Đây là sự trừng phạt của Tô Minh đối với quái nhân.
Tình cảnh tương tự cùng lúc xuất hiện từ mấy trăm chỗ, theo cách làm
khác nhau, có bị Tô Minh tiêu trừ, có bị cảnh cáo, không có ngoại lệ.
Những linh tiên giải phóng từ đệ tứ chân giới có liên kết tinh thần với nhau, trong một giây, có linh tiên bị Tô Minh xóa đi, các linh tiên đều cảm giác rõ ràng. Nếu không chết nhiều thì sẽ không rung động bao
nhiêu, nhưng mười mấy giây ngắn ngủi có ba mươi hai linh tiên bị xóa đi, loại chuyện này mang đến hoảng sợ, trực tiếp chấn nhiếp toàn bộ linh
tiên khác. Đặc biệt chấn nhiếp những linh tiên mới xuất hiện, sống lại
liền cảm giác ý chí khủng bố của Tô Minh buông xuống xung quanh, không
ngoại lệ đều chịu trừngp hạt khác nhau, tim đập chân run, lòng nhớ kỹ ba chữ Cửu Phong.
Âm Thánh chân giới tùy theo ý chí Tô Minh giáng xuống, mấy chục linh tiên được giải phong ấn trấn áp trong chân
giới này trong một giây tinh thần rung động, dù làm chuyện gì đều như
rơi vào hầm băng. Bên tai họ cùng vang một câu nói.
- Tàn phá độc ác như vậy sẽ bị xóa đi.
Lời nói vang lên trong tinh thần mỗi linh tiên tại Âm Thánh chân giới,
bọn họ cảm nhận hơi thở một đồng bạn biến mất, nó đại biểu cho chết
chóc.
- Nghĩ tình ngươi lần đầu, không để lặp lại!
- Lấy giết chóc làm vui, cảnh cáo một lần!
- Cực kỳ tàn bạo, xóa đi!
Giọng của Tô Minh trong mấy giấy quanh quẩn, có ba linh tiên bị tiêu
trừ. uy hiếp rung động này phút chốc khiến các linh tiên trong Âm Thánh
chân giới run rẩy, biểu tình kinh khủng.
- Cửu Phong, nếu các ngươi dám chọc vào một chút là sẽ xóa đi hết!
Khi câu nói sâu cùng của Tô Minh quanh quẩn bên tai những linh tiên,
các linh tiên toàn bộ Âm Thánh chân giới im lặng cảm nhận sự khủng bố,
bá đạo từ Tô Minh.
Minh Hoàng chân giới cũng giốngn hư
vậy, theo ý chí Tô Minh giáng xuống, khi ý chí của hắn rời đi, linh tiên ùa vào giới này có bốn tên vĩnh viễn biến mất. Cuối cùng là Đạo Thần
chân giới. Linh tiên bước vào giới này làml oạn có mười ba tên. Tô Minh
thực hiện thủ đoạn khác với các chân giới khác, không nói câu nào, trực
tiếp quét ý chí, tiếng nổ vang vọng. Mười ba linh tiên kinh khủng vì đồn bạn lục tục chết đi, trong chớp mắt hình thần đều diệt.
Rồng có nghịch lần, có thể nói Đạo Thần chân giới là nghịch lân của Tô
Minh, hắn không cho phép nơi này xuất hiện chút gì ngoài ý muốn, bởi vậy hễ có ai xâm nhập chỗ này là thập tử vô sinh.
Chuyện nói thì dàin hưng xảy ra rất nhanh, chỉ cỡ mười lăm phút. Khi Tô Minh ngồi
bên bàn cờ mở mắt ra thì vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn A Công kể chuyện vui lúc nỏ của hắn, nhìn Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ vui vẻ nghe. Tô Minh nở
nụ cười, cúi đầu nhìn bàn cờ, tay phải cầm quân đen ngây ra. Hắn nhớ có
một viên cờ trắng không phải đặt ở đây. Biểu tình Tô Minh quái dị. Hạc
trọc lông nằm trên mặt đất ngẩng đầu lười biếng nhìn Tô Minh, lại nhìn
Vũ Huyên, tròng mắt xoe tròn, định nịnh nọt biểu hiện chính mình chợt
thấy Vũ Huyên cười híp mắt nhìn nó. ánh mắt khiến người hạc trọc lông
run lên, nó thấy rõ bên trong mắt Vũ Huyên chứa nguy hiểm. Hạc trọc lông vội nghiêm sắc mặt nhanh chóng chạy hướng Minh Long.
