Một bức họa vẽ chưa xong, không ngờ tâm thần Hứa Tuệ đã chấn động. Cô
kinh ngạc nhìn Tô Minh. Cô tinh tường phát hiện ra người trước mặt vừa
vẽ nét bút đầu tiên của bức tranh thì cả người đã như có biến hóa khó
lường rồi!
Loại biến ảo này dường như là thân ảnh biến mất,
thậm chí cả khí tức, linh hồn cũng biến mất sạch sẽ. Với sự liên hệ của
Hứa Tuệ và phân thân tu vi của Tô Minh, không ngờ lại không phát giác ra chút nào.
Dường như đối phương ngồi ở kia nhưng lại như không tồn tại vậy.
Lại giống như hắn đã dung hợp với ngọn núi này, dung hợp với cả mặt đất này, bầu trời này, ánh mắt có thể chứng kiến tất cả mọi thứ dưới bầu
trời xanh, thậm chí cả nước mưa, gió thổi tới kia cũng hoàn toàn dung
nhập với hắn, tuy hai mà một.
Đây không phải là vẽ tranh mà
đây là ghi ấn ký toàn bộ bát hoang từ trong gió, từ trong mưa, từ bầu
trời, từ mặt đất, từ tất cả mọi thứ trong trời xanh này.
Càng khiến Hứa Tuệ phải hít sâu là Tô Minh trong mắt cô lúc này càng biến ảo khôn lường hơn, chỉ trong chớp mắt, tu vi toàn thân bỗng nhiên nổi lên
sóng gió, cấp tốc tăng lên với một loại phương thức khiến cô giật mình!
Từ Vị Giới trung kỳ, không ngờ trong một thời gian rất ngắn đã tiếp cận gần vô hạn với Vị Giới hậu kỳ!
Loại tu hành này khiến trong đầu Hứa Tuệ lập tức hiện ra một từ.
- Đốn ngộ!
Đây là đốn ngộ. Ngoại trừ từ này ra, Hứa Tuệ rốt cục không tìm ra được
từ nào khác để hình dung người này. Không có bất cứ đan dược nào, không
tu hành nhiều, bỗng nhiên tu vi có thể bạo phát như vậy.
Chuyện này khiến cô nghĩ tới một câu nói mà sư tôn nói năm xưa.
- Tu sĩ cổ chủ tu tâm, không ngừng tự hỏi bản tâm, không ngừng tìm hiểu chí lý của thiên địa, lớn cũng tốt, nhỏ cũng thế, bản tâm của tu sĩ
giống như bản ngã của tu sĩ.
Bọn họ cảm ngộ thiên địa, chợt có thời điểm đốn ngộ, tu vi tăng lên không theo lẽ thường.
Bây giờ tu sĩ chúng ta tâm chiếm một nửa, thuật chiếm một nửa, sợ là không còn thời điểm đốn ngộ nữa.
Hứa Tuệ hô hấp dồn dập, nhưng lại rất cẩn thận không cắt ngang việc Tô
Minh vẽ tranh. Cô vẫn mỉm cười, lại để mình không nhúc nhích. Cô lo lắng nếu mình có bất cứ cử động gì thì sẽ ảnh hưởng tới Tô Minh đốn ngộ. Một khi hắn thức tỉnh thì sẽ đánh mất đi một cơ may.
Cô nhìn Tô
Minh đang vẽ kia, tu vi càng chấn động mãnh liệt. Một lát sau, lôi đình
ngoài núi nổ vang, nước mưa ngập trời. Đại địa thậm chí cũng đã bắt đầu
chấn động. Một cơn lốc cực lớn xuất hiện phía trên Tô Minh, xuất hiện ở
đỉnh ngọn núi kia. cơn lốc này quét ngang bốn phía, nước mưa và gió núi
vây quanh, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị.
Tộc nhân Đệ Cửu bộ nhao nhao nhận thấy cảnh này, lúc từng người ngẩng đầu nhìn cơn lốc
trên bầu trời kia cũng đều nhận ra nó tới từ Tô Minh, thấy tu vi của hắn chấn động.
Âm thanh xôn xao lập tức bị Đệ Cửu Mịch Sát ngăn
lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tô Minh, nhìn thân ảnh của hắn, hô hấp
trở nên dồn dập, thần sắc lộ vẻ kích động.
