Cầu Ma

Chương 287: Chương 287: Người Cửu Phong xông Bắc Cương!






Hổ Tử như mãnh hổ xuống núi, chân đạp đất, tuyết bay lên, khiến xung quanh biến mông lung. Nhưng trong hư ảo bóng dáng gã bỗng lao ra, tay phải cầm chiến phủ to lớn. Lúc trước Tô Minh chưa từng thấy qua nó, cây búa rỉ sét, nhưng búa lại là do xương thú làm thành.

Theo Hổ Tử lao ra, mơ hồ có tiếng hổ gầm vọt vào trong cửa Bắc Cương bộ lạc.

Nhị sư huynh khí thế như sóng thần, bước ra một bước chấn động mặt đất. Bước chân đạp xuống, bông tuyết văng khắp nơi. Dưới chân y xuất hiện sắc xanh, chỗ đó quái dị mọc đầy cỏ xanh.

“Các ngươi thật không có lễ phép. Ta tôn trọng các ngươi mà lại đối xử với ta như vậy, khinh người quá đáng!” Nhị sư huynh vẻ mặt giận dữ, không còn nụ cười. Trong lúc tiến tới trước tay phải nâng lên, vung hướng đám người lao lên ngăn cản vì người Cửu Phong xâm nhập.

Phất tay một cái, tuyết trắng mênh mông xuất hiện sắc xanh, khuếch tán từ người ba tộc nhân Bắc Cương bộ lạc vẻ mặt dữ tợn.

Chỉ khoảnh khắc, dưới chân ba tộc nhân Bắc Cương bộ lạc vọt tới bỗng xuất hiện một mảnh cỏ xanh, lấy tốc độ quái dị tràn ngập trên người chúng. Khi ba người tới trước mặt Nhị sư huynh thì toàn thân mọc đầy cỏ, mặt xám như tro tàn, giữ động tác giãy dụa đó đông cứng lại.

“Nhị sư huynh, không phải chúng không lễ phép mà tại chúng ta đội khăn. Bà nội nó, dù ai thấy chúng ta tới, coi như ngươi khách sáo hơn, chúng đều biết chúng ta đến làm gì thì lễ phép với ngươi làm quái gì?!” Hổ Tử ở không xa quét búa, không quên ngoái đầu rống với Nhị sư huynh vài câu.

Nhị sư huynh ngẩn ra, bản năng sờ khăn trên mặt, lắc đầu, cảm thán thở dài.

“Không thành công hãm hại Công Tôn Hổ, coi như hắn may mắn.”

Bên Tô Minh, hắn biểu tình bình tĩnh, chỉ có mắt phải lộ sát khí, tiến lên trước. Hắn không có khí thế kinh người như Nhị sư huynh, không có uy nhiếp bá đạo như Hổ Tử, nhưng trong tay hắn cầm thanh kiếm màu xanh, trên mũi kiếm lượn lờ tia điện. Trước mặt có ba người xé gió lao đến, Tô Minh mặc kệ chúng. Giây phút lướt qua nhau, Tô Minh tăng nhanh tốc độ, từ khoảnh khắc hai bên lướt qua, trên cổ ba người kia lập tức phun máu, đầu rơi xuống đất.

Tô Minh bình tĩnh cầm kiếm tiến tới trước.

Chỗ ba người Tô Minh đứng là trong cửa Bắc Cương bộ lạc, dưới hai pho tượng lệ quỷ to lớn. Sau lưng họ là địa nguyên tuyết mênh mông, gió rét rít gào.

Trước mặt họ là Bắc Cương bộ lạc liếc mắt nhìn không thấy biên giới. Từng tiếng trống trận thùng thùng vang, truyền ra từ chỗ sâu trong Bắc Cương bộ lạc. Tiếng trống trận trầm thấp toát ra cảm giác áp lực, vang vọng, hiển nhiên là thông báo cho toàn tộc, có cường địch đến.

Từng bóng người lao ra khỏi bộ lạc xông thẳng đến đây. Xung quanh ba người Tô Minh có không ít tộc nhân bình thường của Bắc Cương bộ lạc. Họ khác với những người thường Tô Minh đã thấy. Trên mặt họ không có nhiều kinh sợ, thậm chí rất ít người hoảng loạn rời đi. Tối đa là họ lùi một chút, chừa đủ khoảng cách, đứng đó lạnh lùng nhìn ba người Tô Minh.

