Tô Minh rời đi, để lại Thất Nguyệt tông tĩnh lặng. Bóng dáng Tô Minh
trong khoảnh khắc bình minh biến thành cầu vồng mất đi trong tầm mắt mọi người, bước vào tầng thứ năm thiên ngoại thiên.
Bắt đầu từ
trận thứ nhất vượt qua mười tám trận, việc này hiếm thấy trong lịch sử
Thất Nguyệt tông, ít nhất các đệ tử hiện tại đa số chưa ai từng nghe. Có thể nói một ngày hai đêm này là chuyện rất rung động với đệ tử Thất
Nguyệt tông, trong rung động nhớ kỹ cái tên Vương Đào.
Còn
Diệp Long, trước khi Tô Minh xông trận thì hắn là cỏ câ là hoa tươi.
Nhưng sau khi Tô Minh vượt qua mười trận thì Diệp Long biến thành nền
cho hắn, giờ y thậm chí không có tư cách làm nền.
Trong tầng
thứ bốn thiên ngoại thiên, Trần của mạch thứ hai, Nguyệt Yên đứng bên
vách núi thu lại ánh mắt khi Tô Minh đã khuất xa.
Thật lâu sau, Trần của mạch thứ hai chậm rãi nói:
-Hắn vốn có thể tiếp tục xông tới.
Vẻ mặt của Trần của mạch thứ hai cực kỳ nghiêm túc nhìn Nguyệt Yên đứng cạnh.
Nguyệt Yên nhỏ giọng nói:
-Năm đó Phi Phong xông qua mười chín trận có tư cách tiếp tục nhưng đã không xông tiếp.
Nguyệt Yên xoay người đi xa.
Trần của mạch thứ hai đứng trên vách núi, nheo mắt, hồi lâu sau phất tay áo xoay người trở về động phủ của mình.
Mạch thứ nhất, trên đỉnh núi, Phi Phong đã ra khỏi động phủ đứng bên
ngoài thu lại tầm mắt từ la bàn đang tan biến, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.
-Xem ra ngươi đã phát hiện, không biết lần sau là Phi ta đi xa hay Vương trưởng lão ngươi hiểu ra.
Phi Phong cười cười, mắt lóe tia sắc bén.
Trời sáng, ánh nắng rơi xuống đất, một ngày mới đến với Thất Nguyệt
tông. Tô Minh khoanh chân bên ngoài gian nhà của mình ở tầng thứ năm
thiên ngoại thiên, nhắm mắt lại.
Mười tám trận không phải tận cùng của Tô Minh, nếu hắn muốn thì có thể xông qua mười chín, hai mươi
trận hay nhiều hơn nữa. Dựa theo tu vi của Tô Minh có thể xông qua hai
mươi hai, ba trận, nhưng hắn đã không làm điều này.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u:
-Sau mười tám trận không có đạo ảnh thì không quá được, dù có qua cũng
không có tạo hóa gì, chỉ được cái hư danh. Chỉ khi ngưng tụ ra đạo ảnh
của mình mới tìm được lĩnh ngộ từ trận pháp.
-Chắc người tên
Phi Phong phát hiện ra điềun ày nên sau khi xông qua mười chín trận thì
không tiếp tục nữa, hiển nhiên hắn vẫn chưa ngưng tụ ra đạo ảnh. Đạo ảnh của Thất Nguyệt tông cần Thất Mệnh thuật dung hợp.
Tô Minh
trầm ngâm, nhắm mắt lại. Bước tiếp theo Tô Minh phải làm là bế quan lâu
dài, đi tìm nhân địa thiên của mình, bảy ảnh dung hợp cùng một chỗ hóa
thành đạo ảnh, nhìn xem sau khi đạo ảnh ngưng tụ có thể đột phá tu vi
bước vào đạo tiên cảnh hay không.
Thời gian chớp mắt lại qua
mười năm, Tô Minh luôn khoanh chân tĩnh tọa, không mở mắt ra, chìm đắm
trong dung hợp thiên địa nhân bảy ảnh, không quan tâm chuyện quanh thân. Tô Minh lĩnh ngộ, tìm cơ hội dung hợp.
Trong mười năm Tô
Minh bế quan, Thất Nguyệt tông xảy ra một số việc không quá quan trọng.
Ví dụ một vài đệ tử mất tích, hay trên bầu trời ngoài Thất Nguyệt tông
hay có dấu vết màn trời vỡ, mặc dù hồi phục như thường nhưng khiến mọi
người chú ý.
