Tô Minh hai mắt chợt lóe, cẩn thận nhìn thoáng qua tia sáng đen lấy ra
từ ống tay áo của Văn lão quái, khiến cho người lão có hơi thở có lẽ
người khác không phát hiện ra nhưng Tô Minh thì thấy rõ.
"Hơi thở của Cổ Thần, thú vị."
Tô Minh vung tay áo, lộ ra tay phải chỉ hướng hư vô. Cái chỉ này trời
sao chấn động, chỗ hư vô của Văn lão quái sụp xuống, như bị đông lại.
Cùng lúc đó, trong trời sao bị đóng băng lóe ánh sáng đen. Tô Minh thi
triển cực minh quang cường đại hơn trong tay hạc trọc lông nhiều.
Xoẹt một tiếng, Văn lão quái hét thảm thiết, thân mình vội vàng lui về
phía sau, có cảm giác như chìm trong nước bùn. Văn lão quái kinh hoàng,
giơ lên tay phải mạnh vung tới trước. Một tiếng xé rách điếc tai, có vật khổng lồ bay vọt ra khỏi túi trữ vật.
Đó là... Một cây ngón tay!!
Một cây ngón tay cỡ mười mét, ngón tay tràn ngập tang thương ý, lộ ra
từ xưa. Khi ngón tay xuất hiện thì bị Văn lão quái khống ché chỉ hướng
hư vô và cực minh quang.
Tiếng ầm ầm vang vọng, hư vô động lại bị dập nát, cực minh quang tan
biến một chút lộ ra lỗ hổng. Văn lão quái lắc người định bỏ chạy ra
ngoài.
“Ngón tay của Cổ Thần!” Tô Minh con ngươi co rút, hắn
không do dự nữa, lắc người lao ra, khoảnh khắc xuất hiện ở trước mặt Văn lão quái, giơ lên tay phải chụp xuống.
Văn lão quái gầm nhẹ, hai tay ấn pháp quyết phun ngụm máu. Máu dung vào ngón tay của Cổ Thần, khiến ngón tay tăng vọt khí thế, như cây gậy to lớn đâm hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, lực lượng Cổ Thần thuần khiết tuôn ra từ ngón tay của Cổ
Thần, xé gió hướng Tô Minh. Cái chỉ này cho dù là Cổ Thần đã chết, nhưng lực lượng sót lại trên ngón tay đủ khiến một chưởng cảnh vô cùng rung
động không dám đón đỡ.
Nhưng Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khi ngón tay của Cổ Thần tiến đến thì hắn bỗng lật tay phải, mu bàn tay
đụng vào ngón tay của Cổ Thần, thụt lùi ra sau vài bước. Tô Minh lật tay phải, như mượn lực của đối phương dung nhập vào tay mình, tu vi của hắn mượn lực đánh lực ra một chưởng.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc
vang lên, Văn lão quái phun máu, thụt lùi ra mấy trăm mét, mặt trắng
bệch nhìn Tô Minh, người run rẩy. Bởi vì Văn lão quái thấy dù Tô Minh
chưa đuổi theo nhưng vỗ vào ngón tay của Cổ Thần, ngón tay khổng lồ biến mất không còn bóng dáng, như bị hắn thu lấy. Tô Minh nhìn Văn lão quái, vẻ mặt nửa cười nửa không, mang theo âm lãnh tà ác.
“Tiền
bối bớt giận, xin nghe vãn bối nói một lời, vãn bối biết được một chỗ có di thể người khổng lồ liên minh tiên tộc, đáng tiếc tu vi không đủ, chỉ có thể lấy một ngón tay, vì vậy ở xung quanh tìm kiếm người có thần
niệm đặc biệt cường đại, định lấy xác của người khổng lồ đó. Mấy tháng
đi qua đi cảm nhận trên tinh cầu có tu vi dao động của tiền bối, muốn
thử tu vi của tiền bối, ý định hợp tác với tiền bối. Mặc dù tiền bối tu
hành cẩn thận, nhưng thần thức của vãn bối khác với người thường, không
phải thăm dò theo sóng gợn tu vi mà cảm nhận lửa sinh mệnh trong trời
sao, bởi vậy mới có thể nhận thấy được tiền bối tồn tại."
