Hầu như trong nháy mắt thân ảnh nữ tử như ẩn như hiện trong vòi rồng liếc nhìn Tô Minh, mặc dù nàng không nhìn thấy lão giả
Thiên Linh vẫn tồn tại bên cạnh Tô Minh.
Nàng không
nhìn thấy lão giả Thiên Linh nhưng mờ hồ cảm giác trên người Tô Minh giống như tồn tại một luồng khí xoáy nào đó. Khi ánh
mắt nàng nhìn qua lại không thấy gì.
Đúng lúc
này, lão giả Thiên Linh bên cạnh Tô Minh khẽ ngẩng đầu, như tuỳ
ý lướt nhìn qua chỗ của nàng ta, không nói gì.
Tô Minh bị bảy vòng Thất Tuyệt Hoá Âm Trận vờn quanh bên trong,
bình tĩnh nhìn trận pháp bố trí, nhìn hai lão giả Diêt Cảnh
kia như đang đón đại địch trước mặt hắn. Tô Minh không đi quấy
nhiễu trận pháp. Hắn không thèm để ý những thứ này. Hắn sẽ
để Nam Minh kia dùng hết toàn lực. Chỉ có như vậy thì lúc
đánh tan bọn hắn, ngay cả lòng tin của bọn hắn cũng sẽ bị
đánh nát, khiến bọn hắn trở nên tuyệt vọng. Như vậy Tô Minh
mới có thể dễ dàng biến năm mươi vạn tu sĩ này thành ngoại
duyên của hắn, trở thành một bộ phận Duyên pháp của hắn.
Nếu không phải Tô Minh cần đại lượng tu sĩ cúng bái lực lượng Duyên Pháp để hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch đoạt
xá ý chí Đạo Thần Chân Giới, như vậy Tô Minh tự nhiên sẽ không
để năm mươi vạn tu sĩ kia có cơ hội, đã sớm chém giết máu
lạnh rồi.
Hầu như khi Thất Tuyệt Hoá Âm Trận bố
trí ở đằng kia, hai lão giả Diệt Cảnh kia liền trao đổi ánh
mắt lẫn nhau, hai người đồng thời tiến tới một bước. Một bước này rơi xuống, đồng thời gợn sóng lập tức khuếch tán ra dưới chân bọn hắn. Từng đạo lực lượng trùng kích rầm rầm thẳng
đến chỗ Tô Minh.
Hai lão giả này một trái một
phải, lão giả trên mặt đầy quang mang màu đỏ bên trái, lão giả gầy còm âm linh bên phải. Hai người không bấm niệm pháp quyết
mà trong chớp mắt tách ra, bọn hắn đều hất tay áo lên. Lập
tức trong tay bọn hắn xuất hiện pháp khí khác nhau.
Trong tay lão giả mặt đỏ bên trái kia xuất hiện một cây roi.
Bên trên cây roi này có vô số ký hiệu phù văn lồi lõm, vừa mới xuất hiện liền lập tức khiến hư vô như muốn vỡ vụng. Trong
lúc mơ hồ có thể nhìn thấy trong cây roi này dường như có thể
khiến người ta có cảm giác như ngôi sao.
Đây là do
người này đã luyện hoá một trăm linh tám ngôi sao, lấy tinh tuý kia luyện hoá thành thân roi, dùng bổn mạng tinh hồn phủ lên.
Hắn cũng khắc lên cây roi này mấy trăm ký hiệu phù văn số
lượng khác nhau, khiến cây roi này trở thành pháp bảo trí mạng duy nhất của hắn.
Bình thường hắn sẽ không dùng
pháp bảo này. Nhưng giờ phút này đối mặt với Tô Minh, hắn
không chút do dự ra tay lấy cây roi ra. Hắn biết Thất Tuyệt Hoá
Âm Trận bố trí cần thời gian mấy chục hơi thở. Trong khoảng
thời gian này, hắn nhất định phải kiềm chế Tô Minh, không thể
để Tô Minh đi quấy nhiễu trận pháp. Chỉ cần trận pháp hình
thành, hắn có tự tin cho dù là Tô Minh cường thịnh đến bao
nhiêu thì cũng bị trấn áp.