Minh Long ở bên cạnh hồ nước không xa, ngây người nhìn hồ nước, đôi khi
gầm rống hướng mặt hồ. Hạc trọc lông đến thì mạnh gõ đầu Minh Long một
cái.
- Nhìn cái gì, Hạc bà nội ngươi!
Minh Long vuốt đầu, uất ức nói:
- Ngươi đánh ta ... Ta ... Ta thấy hồ nước này dường như có bộ dạng của ta.
Minh Long cảm thấy mình ngốc hơn lúc trước nhiều, đổi làm ai ngàn năm
qua liên tục bị gõ đầu thì sẽ trong sự chấn động làm ra hành động người
ngoài khó hiểu.
- Ngươi ngươi ngươi ... Ngươi là con rồng ngốc, trong mặt hồ là ngươi, ài ...
Hạc trọc lông lắc đầu, đáng thương nhìn Minh Long, lòng khinh thường,
xem ra sau này nó gai mắt ai cứ liên tục gõ đầu kẻ đó một năm. Nghĩ tới
đây mắt hạc trọc lông sáng lên, đắc ý, dường như cảm thấy mình đã nghĩ
ra một thần thông có uy lực. Hạc trọc lông đắc ý không chú ý thấy Minh
Long ảnh ngược trong hồ mặt ngây ngô bên trong ẩn chứa đắc ý.
“Hừ hừ, con hạc ngốc này thật sự cho rằng ta không biết gì hết sao?
Minh Long đại gia thông minh hơn nó nhiều, nó cho rằng ta ngốc chẳng qua ta đùa với nó thôi."
Thời gian này đối với Tô Minh là ấm áp đã lâu không có, từ từ trôi qua, một năm sau, Tô Minh cư ngụ tại Cửu Phong đã tròn mười năm.
Tô Minh không tiếp tục bình tĩnh sống trong Cửu Phong mà rời đi, hắn phải hoàn thành việc thứ ba, đi Ám
Thần một chuyến, nhìn mẫu tộc, cũng đi tìm dấu vết của sư phụ Thiên Tà
Tử. Có lẽ còn thêm một vị Man thần của Man tộc, Liệt Sơn Tu.
Ngày hôm nay A Công đứng ngoài gian phòng nhìn bầu trời, mơ hồ thấy Tô Minh ở trong trời sao ngoái đầu nhìn Cửu Phong.
A Công thì thào:
- Con đường của ngươi còn rất dài, có thể thấy ngươi trưởng thành đến hôm nay A Công đã rất thỏa mãn.
Nụ cười trên mặt A Công rất hiền, nhưng ẩn chứa tử khí nhàn nhạt, ông
đã đến tuổi ra đi, mấy lần luân hồi, rốt cuộc lần này hoàn thành nguyện
vọng.
Tô Minh ở trong trời sao ngoái đầu nhìn Cửu Phong,
thấy đám Đại sư huynh, thấy ba cô gái Vũ Huyên, cũng thấy tử khí trên
người A Công. Tử khí không nặng nhưng theo năm tháng trôi qua nó sẽ đậm
dần.
Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện không thể thay đổi, nhưng tai kiếp xảy ra sau năm trăm năm có lẽ sẽ thay đổi mọi thứ.
Tô Minh im lặng xoay người đi hướng hư vô. Hạc trọc lông theo sau lưng
Tô Minh, đôi khi ngoái đầu nhìn Minh Long, biểu tình luyến tiếc, nó tiếc là sau này không thể mỗi ngày gõ đầu Minh Long. Hạc trọc lông ôm tiếc
nuối quyết định đến Ám Thần tìm người thay thế, không thể khiến thần
thông lợi hại mới phát hiện ngượng tay ngượng chân.
Trời
sao bàng bạc, liếc nhìn ánh sao rực rỡ đôi khi điểm xuyết thành một bức
tranh, không biết là ai lúc xưa uống rượu vẩy mục vẽ nên trời sao.
Tô Minh đi trong trời sao, đi hướng lỗ hổng Tam Hoang tồn tại trong Đạo Thần chân giới, đó là đất Ám Thần, Nghịch Thánh buông xuống, cũng là
lối thông hướng Ám Thần, Nghịch Thánh.