- Tâm biến. Đây là Tâm Biến Thuật mà sư tôn từng nói là chỉ duy nhất đệ tử của người mới có!
Đệ Cửu Mịch Sát hiểu rõ tâm biến, biết rõ giờ khắc này đối với Tô Minh
mà nói là rất quan trọng, cho nên áp chế không cho tộc nhân xôn xao,
thần sắc càng cảnh giác, tự mình trấn thủ bát phương.
- Không biết Tâm biến của ta khi nào mới tới.
Đệ Cửu Mịch Sát thì thào khẽ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tô Minh lúc này vẽ tranh đã qua mấy giờ.
Mưa trên bầu trời tạnh dần, gió cũng yếu bớt. Hứa Tuệ vẫn giữ nguyên
động tác, cho dù là nước mưa xối lên người vẫn ngồi yên không nhúc
nhích.
Trên mặt cô vẫn luôn giữ nụ cười, chỉ là ánh mắt cô mang theo vẻ lo lắng.
Cô lo lắng không phải cho bản thân đã bất động mấy giờ mà cô chứng kiến tu vi của Tô Minh trong thời gian này đã trùng kích lên Vị Giới hậu kỳ
bảy lần.
Nhưng toàn bộ đều thất bại.
Cô biết rõ là giữa Vị Giới trung kỳ và Vị Giới hậu kỳ có một tầng ngăn cách. Tầng
ngăn cách này rất khó đột phá. Năm đó sở dĩ cô có thể đột phá được là
nhờ có sư tôn dùng toàn lực hỗ trợ mới miễn cưỡng làm được.
Nhưng cô tin tưởng rằng chỉ cần cho Tô Minh đầy đủ thời gian, đối phương nhất định có thể đột phá Vị Giới trung kỳ, bước vào Vị Giới hậu kỳ. Cho dù cô không biết tại sao mình lại cảm thấy tu vi của Tô Minh lúc mạnh
lúc yếu nhưng suy đoán rằng chuyện này nhất định có liên quan tới việc
hắn đoạt xá.
Chỉ là bây giờ, Hứa Tuệ có thể cảm nhận được
nước mưa đang nhỏ dần, gió cũng tán đi. Một khi cơn mưa gió này tiêu
tán, một khi bầu trời này khôi phục như thường vậy thì Tô Minh sẽ kết
thúc việc vẽ tranh.
Nếu như đến lúc đó mà tu vi của hắn không đột phá, vậy thì đốn ngộ sẽ kết thúc. Hắn cần có cơ may khác mới tiếp tục.
Điểm này Tô Minh cũng hiểu rõ.
Tâm Biến thuật mỗi lần biến hóa, có thể để cho tâm của ngươi sinh ra
lột xác, liên quan tới hồn và tất cả mọi thứ của bản thân, đều đi về
hướng điểm cao nhất. Nhưng loại dẫn động tu vi này vẫn còn tồn tại vách
ngăn. Nếu không có cách nào vượt qua tầng ngăn cách này thì phải dừng
lại.
Cho nên Tô Minh lựa chọn Đạo Không với tư cách phân thân tu vi, trên thực tế mà nói, phân thân tu vi này chính là một vật chứa.
Tô Minh lựa chọn vật chứa này lại là tồn tại giúp tầng ngăn cách này dễ
bị đột phá.
Mà cái gọi là tư chất, trên thực tế chính là thứ căn bản quyết định độ dày của tầng ngăn này.
Cho nên Tô Minh lựa chọn phế bỏ số mệnh của Diệp Vọng, sau khi khiến số mệnh của hắn tan nát xong thì người có thể ngưng tụ số mệnh nhiều năm
về sau cho Đạo Thần chân giới chỉ còn lại một người, đó là Đạo Không!
Đây cũng là nguyên nhân mà Đạo Thần tông coi trọng Đạo Không.
Nhưng số mệnh hư vô mờ mịt, có rất ít người có thể nhìn thấu mà khống
chế vận dụng nó. Cho dù là Tô Minh bây giờ cũng không làm được điểm này. Hắn chỉ có thể dùng phương pháp của mình để thay đổi hoặc thúc đẩy,
gián tiếp dẫn đạo tới số mệnh tồn tại trong u minh kia.
Ví dụ như hiện tại...
Ầm!