Bóng người từ bộ lạc lao nhanh ra có rất nhiều, nhìn thoáng qua chừng vài chục người. Bây giờ chúng xé gió tới gần, tự chia thành ba phần thẳng tới Tô Minh, Hổ Tử và Nhị sư huynh.

Hổ Tử nhếch môi cười, uống hớp rượu lớn, nhoáng người lên bước ra, bỏ búa sang bên cạnh, duỗi đôi tay ngửa đầu phát ra tiếng rống.

“Nhập…mộng!”

Tiếng rống kinh thiên động địa khiến tộc nhân Bắc Cương bộ lạc chia thành ba phần ai cũng ngây ra. Nhưng chúng ngây người chỉ là khoảnh khắc. Chỉ thấy vang tiếng ngáy ngủ, Hổ Tử giống như lúc trước giúp Tô Minh đối kháng Tư Mã Tín, gục người ngủ say như chết.

Tô Minh vẻ mặt là lạ. Nhị sư huynh ở bên cạnh thở dài, nhoáng người lên đá vào người Hổ Tử một cước.

Đá một cái Hổ Tử lập tức mở mắt ra, nhặt lấy búa bên cạnh, vẻ mặt lúng túng.

“Lão tam, đừng hở chút là…nhập mộng.” Nhị sư huynh lắc đầu, đi hướng mười mấy bóng người Bắc Cương bộ lạc, đôi tay nâng lên, lập tức hai tay đầy sắc xanh mạnh ấn mặt đất.

Tuyết nhanh chóng hòa tan, hiện ra từng mảng cỏ xanh, quái dị sinh trưởng, khiến xung quanh như biến thành thảo nguyên. Giây phút tộc nhân Bắc Cương bộ lạc xông tới chỗ Nhị sư huynh, cỏ xanh trên mặt đất đứt đoạn, như từng mũi tên nhọn bắn hướng mấy người đó.

Hổ Tử thì bởi vì tức giận chuyện vừa nãy, vung búa đánh với mười mấy người kia. Lần đầu tiên Tô Minh trông thấy Hổ Tử dũng mãnh như vậy. Người này không thèm để ý đau đớn, không để ý bị thương, dựa vào hung hãn vô cùn, tựa mãnh hổ xông vào đám người, chém giết.

Càng khiến Tô Minh nhìn chăm chú là trên người Hổ Tử mỗi khi bị công kích đều lóe ánh sáng, dường như không có việc gì. Trên người gã như có một tầng áo giáp không thấy được, khiến tất cả tổn thương rơi vào người gã đều không đau không ngứa.

Hổ Tử ngửa đầu cười to, chém giết hai mắt đỏ rực, cuối cùng duỗi tay ra định làm động tác nhập mộng thì bị Nhị sư huynh ở một bên ho khan, cắt đứt động tác của Hổ Tử.

Bên Tô Minh, hắn tiến lên một bước. Những tộc nhân Bắc Cương bộ lạc tu vi không tầm thường. Nhưng khoảnh khắc chúng tới gần, lấy Tô Minh làm trung tâm, tia chớp đánh ra, bỗng khuếch tán tám hướng. Tia chớp đến quá đột ngột, tất cả người bị đánh trúng đều tạm ngừng.

Giây phút chúng tạm ngừng, Tô Minh lao nhanh ra, ánh sáng xanh quét ngang, mười mấy cái đầu người bay lên theo giọt máu.

“Trác Qua đi ra!!!” Sau khi giết mười mấy người, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm hướng Bắc Cương bộ lạc.

Dư âm tiếng gầm còn chưa tan, Hổ Tử ở một bên trên người xuất hiện tiếng *két két* tan vỡ, từng tiếng nổ kinh người. Chỉ thấy người Hổ Tử như có một tấm gương trong suốt vỡ tan tành. Vô số mảnh vỡ lấy gã làm trung tâm quét bốn phía, khiến những người xung quanh kêu thảm thét, cả người thủng lỗ chỗ, đều rút lui.

“Bà nội nó, đây là sáng tạo mới nhất của Hổ gia gia nhà ngươi, hộ giáp vô địch!” Hổ Tử đắc ý ngửa lên trời gầm một tiếng.

“Trác Qua đi ra!!!”

Chính lúc này, Nhị sư huynh thong thả vỗ bông tuyết trên quần áo. Trước mặt y là mười mấy cái xác toàn thân bị cỏ xanh xuyên thấu. Y nghiêng đầu, mỉm cười nhìn sâu trong Bắc Cương bộ lạc, cũng rống ra câu này.