Trên đường đi hạc
trọc lông huyên thuên không ngừng, cứ nói về trong Ám Thần trận doanh nó làm cách nào lấy được tinh thạch. Tô Minh chợt ngừng bước, ngoái đầu
nhìn hạc trọc lông.
- Hạc bà nội nó, khi đến đó lão tử phải cướp đi hết tinh thạch, phải ... A?
Hạc trọc lông thấy Tô Minh ngoái đầu thì ngẩn ra, cũng quay đầu nhìn sau lưng rồi xoay lại ngó hắn.
Tô Minh nhìn hạc trọc lông, nở nụ cười.
Hạc trọc lông hỏi:
- Như thế nào?
Tô Minh khẽ nói:
- Đừng sợ, ta mang ngươi trở lại, ở đó không ai ngăn được ngươi tìm về chính mình.
Tô Minh thốt lời, người hạc trọc lông run lên, cúi đầu im lặng. Trên
đường đi hạc trọc lông cứ lầm bầm, Tô Minh đã nhìn ra là vì nó sợ, nó sợ đi Ám Thần, Nghịch Thánh không phải nơi khủng bố gì, chỉ vì chỗ đó có
lẽ là quê hương của nó.
Thật lâu sau, hạc trọc lông ngẩng đầu lên, mặt lộ biểu tình vô tâm vô phế, tiếp tục nói chuyện cướp hết
tinh thạch lải nhải bên tai Tô Minh.
Thật lâu thật lâu về sau, có một năm hạc trọc lông nhìn trời sao, cố gắng nhớ lại ký ức của
mình nhưng không tìm thấy. Ngẫu nhiên trong ký ức mờ mịt có một bóng áo
trắng, ở trong trời sao nói với nó đừng sợ. Mỗi đến lúc đó hạc trọc lông sẽ bi thương nhưng không tìm ra được nguồn gốc, là buồn phiền nó không
tìm thấy dấu vết, chỉ có thể đứng trên đỉnh núi nhìn trời sao. Dù hạc
trọc lông có tông môn của mình, dù đã không còn cố chấp với tinh thạch,
dù được vài ngnà tu sĩ sùng bái nhưng nó vẫn muốn tìm về quá khứ đánh
mất, không tìm thấy. Hạc trọc lông chỉ mơ hồ nhớ từng có một người mang
nó đi qua một đoạn cuộc đời.
Hạc trọc lông cứ lải nhải,
Tô Minh mang nó đi xa, hướng tới lỗ hổng Tam Hoang. Thần Hoàng Viêm Bùi
sớm tới đây, nghe theo lời Tô Minh nói bên tai từ mười năm trước, gã
thậm chí có mặt từ mấy tháng trước chờ hắn đến.
... ... ... ... ..
Khi Tô Minh đi hướng lỗ hổng Tam Hoang thì bên ngoài Tam Hoang đại
giới, hoặc nên nói là bên ngoài bốn cánh bươm bướm Tang Tương tồn tại
không gian bàng bạc mà bươm bướm Tang Tương ngủ say. Trong sương khói
đột nhiên có một vệt sáng trắng trong khoảnh khắc chiếu rọi tám hướng,
khiến sương xung quanh dạt ra tránh né, lộ ra bên trong có một la bàn
vòng tròn to lớn. La bàn rậm rạp phù lục nhiều không đếm xuể, chính là
chúng nó tỏa ra ánh sáng trắng chiếu cả khung trời.
Trên
la bàn có một thanh niên khoanh chân ngồi, mặc áo đen. Thanh niên có mái tóc dài màu đen, trông lạnh lùng, âm u. Tay thanh niên cầm một chuỗi
hạt châu, có chín hạt, trong đó sáu hạt tỏa ánh sáng lấp lánh, ba hạt
tối tăm. Chớp mắt trong ba hạt châu tối tăm chợt có một tỏa ánh sáng yếu ớt, mơ hồ thấy trong ánh sáng có ảo ảnh một con hạc.
Chuỗi hạt châu chậm rãi chuyển động trong tay thanh niên, y từ từ ngẩng
đầu nhìn thương mang xa xôi, nơi đó là khu vực năm đó trong chín bươm
bướm có Tang Tương dừng lại nghỉ ngơi.
- Rốt cuộc ... Tìm đến nghịch linh thứ bảy!