Lão giả gầy còm bên
phải lấy ra một tiểu đỉnh màu đen. Tiểu đỉnh này bị hai tay
hắn nâng lên, cả người đứng thẳng bất động giữa không trung..
Trên tiểu đỉnh kia có từng sợi hàn khí khuếch tán ra ngoài,
ngay lập tức vờn quanh lão giả này. Lão giả gầy còm khép kín hai mắt, trong miệng truyền ra âm thanh chú ngữ phức tạp khó
hiểu. Âm thanh kêu vù vù khiến hàn khí trên tiểu đỉnh này càng ngày càng đậm, ở trên càng có tiếng gào rú thê lương mơ hồ
vang vọng, còn mơ hồ chứng kiến trên tiểu đỉnh kia dường như có vô số tu sĩ, gương mặt như hung thú nhô lên như muốn lao ra từ
trong đó.
Tiểu đỉnh này là một trong những pháp
bảo cường đại nhất của lão giả gầy còm. Thực sự đây không
phải do hắn luyện chế mà là nhiều năm trước, trong một lần
ngẫu nhiên, hắn đã đạt được từ một chỗ trong di tích. Sau đó
hắn tế luyện quanh năm. Càng là bởi vì hàn tính của tiểu
đỉnh nên hắn đã sưu tập vô số tu sĩ và hung thú hàn tính, tàn nhẫn đưa bọn chúng vào luyện nhập trong đó, khiến hàn khí
trong tiểu đỉnh này đủ để đông cứng một mảnh tinh không.
Mà đây còn không phải toàn bộ uy lực của cái đỉnh. Bản thân
lão giả gầy còm biết rõ hắn chỉ có thể phát huy ba thành
lực lượng của vật ấy mà thôi. Nhưng đỉnh này vẫn là đòn sát
thủ của hắn, bởi vì hắn có cách khiến cái đỉnh này tự bạo!
Mà trong lúc tự bạo, đỉnh này sẽ bộc phát ra toàn bộ uy lực của nó. Cái kia chính là một hồi gió lốc khủng bố, điểm
này lão giả có chút tự tin.
Hai lão giả Diệt
Cảnh này tế pháp bảo ra. Lão giả gầy còm trong đó bất động,
lão giả mặt đỏ chủ động quất roi trong tay phải cách không về
phía Tô Minh. Âm thanh nổ vang cuồn cuộn như lôi đình vang lên,
cái roi kia lập tức cuốn về phía Tô Minh. Trong roi này, ngoại
trừ có hơn trăm ngôi sao phía trên thì còn ẩn chứa mấy trăm
thần thông. Cho nên đầu tiên vung ra, Tô Minh nhìn lại như thấy
được hơn trăm ngôi sao rầm rầm, còn nhìn thấy xung quanh bóng roi kia, đại lượng thần thông pháp thuật bộc phát mà ra, lao thẳng đến hắn như muốn bổ trời lấp đất.
Một kích này có thể diệt Sinh Cảnh!
Tu sĩ Sinh Cảnh cho dù sinh sôi không ngừng, nhưng nếu bị roi
này quất vào thân thể, thân thể lập tức sẽ tan vỡ, linh hồn
nát vụn, tu vi tan rã. Cho dù sinh sôi không ngừng, cho dù có
thể nhanh chóng khôi phục ngưng tụ nhưng lực lượng huỷ diệt ẩn
chứa trong roi này căn bản không để cho thời gian khôi phục. Như
vậy tu sĩ Sinh Cảnh hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lão giả mặt đỏ xuất thủ thì đồng thời, lão giả gầy còm kia
cũng gầm nhẹ một tiếng, lập tức nâng tiểu đỉnh trong tay lên.
Trong giây lát có âm thanh gào rú vang vọng, một luồng hàn khí
màu xanh trực tiếp phun ra từ trong đó. Hàn khí này vừa mới
xuất hiện lập tức hoá thành một băng thú cao ba trượng. Con
thú này như hổ, trong tiếng gào rú, toàn thân lập tức hàn khí ngập trời. Hàn khí này có khí tức sinh cơ, con thú này thình lình bộc phát ra tu vi Diệt Cảnh.
