Lúc Tô Minh và lão giả Thiên Linh đang ngồi khoanh chân trong gió lốc bên ngoài lỗ hổng Tam Hoang kia, phía xa bên ngoài Đạo Thần Chân Giới, trong Minh Hoàng Chân Giới, trong đại điện trôi lơ
lửng giữa tinh không, Tô Hiên Y đang khoanh chân ngồi trên một bức
khắc cổ xưa.
Bức khắc đó như một tấm bản đồ, tràn
ngập cung điện dưới mặt đất, phía trên có chín khu vực giao
thoa, chính giữa là một hình tròn như đồ án mặt trời. Chỗ mà hắn khoanh chân ngồi chính là trên hình tròn mặt trời kia.
Hai mắt của hắn vốn khép kín nhưng giờ phút này chẳng biết
đã mở ra lúc nào. Trong mắt hắn lộ ra một tia chần chờ và âm
trầm, càng có vẻ suy đoán và không thể nào tin được.
- Minh niệm khí tức Đạo Thần Chân Giới đã cắt đứt liên hệ với ta...
Thần sắc Tô Hiên Y càng thêm âm trầm. Lúc thì thào, hắn giơ tay phải lên, mãnh liệt điểm một chỉ vào một trong chín khu vực
lớn xung quanh địa đồ. Theo một chỉ cách không của hắn, lập
tức khu vực kia bắt đầu mơ hồ, mơ hồ như có vòng xoáy xuất
hiện, dường như muốn hình thành hình ảnh.
Nhưng rất
nhanh chóng, vòng xoáy kia liền dừng lại rồi tan vỡ. Hình ảnh
sắp hình thành kia cũng bị xé rách theo. Lại càng có âm thanh
xuất hiện phía dưới. Khu vực kia lập tức xuất hiện khe hở,
dường như muốn chia lìa với chỉnh thể này vậy.
- Là ai? Là ai đã phá Minh niệm của Tô mỗ? Là ai đã lấy đi?
Ánh mắt Tô Hiên Y lộ ra vẻ lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ánh mắt của hắn như có thể xuyên thấu đại điện này,
nhìn phương hướng tinh không Đạo Thần Chân Giới.
Hồi lâu sau, thần sắc Tô Hiên Y bình tĩnh lại nhưng sát cơ trong mắt vô cùng nồng đậm.
- Ấn Vân Tử.
Tô Hiên Y chậm rãi mở miệng. Lập tức trước mặt hắn, hư vô vặn vẹo một trận rồi đi ra một nam tử trung niên. Nam tử này mặc
hắc bào, sau khi xuất hiện lập tức nửa quỳ trước mặt Tô Hiên
Y.
- Cầm pháp khí của ta đi Đạo Thần Chân Giới một
chuyến, tìm khí tức Minh niệm ở đó rốt cục tồn tại ý chí
của ai.
Ngữ khí Tô Hiên Y mang theo vẻ âm trầm. Hắn
vung tay phải lên, lập tức có một thanh tàn kiếm bay tới trước
mặt nam tử trung niên hắc bào.
Tàn kiếm này là một
thanh kiếm mộc bị gãy, toả ra quang mang màu đen, không biết
phong ấn cái gì trong đó mà có sát khí nồng đậm vờn quanh.
Nam tử trung niên này cúi đầu nhận lấy thanh mộc kiếm, thân thể hoá thành hư vô biến mất vô ảnh.
Cùng lúc này, trong Đạo Thần Chân Giới, sâu trong khu vực vòi rồng mãnh liệt kia,
từng cự mộc ở chỗ năm mươi vạn đại quân tu sĩ Nam Minh gào
thét mà qua. Khi bọn hắn đi lên hư không phía trên, trong lỗ hổng Tam Hoang kia đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh.
Thân
ảnh kia ngẩng đầu nhìn bên ngoài lỗ hổng Tam Hoang, Nghịch
Thánh và Ám Thần đã chém giết tới giai đoạn cuối cùng. Sau
đó người này liền cúi đầu nhìn xuống. Điều này hiển nhiên để cho người này lạ lẫm Đạo Thần Chân Giới.
