỏi vòng xoáy khổng lồ, hàng ngàn mũi tên, tiếng xé
gió kinh thiên, cùng bắn ra, tình hình này nếu vẽ thành hình ảnh thì sẽ
truyền đời đời.
Mắt thấy những mũi tên cực nhanh tới gần Tô
Minh, mắt hắn chợt lóe, ở giữa không trung cúi đầu, không nhìn những mũi tên nhọn mà xem bàn tay phải của mình.
Tô Minh nhìn lòng bàn tay, nhìn chỉ tay bên trong. Khi những mũi tên sắp đến, tay phải của Tô Minh cách không ấn tới trước.
"Man Thần chưởng!” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ngoài người hắn liền xuất hiện một ảo ảnh mấy ngàn mét, ảo ảnh lấy Tô
Minh làm trung tâm không ngừng lan tràn, hình thành một bàn tay to.
Chỉ tay giống y như tay phải của Tô Minh, trong mắt hắn có bóng nhật nguyệt chớp lóe.
Bàn tay dựng đứng, lúc xuất hiện thì theo tay phải Tô Minh ấn tới
trước, tiếng nổ ngập trời, bàn tay xuyên qua thân thể hắn ầm ầm đánh tới trước. Không khí xuất hiện từng khe nứt, khung trời bị xé rách, bàn tay phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tựa như có một vách tường va chạm
với ngàn mũi tên.
Đây là thuật Man Thần mà hiện tại khi tu vi của Tô Minh đã rất gần với kiếp dương mới thi triển được.