“Trác Qua đi ra!!!”

Thanh âm ba huynh đệ trong khoảnh khắc dung hợp lại, hình thành sóng âm ngập trời đánh tám hướng.

Xung quanh các tộc nhân Bắc Cương bộ lạc bình thường không thể giữ biểu tình bình tĩnh nửa, biến đổi kịch liệt.

“Tế Cốt!!! Người dùng cỏ giết người, hắn là cường giả Tế Cốt!!!”

“Gã đàn ông cầm búa trên người có gì đó mà chống được nhiều công kích như thế, cuối cùng như là tự nổ nhưng lại tổn thương được tộc nhân chúng ta!”

“Còn có cái tên quanh người chớp động ánh sáng xanh, tia chớp lượn lờ, người này tu vi không cao nhưng tốc độ cực nhanh. Nhưng nhìn thì chắc tu vi của hắn yếu nhất!”

Giữa Bắc Cương bộ lạc, cách đám Tô Minh khoảng vạn mét, nơi này có rất nhiều kiến trúc băng ốc, tiếng chém giết lờ mờ truyền đến từ cửa chính bộ lạc, vang đến nơi này thì đã yếu nhiều.

Nơi này tồn tại vô số tộc nhân Bắc Cương bộ lạc, họ biểu tình lạnh lùng, dường như chẳng thèm quan tâm phía trước chiến đấu.

Trong rất nhiều kiến trúc giữa Bắc Cương bộ lạc, có một băng ốc rõ ràng cao hơn mấy phòng ốc khác nhiều, có một đống lửa, bên đống lửa ngồi ba người.

Đây là ba người đàn ông trung niên, đều có tóc dài đến phần eo. Tóc dài được tết thành bím, xem không có cảm giác rối loạn. Bọn họ biểu tình thản nhiên ngồi đó, bên cạnh có phó tòng đang nướng một con thú nhỏ, thỉnh thoảng bôi ít gia vị.

“Ta cá không đến.” Một trong ba người bình tĩnh nói.

“Cái này không tính, đương nhiên chúng không qua được rồi. Lúc trước nói là thời gian, ta cá một tiếng đồng hồ, đầu ba người này sẽ bị treo trên cửa.” Một người khác mỉm cười nói.

“Như vậy đi, ta cá hai tiếng, ta xem cái người am hiểu cỏ xanh không tệ, người này chắc có thể sống lâu hơn chút.”

“Nếu vậy thì ta cá nửa tiếng vậy. Đừng quên mặt trước tuy nói là tộc lệ thuộc cư ngụ, không có chiến sĩ Quỷ Đài bộ lạc chúng ta, nhưng hôm nay đi tuần tra dẫn đội chính là Du Lâm. Hắn có tu vi gần bằng chúng ta, ta còn nghe nói tiễn khí của hắn đã có một tơ đen, quỷ của hắn cũng sắp tới lần lột xác thứ hai rồi.”

Ba người nói chuyện có vẻ như việc xảy ra ở đầu bộ lạc chẳng đáng để trong lòng, ngược lại còn lấy đó làm vui, cá cược.

Ngay lúc ba người đang nói chuyện thì sau lưng họ, giữa Bắc Cương bộ lạc, một gian nhà khác với băng ốc khác truyền ra giọng âm trầm.

“Ta cá ba người đều sống sót, để ta đích thân uống máu chúng, nhổ tóc chúng! Tặng cho đệ đệ không nên thân của ta, Trác Qua!”

Giọng nói xuất hiện khiến đốm lửa ba người vây quanh chợt yếu đi, như là không dám tùy tiện đốt cháy. Ba người lập tức đứng dậy, quỳ lạy hướng băng ốc đó, biểu tình thành kính lộ ra cuồng nhiệt.

Giữa Bắc Cương bộ lạc mà còn như vậy, càng đừng nói tới cuối bộ lạc tồn tại ở tuyết nguyên. Tộc nhân có thể cư ngụ tại đó có thân phận địa vị rất cao quý. Cuối Bắc Cương bộ lạc, bây giờ trừ tiếng trống trận quanh quẩn ra hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng truyền đến tiếng chém giết nào.

Nơi này có mấy trăm gian nhà, mỗi một gian đều truyền ra hơi thở không yếu chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.