- Tỷ tỷ,
lúc trước ngươi ở Quy Khư còn nhớ mãi không quên đứa bé kia.
Hắn đã thức tỉnh linh hồn của tộc ta. Cho dù hắn ẩn chứa Hàn Long niệm không nhiều lắm. Nhưng nữ tử Băng Phượng của tộc ta,
nam tử Hàn Long, cho dù chỉ có chút khí tức thì cũng có thể
thức tỉnh thiên phú Thánh tộc.
- Nếu linh hồn hắn
không tỉnh thì thôi. Nhưng linh hồn của tộc ta không thể thất
lạc bên ngoài. Trước khi hắn chưa ngưng tụ Hàn Long tướng, ta sẽ giết chết hắn. Việc này ngươi không nên oán ta...
- Về phần ngươi bảo ta giao cho hắn thanh kiếm kia....
Thân ảnh ấy là một nữ tử. Nàng đúng là Hồn tộc tổ hiện
tại của Ám Thần Thánh Tộc, Ám Thần trấn áp Đệ Cửu Giới.
Nàng khẽ nói. Khi tay phải giơ lên, trong lòng bàn tay phải
liền xuất hiện một thanh tiểu kiếm chỉ dài bằng bàn tay ngắn. Thanh tiểu kiếm có màu trắng, không nhiễm một hạt bụi.
- Ta sẽ đưa cho hắn, sau đó giết chết hắn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Nữ tử trầm mặc, khuôn mặt lạnh như băng, thậm chí ngay cả thì thào tự nhủ cũng đều như gió lạnh đảo qua. Thân ảnh đi về
phía trước, dần dần biến mất trong vòi rồng.
Bên tai
Tô Minh vang vọng âm thanh lão giả Thiên Linh. Hắn cúi đầu nhìn
viên tinh thạch màu đen trong tay, trầm mặt một lát, trong lòng
đã có đáp án hắn muốn có.
Tinh thạch kia khiến Tô
Minh quen thuộc lúc trước là bởi vì Diệt Sinh Chủng sau khi nhỏ máu tươi xuống thì trong quen thuộc mang theo tia lạ lẫm, đến
từ chính Hoang Đỉnh.
Đây là một viên Chú Linh Thạch
có thể cho Tô Minh tìm được Hoang Đỉnh, chỉ có điều viên đá
này không hoàn chỉnh. Chỉ khi nào hoàn chỉnh thì Tô Minh mới
cảm nhận được những mảnh vỡ Hoang Đỉnh thất lạc trong thiên
không Tam Hoang này.
- Trên người châu chấu kia nhất định còn có Chú Linh Thạch!
Thần sắc Tô Minh như thường nhưng trong lòng đã có quyết định với chuyện này.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tô Minh vẫn ở bên ngoài vòi rồng
này, chờ đợi mấy ngày sau, năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh sẽ đến.
Giờ phút này, trong gió lốc, gợn sóng quanh quẩn, từng âm thanh nổ vang khuếch tán ra, mơ hồ có thể thấy trong đó cuồn cuộn
hồng hoang dã thú đang gào rú.
Thần sắc Tô Minh như thường, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, lạnh mắt nhìn lại.
Thời gian dần dần trôi qua. Khoảng nửa canh giờ sau, bỗng nhiên
có một tiếng nổ vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, từ trong vòi rồng này có một căn dài mấy trăm
trượng, Cự Mộc dài vài chục trượng liền mãnh liệt vọt ra từ
trong vòi rồng nổ vang.
Cự Mộc kia mang theo uy áp
mãnh liệt, ở trên có gần ngàn tu sĩ đang khoanh chân ngồi. Giờ
phút này, nguyên một đám đứng lên mang theo hưng phấn và sát cơ
mãnh liệt. Trong nháy mắt Cự Mộc xuất hiện ở đằng kia, gần
ngàn tu sĩ đồng thời rống lên một tiếng, tạo thành một luồng
khí thế ngập trời.