Bầu trời bỗng xuất hiện một tiếng sấm sét. Tiếng sấm sét nổ vang, chấn
động bát phương, vang vọng khiến làn mưa kia sắp biến mất, giờ lại rơi
xuống cuồn cuộn. Làn gió vốn đã sắp tán đi, tại thời khắc này lại bắt
đầu thổi mạnh.
Mưa không ngừng, gió không giảm. Tất cả lại trở nên càng cuồng bạo hơn.
Đây là số mệnh sao. Có lẽ là nó, có lẽ không. Có lẽ cho dù không có cái gọi là số mệnh, trận mưa này cũng đã định là không dừng lại như vậy,
nhưng mưa không ngớt mấy ngày thế này...
Chuyện này có lẽ là số mệnh thật!
Ngày hôm sau, ngày thứ ba... cho tới ngày thứ năm!
Trong thời gian năm ngày, mưa to như trút nước, không ngừng đổ xuống
mặt đất. Mây đen dày đặc trên bầu trời, gió núi cuồng bạo khắp thiên
địa. Hứa Tuệ thở sâu. Thân thể của cô trong năm ngày qua cũng cố gắng
hết sức giữ tư thế bất động, không làm phiền Tô Minh vẽ tranh.
Rốt cục tại thời điểm hoàng hôn ngày thứ năm, tu vi trong cô Tô Minh
lại tiến hành đột phá lần nữa. Trong thân thể hắn truyền ra tiếng nổ
mạnh rầm rầm. Một luồng chấn động tu vi mênh mông bỗng nhiên bộc phát
ra.
Đây không phải là Vị Giới trung kỳ nữa, đó là ... Vị Giới hậu kỳ!
Phân thân tu vi của Tô Minh chân chính bước vào cảnh giới Vị Giới hậu
kỳ rồi, cũng giống như phân thân Phệ Không của hắn. Giờ phút này, Tô
Minh mới xem như chân chính bước vào phạm trù cường giả.
Bất
kỳ một phân thân nào đều có thể trở thành bá chủ một phương. Lúc trước
Phệ Không dung hợp với phân thân tu vi, khiến hắn có thể bộc phát ra lực lượng xấu xỉ Vị Giới hậu kỳ viên mãn. Nhưng hôm nay lực lượng mà hắn
bộc phát ra chính là tu vi của Vị Giới đại viên mãn. Đây còn chưa tính
tới Thần Nguyên lực.
Nếu như cộng thêm Thần Nguyên lực thì sẽ không có chuyện như lúc cứu Hứa Tuệ trong sa mạc, cần phải có hình
chiếu do Ách Thương lực biến thành mới đấu được với Kiếp Nguyệt. Ngày
nay, không cần hình chiếu Ách Thương hắn cũng có thể đánh một trận.
Chuyện này cũng chưa tính tới Ách Thương phân thân của hắn. Nếu hình
chiếu Ách Thương phân thân xuất hiện, Tô Minh không biết bây giờ mình có được chiến lực gì nữa nhưng hiển nhiên có thể đấu một trận với Kiếp
Dương.
Nếu như Ách Thương phân thân đích thân tới, tam đại
phân thân dung hợp, dùng hồn làm vật nối, bộc phát ra chiến lực kinh
thiên. Thậm chí lúc đó Tô Minh còn cường đại hơn cả khi hắn trở về từ
Tây Hoàn dị địa, xâm nhập phạm vi trấn thủ của Âm Thánh chân giới.
Có lẽ bây giờ hắn vẫn chưa thể xưng là chỉ kém Chưởng Duyên nhưng chỉ
cần tiến thêm một bước nữa, đưa tất cả phân thân của hắn đạt tới Vị Giới hậu kỳ đại viên mãn, vậy thì hắn có thể xưng là chỉ kém mình Chưởng
Duyên!
Nếu Ách Thương phân thân của hắn lại cắn nuốt được Ách Thương khác nữa, chiến lực lúc đó có thể tăng gấp đôi. Chuyện đó sẽ
khiến thiên phú của Tô Minh tộc tăng lên tới mức khủng bố.
Tô Minh mở mắt ra. Hoặc có thể nói là hắn vốn không nhắm mắt, bây giờ mở ra là hồn của hắn.