Trong tiếng gầm nhẹ, con thú này liền chạy thẳng về phía Tô Minh. Cùng lúc
đó, trong tiểu đỉnh lại có âm thanh gào rú vang lên, lại có
một con băng thú như hổ gào rú mà ra, phóng tới Tô Minh.
Hai mắt Tô Minh loé lên. Đối mặt với hai Diệt Cảnh này, hắn
mới có một tia chiến ý. Giờ phút này, hắn cũng không nhìn
Thất Tuyệt Hoá Âm Trận đang bố trí xung quanh, Tô Minh giơ tay
phải lên rồi điểm một chỉ về phía bầu trời.
- Di Sơn!
Di Sơn Đảo Hải Man Thần Biến, đây là thức thứ nhất trong thần thông mạnh nhất của Tô Minh.
Theo lời Tô Minh truyền ra, lập tức tinh không nổ vang, hư không
chấn động. Xung quanh Tô Minh lập tức có hư ảnh núi lớn huyễn
hoá ra. Ngọn núi này thoạt nhìn chẳng qua là một toà, nhưng
nhoáng một cái, bỗng nhiên hoá thành ngàn ngọn núi chồng
chất. Trong chớp mắt ngàn ngọn núi rầm rầm xuất hiện, lập
tức trận áp roi và băng hổ kia.
Thuật Di Sơn này,
năm đó Tô Minh hiểu ra vốn là trải qua cửu tử nhất sinh, hiện
tại không ngừng tăng cường theo tu vi hắn gia tăng. Giờ phút này, ngàn ngọn núi nhìn như bình thường nhưng trong nháy mắt ngàn
ngọn núi chìm xuống, chúng lại nhoáng lên một cái, bỗng biến
thành Thập Vạn Đại Sơn!
Thập Vạn Đại Sơn sấm sét nổ vang như muốn làm hư vô nát bấy, khiến thiên không tan vỡ.
Đây là cực hạn mà Tô Minh có thể thi triển Di Sơn giờ phút
này. Mười vạn ngọn núi đồng thời hàng lâm xuống, đụng vào
cái roi kia, lập tức chấn động mạnh. Toàn bộ thần thông pháp
thuật bên trên đều tan vỡ, nhưng tinh thần lực bên trên không dễ
dàng bị chấn động như vậy. Sau khi cây roi này đụng vào Thập
Vạn Đại Sơn, Thập Vạn Đại Sơn trực tiếp nát hơn non nửa, cái
roi kia mới bị cuốn trở ra.
Về phần hai băng hổ
kia, dường như bị núi lớn trấn áp, giữ chưa được thời gian mấy hô hấp, toàn thân đã nổ vang rồi vỡ vụn.
- Di Sơn Hoá Nhất!
Tô Minh vừa mở miệng, nâng hai tay lên. Sau khi mãnh liệt xác
nhập, hắn bỗng nhiên điểm một chỉ về phía lão giả kia. Dưới
một chỉ này, núi lớn còn lại lập tức uỳnh một tiếng rồi
chồng lên nhau. Mấy vạn núi lớn đã trở thành một toà rồi bay
thẳng về phía lão giả mặt đỏ kia.
Giờ phút này, lão giả mặt đỏ kia biến sắc, hắn thấy rõ ràng sát cơ trong mắt Tô Minh.
- Trong năm hơi thở lấy đầu ngươi!
Tô Minh hất tay áo lên. Ngọn núi do mấy vạn ngọn núi kia liền
phủ xuống lão giả mặt đỏ, đồng thời thân thể bước về phía
trước một bước.
Uỳnh một tiếng, lúc ngọn núi
lớn do mấy vạn ngọn núi ngưng tụ lại hàng lâm trên người lão
giả mặt đỏ, cây roi kia mãnh liệt co lại. Tiếng nổ vang ngập
trời, ngọn núi vỡ vụn ra nhưng không bị tan vỡ mà hoá thành
lực lượng tràn ngập không thể nào trấn áp được.