Nhưng rất nhanh chóng, gần ngàn tu sĩ liền sững sờ. Ánh mắt bọn hắn lập tức rơi vào trên người Tô Minh đang khoanh chân ngồi xuống ở phía xa xa.
Ban
đầu bọn hắn vốn cho rằng tông môn bọn hắn đến tất nhiên sẽ
khiến thế lực nơi này chú ý cao độ. Mà nơi phục kích tốt
nhất hiển nhiên chính là chỗ này. Mà bọn hắn chỉ thấy nơi đây chỉ có một mình Tô Minh.
Về phần lão giả Thiên Linh
kia, nếu hắn không muốn thì cho dù Tam Hoang cũng tốt, Ám Thần
cũng thế, kể cả Nghịch Thánh, thật sự không có mấy người có
thể nhìn ra sự tồn tại của hắn.
Cảnh tượng khác
thường này lập tức khiến gần ngàn tu sĩ xuất hiện trên Cự
Mộc lập tức cảnh giác tâm thần. Theo Cự Mộc lao ra, trong nháy
mắt Cự Mộc này hoàn toàn xuất hiện từ trong gió lốc, lập
tức có hơn mười tu sĩ bay xuống từ Cự Mộc, hoá thành cầu
vồng bay thẳng đến chỗ Tô Minh.
Đây là thăm do, thăm dò Tô Minh thoạt nhìn không có chút tu vi lực lượng nào trong
người xem rốt cục hắn có tu vi gì.
Hơn mười đạo cầu
vồng mắt thấy sắp đến gần Tô Minh, từng pháp bảo thần thông
lóng lánh, sát cơ nồng đậm cũng bộc phát mãnh liệt ra từ trên người hơn mười người này. Sát cơ của bọn hắn kết hợp tạo
thành uy áp, mãnh liệt phủ xuống thân thể Tô Minh.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, thậm chí đều không đưa tay làm ra
cử động gì. Hắn chẳng qua chỉ lạnh lùng mở miệng nói ra một
chữ chứa đầy lãnh ý:
- Cút.
Chữ này vừa
ra, thiên không chấn động mạnh, thân thể hơn mười tu sĩ kia bỗng
nhiên bị một luồng lực lượng vô hình đông cứng lại giữa không
trung. Trong nháy mắt, thần sắc mười người này lộ ra vẻ hoảng
sợ, thân thể bọn hắn bỗng nhiên bị lật lên, như bị bỏ qua,
trực tiếp bị cuốn vào trong gió lốc kia. Tiếng kêu thê lương
thảm thiết truyền ra, thân thể bọn hắn lập tức bị xé nát,
trở thành nát bấy.
Cảnh tượng này lập tức khiến
gần ngàn tu sĩ trên Cự Mộc kia chấn động tâm thần. Nhưng bọn
hắn lại không lui về phía sau mà hai tay tiếp tục bấm niệm
pháp quyết rồi đồng thời chỉ vào Cự Mộc. Cự Mộc kia lập tức phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc, tốc độ bỗng nhiên nhanh
hơn, rầm rầm bay thẳng tới nơi Tô Minh.
Một luồng khí
thế cường đại khuếch tán ra từ trên Cự Mộc này. Khí thế kia
đã mạnh mẽ đến trình độ Chưởng Cảnh. Mắt thấy nó sắp tới
gần Tô Minh, Tô Minh liền giơ tay phải lên rồi đưa một trảo về
phía hư không chỗ Cự Mộc, năm ngón tay từ từ nắm chặt thành
quyền.
Trong quá trình hắn nắm tay lại, Cự Mộc kia
cũng đồng thời vỡ vụn. Gần ngàn tu sĩ phía trên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Có không ít tu sĩ muốn bay ra nhưng
dường như đã bị ngưng tụ trong tinh không, không thể nào rời
khỏi nửa bước. Chỉ mấy hơi thở sau, tiếng nổ vang ngập trời.
Gần ngàn tu sĩ ở trên Cự Mộc kia dường như bị một bàn tay vô
hình trong tinh không trực tiếp làm nát bấy.