Bầu trời trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tiếng sấm im bặt, nước mưa biến mất, gió núi tiêu tan, trời quang mây tạnh.
Tô Minh nhìn bàn vẽ trong tay. Trên đó là màn mưa liên tục, một thân
ảnh yêu kiều ngồi trong đó, nụ cười như cả một thế giới, khiến cho người ta sau khi nhìn thấy cũng không khỏi mỉm cười.
- Cảm ơn.
Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ mỉm cười, nụ cười giống hệt trong bức tranh.
...
Luôn luôn có thời điểm ly biệt.
Luôn luôn có một ngày khúc tận người đi.
Ngày hôm sau sau khi Tô Minh tỉnh dậy, hắn đi ra khỏi ngọn núi của Đệ
Cửu bộ, đi ra khỏi vùng đất này, đi ra khỏi Đệ Cửu bộ có gần ngàn tộc
nhân vái lậy theo thân ảnh của hắn.
Không mang theo Đệ Cửu
Mịch Sát nhưng Tô Minh lại mang đi một bộ tranh. Đó là bức tranh ghi lại vị trí của Tứ đại tôn tộc năm xưa vây công sư tôn của hắn tại Thần
Nguyên tinh hải nội hoàn.
Có cừu oán thì nhất định phải báo. Đây là nguyên tắc của Tô Minh.
Trừ chuyện này ra, hắn còn để lại một câu, khiến cho Đệ Cửu Mịch Sát cúi đầu xuống, cúi đầu trước hắn.
- Dù sư tôn như thế nào thì ta đã coi ngươi là sư đệ.
Câu nói này khiến thân thể Đệ Cửu Mịch Sát chấn động. Hắn nhìn Tô Minh, thấy hào quang cơ trí trong mắt Tô Minh, dường như có thể nhìn thấu nội tâm hắn. Thời gian dần trôi qua, thần sắc Đệ Cửu Mịch Sát hiện lên vẻ
xấu hổ không thể tả, yên lặng cúi đầu nhưng nội tâm lại vang vọng câu
nói kia.
Đây là sự thừa nhận của Tô Minh.
Ban đầu
Tô Minh nhìn thấy dưới pho tượng của sư tôn có năm tảng đá. Lúc ấy hắn
đã nhận ra là tảng đá thứ năm được đặt vào sau đó, dù thoạt nhìn nó
không khác bốn tảng kia nhưng bốn tảng đá đại biểu cho bốn sư huynh đệ
hắn là ở dưới chân sư tôn. Tảng đá thứ năm ở bên ngoài.
Một điểm nhỏ này lại khiến Tô Minh hiểu rất nhiều thứ.
Hắn có thể tưởng tượng được, rất nhiều năm trước, bên cạnh sư tôn luôn
có một thiếu niên. Hắn khát vọng được bái sư tôn làm thầy, nhưng có thể
mãi tới khi Thiên Tà Tử đi xa, hắn vẫn không làm được điều này.
Nhưng hắn không từ bỏ, bảo vệ bộ lạc, hoàn thành yêu cầu của Thiên Tà
Tử lúc sắp đi, không oán không hối, thậm chí phát triển ngàn năm. Hắn tự coi mình là đệ tử của Thiên Tà tử, đặt khối đá thứ năm xuống bên ngoài
pho tượng.
Cho nên câu nói kia của Tô Minh, hắn chỉ nói nửa câu, nửa câu còn lại lưu tại đáy lòng.
Một câu nguyên vẹn này hẳn phải là...
- Sư tôn sẽ không thu đệ tử thứ năm, nhưng dù sư tôn có thế nào, ta đã coi ngươi là sư đệ.
Tô Minh đi rồi. Lúc này làm bạn với hắn không phải là sự cô độc đã thành thói quen mà là Hứa Tuệ.
Đi về phía Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, đi về phía Tứ đại tôn tộc năm xưa đuổi giết sư tôn của hắn. Tô Minh và Hứa Tuệ hóa thành hai luồng
cầu vồng, dần dần biến mất trong ánh mắt của những người Đệ Cửu bộ, biến mất trong ánh mắt của Đệ Cửu Mịch Sát.
- Sư huynh...
Đệ Cửu Mịch Sát thì thào. Đây là lần đầu tiên hắn nói ra hai chữ sư huynh này mà sâu trong nội tâm không thấy khổ sở.