Văn lão quái vội nói hết mọi thứ, lão không dám giấu Tô Minh chút gì. Tô
Minh cường đại làm Văn lão quái cực kỳ hối hận đã trêu vào hắn. Bây giờ
nếu Văn lão quái còn có ý định che giấu thì chắc chắn sẽ chết không chỗ
chôn.
“Nếu tiền bối muốn thì vãn bối có thể dẫn đường đi chỗ
có xác của người khổng lồ, lấy điều này lập công chuộc tội, van xin tiền bối cho vãn bối cơ hội này, để vãn bối yên nỗi lo sợ đã trêu chọc vào
người!” Văn lão quái mặt trắng bệch, bất an thật sâu cúi đầu hướng Tô
Minh.
Tô Minh liếc Văn lão quái, không nói lời nào, xoay
người nhìn hố sâu hắn bế quan, trong mắt có chútp hức tạp nhìn bên ngài
hố sâu, chỗ vốn có Bạch Phượng. Nơi đó một mảnh trống trải, hiển nhiên
Bạch Phượng đã sớm chết, xác thành tro bụi.
Một giấc mơ Ô
Sơn, ước hẹn trong gió tuyết, tiếng thở dài ngàn năm giờ đã kết thúc. Tô Minh thở dài, biểu tình phức tạp không còn.
Chín lần luân
hồi coi như làm tròn ước định năm đó, kết thúc vô cùng cho cảm tình này. Nếu đã vậy thì Tô Minh sẽ không chấp nhất điều gì nữa, ân oán giữa hắn
và Bạch Phượng nên chấm dứt.
Tô Minh giơ lên tay phải, chiếc
nhẫn màu trắng ong một tiếng đến gần, co rút lại tròng lên ngón tay của
hắn, thành một chiếc nhẫn thật sự. Trong lòng Tô Minh có cảm giác không
thể chia cắt với chiếc nhẫn, giữa hắn và chiếc nhẫn màu trắng tồn tại
duyên, đó là kết luân hồi, không ai cởi bỏ được. Làm kết này thành vĩnh
hằng là linh hồn của chiếc nhẫn, có lẽ không giống lúc trước, vì bên
trong tồn tại hồn của Bạch Linh.
Tô Minh vung tay áo, trên
người có bộ đồ đen, áo đen phủ trùm người hắn, khiến người bên ngoài
không thấy mặt mày, chỉ trông thấy người áo đen.
Khoảnh khắc
Tô Minh mặc người áo đen thì ông lão họ Miêu con ngươi co rút, hút ngụm
khím mắt lại lộ ra sợ hãi. Ông lão họ Miêu là người của liên minh tiên
tộc, sao có thể không biết người áo đen như Tô Minh?
“Liên minh tiên tộc, Miêu Phong của Niệm Tháp tộc bái kiến chủ công, bái kiến thượng tiên!"
“Tộc nhân chi thứ của Đạo Thần Tông, Đạo Chung, bái kiến chủ công, bái kiến thượng tiên!"
“Liên minh tiên tộc, Trạm Tông, trần Văn, Tư Mã Ngọc, bái kiến chủ
công, bái kiến chưởng cảnh tiên!” Trần Văn, hai đạo lữ nhìn thấy bộ dạng của Tô Minh thì biểu tình hoảng hốt, liếc nhau, chua xót thành tâm
thành ý cúi đầu.
Bọn họ từng gặp Chưởng Cực Đạo, bởi vậy
trong lời bái kiến khác với người bên ngoài. Hai đạo lữ rõ ràng người áo đen xuất hiện ở liên minh tiên tộc đều là thuộc hạ của người trước mắt. Dù năm đó họ chỉ thấy áo đen, không thấy mặt mũi nên khó phân biệt.
Nhưng uy nhiếp từ người Tô Minh so với Chưởng Đạo áo đen mà cao tầng
liên minh tiên tộc bọn họ bái kiến phải khách sáo thật là giống hệt
nhau.
Văn lão quái ở giữa không trung mặt trắng bệch, lão
nhìn Tô Minh áo đen, lòng thầm kêu khổ. Ông lão họ Miêu không ngờ đối
phương lại là tiên thượng giới, mới nãy lão còn nói ra mưu đồ chia xẻ xá người khổng lồ với tiên thượng giới.
“Ngươi làm sao đi trong cơn cốc?” Tô Minh mặc áo đen khàn giọng hỏi.
Hiện tại trên người Tô Minh lộ ra hơi thở tang thương, mang theo thần bí, khiến người nhìn tinh thần rung lên.