Tô Minh
buông nắm đấm ra rồi hất tay áo về phía trước. Cự Mộc nát
bấy và thịt nát của những tu sĩ kia liền hoá thành một luồng cuồng phong quét ngang vòi rồng. Trong cuồng phong còn ẩn chứa
ý chí Tô Minh, khiến những khối thịt vụn này bay tới, trong
tinh không liền hoá thành một gương mặt cực lớn. Hình dáng
khuôn mặt này đúng là Tô Minh, là do vô số mảnh vỡ Cự Mộc và
huyết nhục tan vỡ của gần ngàn tu sĩ kia tạo thành, thoạt
nhìn vô cùng dữ tợn, lao thẳng đến vòi rồng.
Giờ
phút này, âm thanh nổ vang ngập trời. Trong nháy mắt gương mặt
Tô Minh ẩn chứa Tiên Linh Ý đụng vào vòi rồng kia, vòi rồng
liền đảo quyển. Gương mặt này xông vào trong đó, sinh sôi xua
tán mấy vạn trượng trong vòi rồng, khiến trong đó lộ ra gần
trăm Cự Mộc và đại lượng tu sĩ bên trên Cự Mộc.
- Nếu đá đến, hà tất phải che giấu?
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt đảo qua gần trăm Cự Mộc,
càng nhìn về khoảng không phía sau gần trăm Cự Mộc kia, hiện
tại còn có một phần lớn đều giấu trong vòi rồng, mơ hồ có
thể thấy được càng nhiều thân ảnh Cự Mộc nữa.
- Các hạ là người phương nào?
Trên mấy Cự Mộc đi đầu trong gần trăm Cự Mộc kia, lập tức có
một lão giả tóc trắng, mặc một bộ áo bào màu trắng, đứng ở bên trên Cự Mộc, mở miệng khẽ quát Tô Minh.
Hắn nhìn thấy Tô Minh khoanh chân ngồi ở chỗ kia vô cùng quỷ dị. Tu vi
thoạt nhìn như ẩn như hiện, căn bản không nhìn ra cụ thể. Đây
không phải là gặp được cường giả nên không nhìn thấu mà là
dường như tu vi Tô Minh mơ hồ bất định, làm không ai có thể phân
biệt.
Cho dù lão giả này có tu vi không tầm thường,
là một đại năng Duyên Cảnh. Nhưng hắn cũng không biết đây là
trạng thái của Linh Tiên. Trừ phi lão giả này là Linh Tiên, nếu không hắn không thể nhận ra mảnh thiên không này đã trở thành
Thiên ý của Tô Minh.
Giờ phút này, hai mắt của hắn
như thường nhưng Tô Minh vẫn có thể thấy được nội tâm đầy khẩn
trương và kiêng kỵ trong đó.
- Đệ Cửu Phong, Đại trưởng lão Mặc Tô.
Tô Minh lạnh lùng mở miệng.
- Giết hắn đi!
Lão gia đang cùng nói chuyện với Tô Minh bỗng nhiên gầm nhẹ
một tiếng. Lập tức trên gần trăm Cự Mộc này bay ra mười ba đạo thân ảnh. Toàn bộ mười ba đạo thân ảnh này đều là đại năng
Duyên Cảnh. Lúc đồng thời lao ra, quy tắc thiên địa xung quanh
dường như đều muốn rút lui, càng mơ hồ xuất hiện thay đổi.
Mười ba người này cũng đều phóng về phía Tô Minh. Sau khi lao ra rồi phân tán, bọn hắn liền ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Lập tức thiên không nghịch chuyển, tất cả toàn bộ quy tắc
biến mất như phân cách Đạo Thần nơi đây.
Đúng lúc
này, bốn đạo thân ảnh liền ầm ầm đi ra từ trong Cự Mộc. Đó
là bốn lão giả, thần sắc ngạo nghễ, tu vi tản ra đạt tới
cường giả cảnh giới Sinh Cảnh.
Bốn người xuất hiện,
lập tức tu vi trên người bọn hắn ngưng tụ lại trở thành khí
thế. Khí thế ngập trời xung quanh bốn người lập tức chạy
thẳng về phía Tô Minh.