Thần sắc lão giả gầy còm cách đó không xa biến đổi, hai mắt
bỗng nhiên mở ra, khí xanh của tiểu đỉnh trong tay lập tức nồng đậm. Hắn đang muốn thi triển thần thông thì Tô Minh lập tức
vung tay phải lên. Âm thanh vù vù lập tức vang vọng, đại lượng
châu chấu gào thét bay thẳng đến chỗ lão giả này. Cùng lúc
đó, trong tay Tô Minh lại xuất hiện một hồ lô lớn bằng lòng
bàn tay. Theo Tô Minh vẽ ra một vòng, hồ lô kia như mở mắt ra,
sát cơ loé lên. Có hai tiểu nhân trong đó loé lên, mang theo sát
khí ngập trời bay thẳng đến lão giả này.
Càng
vào lúc này, xung quanh lão giả kia truyền ra âm thanh gào rú
dữ tợn. Trong hư vô xuất hiện một Lệ Quỷ. Trong tay Lệ Quỷ kia
cầm một cái cân, quả cân là voi, đúng là Lệ Quỷ Xứng Tượng
Đồ của Tô Minh!
Năm đó bảo vật này bị hao tổn,
suýt nữa đã bị mất, bị Tô Minh sau đó tìm về chữa trị. Mặc
dù hôm nay nó chưa hoàn toàn khôi phục, uy lực không bằng dĩ
vãng nhưng dưới tu vi của Tô Minh thì vẫn có thể dùng được.
Uỳnh!
Thần sắc lão giả mặt đỏ kia dữ tợn. Cảm giác nguy cơ ẩn
hiện trong đó nhưng không sâu sắc, không tính là sinh tử. Nhưng
trong nháy mắt roi của hắn đụng vào ngọn núi lớn đang phủ
xuống kia, trong thân thể Tô Minh có một luồng hắc mang chói mắt lập tức xoát một tiếng, lan tràn vô tận về tám phương.
- Đảo Hải!
Cực Minh Quang biến thành Đảo Hải Thuật là một trong những
thuật pháp cường đại của Tô Minh. Thuật này hoàn toàn là do
hắn hiểu ra, bản thân đã trở thành căn nguyên của Minh Cực
Quang. Minh Cực Quang tràn ra lập tức bao phủ tám phương, trong
chốc mắt khiến trước mặt lão giả kia tối sầm, đồng thời toàn thân lập tức băng hàn. Loại băng hàn này đã vượt qua công pháp băng hàn mà hắn tu hành, cho dù là hắn thì cũng đều lập tức chấn động. Hơn nữa pháp bảo của Tô Minh bay thẳng mà đến,
trong khoảng thời gian ngắn, lão giả này mặc kệ lão giả mặt
đỏ, lập tức phòng ngự cho bản thân.
Hầu như trong
nháy mắt Cực Minh Quang này tản ra, thần sắc lão giả mặt đỏ
lập tức đại biến. Cảm giác nguy cơ đảo mắt đã biến thành sinh cơ, hắn không chút do dự mà nhanh chóng lui về phía sau. Hắn
không thấy rõ xung quanh, hắc ám bao phủ tâm thần. Cảm giác rét lạnh khiến hắn thấy nguy cơ sinh tử càng thêm mãnh liệt.
Hắn mãnh liệt hất cái roi trong tay về phía trước, toàn lực
bộc phát ra toàn bộ tu vi, cho dù bị núi lớn kia va chạm cũng
mặc kệ. Thân thể hắn nhanh chóng cuốn lại. Nhưng trong nháy mắt toàn thân hắn lại rét lạnh, cho dù tâm thần cũng đều hoàn
toàn bị đông lạnh, thân ảnh Tô Minh bỗng nhiên xuất hiện trước
mặt lão giả mặt đỏ này. Tay phải Tô Minh bắt một phát được
cái roi, tay trái không chút do dự đưa một chưởng trước ngực
lão giả này.
Thời gian vừa vặn là năm hơi thở!