"Vãn bối... Vãn bối bởi vì có thần thức khác với người bên ngoài nên có thể thấy quỹ tích di chuyển lực lượng hủy diệt trong cơn lốc, mới tránh khỏi cơn lốc giới lực, tránh khỏi lực lượng hủy diệt kia. Mặc dù chậm
nhưng tốt hơn người khác bị nhốt tại chỗ?' Văn lão quái vội đáp, biểu
tình cực kỳ cung kính.
“Tiến vào, dẫn đường đi.” Tô Minh vung tay áo, từ chiếc nhẫn màu trắng toát ra sóng gợn màu trắng, vòng quanh
người hắn ba mươi mét.
Văn lão quái do dự nhưng không dám
nghĩ nhiều, bước vào phạm vi ba mươi mét gần Tô Minh, cúi đầu với bốn
người ông lão họ Miêu biểu tình không được tốt lắm, thế này mới thấp
giọng chỉ dẫn phương hướng.
Đôi mắt Tô Minh giấu dưới áo đen
chợt lóe, sóng gợn màu trắng xé gió lao tơi trước, đi ngang qua mười ba
viên thiên thạch thì chúng nó bị hắn thu đi. Phù một tiếng, chiếc nhẫn
màu trắng thẳng tới cơn lốc, đi qua đâu là cơn lốc giới lực dạt ra, cho
dù bên trong có lực lượng diệt giới khi đụng chạm vào sóng gợn cũng tản
ra.
"Đạo Thần chân giới còn có bao nhiêu người sống sót như
các ngươi?” Tô Minh khoanh chân ngồi trong sóng gợn mau trắng, khàn
giọng hỏi.
"Đám người vãn bối là ngẫu niên gặp, không thể rời đi quá xa, việc này chắc Văn đạo hữu biết rõ ràng."
Bốn người ông lão họ Miêu im lặng một lát, Trần Văn am hiểu trận pháp thấp giọng nói.
“Trong ngàn người có một người sống sót. Mười tháng nay vãn bối đi rất
nhiều nơi, có thấy hai chỗ lại tụ tập, còn lại thì phân tán chia năm xẻ
bảy. Rất nhiều người đều đã chết, chết trong tai kiếp, chết vào rối loạn trật tự sau tai kiếp.” Văn lão quái im lặng một lúc sau nhẹ giọng nói.
“Liên minh tiên tộc đã hoàn toàn trở thành phế tích, tất cả lối vào Đạo Thần Tông đều bị hỏng, không biết bên trong như thế nào. Nhưng vãn bối
dùng thần thức cảm nhận lối vào thì mơ hồ cảm thấy tử ý dày đặc. Có lẽ
trong Đạo Thần Tông cũng xuất hiện kịch biến.” Văn lão quái liếc Tô
Minh, kể ra hết chuyện mình biết.
"Đạo Thần Tông...” Mắt Tô Minh chớp lóe, hơi khép lại.
Lúc trước trong hồn của hắn mảnh nhỏ diệt sinh chi chủng bị lấy đi, hắn có thể đoán đượcchắc chắn Đạo Thần Tông bị Tô Hiên Y huyết tẩy. Mọi thứ ở đó trở thành phế tích không có ra ngoài Tô Minh dự kiến, hắn chỉ lo
cho Hứa Tuệ. Không biết Hứa Tuệ chết trong tai kiếp hya may mắn thoát
chết, trong lòng thầm than biến thành đau đớn, khiến Tô Minh im lặng.
“Nhưng có thể sống sót đều là người không yếu. Lấy tu vi của tiền bối
có thể tụ tập những người này lại, tạo ra tông môn mới.” Văn lão quái
chần chờ một chút, bỗng nhiên mở miệng.
Tô Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Văn lão quái, khi lão tinh thần run rẩy thì hắn chậm rãi gật đầu.
Tô Minh biết vài chuyện đám người không hiểu, hắn biết cơn lốc giới lực vòng quanh Đạo Thần chân giới không kéo dài vĩnh viễn, sẽ biến mất sau
một đoạn thời gian. Thời gian có lẽ dài, hoặc ngắn, nhưng dài nhất cũng
sẽ không lâu lắm.
Một khi cơn lốc biến mất, Nghịch Thánh, Ám
Thần sẽ buông xuống từ lỗ hổng kia, khi đó chờ đợi tam hoang đại giới sẽ là gió tanh mưa máu