Mãi khi mười năm qua đi, bên ngoài Thất Nguyệt
tông, dấu vết bầu trời nứt vỡ ngày càng nhiều, sắp liền với nhau hình
thành khe nứt. Có tiếng gầm khe khẽ văng vẳng ảnh hưởng đệ tử Thất
Nguyệt tông tu luyện.
Lúc này, lấy Mộc Chân trưởng lão dẫn
đầu mang theo đệ tử trong tông môn đích thân đi ra thiên ngoại thiên, đi xem xét việc này, không biết có phát hiện cái gì không, sau khi trở về
có đi tầng thứ sáu thiên ngoại thiên một chuyến rồi không còn ra ngoài
nữa.
Lại qua mười năm, bầu trời bên ngoài Thất Nguyệt tông đã nứt rạn bốn phương tám hướng, thậm chí mặt đất có vô số vết nứt, một số sơn môn của Thất Nguyệt tông cũng có khe nứt, bao gồm dãy núi xung
quanh. Các đệ tử Thất Nguyệt tông cjwc kỳ chú trọng.
Rốt cuộc, mười năm nữa qua đi, thiên địa ngoài Thất Nguyệt tông nhiều
khe nứt đến nỗi ai thấy rũng run sợ, sơn môn, dãy núi tràn ngập khe nứt, như Thất Nguyệt tông tùy thời tan vỡ.
Chẳng những là tầng
thứ nhất như vậy, ngay cả tầng thứ hai thiên ngoại thiên cũng xuất hiện
khe nứt. Tại tầng thứ năm thiên ngoại thiên mở ra hội trưởng lão Thất
Nguyệt.
Loại hội trưởng lão lấy tên Thất nguyệt là việc lớn
phải toàn bộ trưởng lão tham gia. Tô Minh làm trưởng lão cần xuất hiện
trong hội này.
Tô Minh bế quan bốn mươi năm, hắn chưa một lần mở mắt. Dù là hội trưởng lão Thất Nguyệt thứ nhất trong bốn mươi năm
qua, tuyền ngọc giản cho mọi trưởng lão trong tầng thứ năm thiên ngoại
thiên, ngọc giản đang bềnh bồng trước mặt thì Tô Minh vẫn nhắm mắt. Thân thể Tô Minh xuất hiện bóng chồng, từ thân hình khoanh chân có bóng
người đứng dậy. Bóng người kia là một ảnh thân của Tô Minh, hình dạng
giống hắn y như đúc. ảnh thân này đứng dậy, cầm ngọc giản bềnh bồng
trước mặt, biểu tình như thường nhấc chân đi hướng sơn mạch thứ mười ba.
Vì người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn thuộc mạch thứ mười ba nên ở
thời đại gã cai quản tông môn thì lấy mạch mười ba là chủ.
Tô Minh là người đến cuối cùng, khi hắn bước vào mạch thứ ba thì thấy có
vài thần thức quét hướng mình, trong thần thức chứa ý đồ thăm dò. Tô
Minh biểu tình như thường nhấc chân đi lên đỉnh núi, bước vào hội trưởng lão Thất Nguyệt.
Đây là một khu vực rộng như quảng trường
xây trên đỉnh mạch mười ba, trên tầng mây có mười lăm ghế dựa to lớn
vòng quanh thành vòng tròn. Mười lăm chiếc ghế có một cái lớn hơn chút,
mười bốn cái kia nhỏ hơn biểu hiện ra thân phận khác biệt. Giờ phút này, trừ cái ghế khổng lồ nhất, mười bốn chiếc ghế đã có mười ba người ngồi, còn lại một chỗ thuộc về Tô Minh.
Tô Minh bước vào, trong
phòng hội nghị im lặng có bảy, tám ánh mắt nhìn hắn. Lần đầu tiên Tô
Minh bước vào Thất Nguyệt tông có trông thấy những người này, trong đó
có Mộc Chân, Lan Lam. Tô Minh biểu tình bình tĩnh như không thấy những
ánh mắt kia, đi tới chiếc ghế trống, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại
như nghỉ ngơi.
Không lâu sau có áp lực khổng lồ buông xuống
phòng hội nghị, Tô Minh hé mắt thấy có bóng dáng đỏ rực xuất hiện trên
chiếc ghế khổng lồ, ánh sáng đỏ dần hóa thành áo dài, trở thành một
người đàn ông trung niên. Mặt người đàn ông trung niên vừa lạnh lùng vừa điển trai, tay phải cầm một hạt châu, vẻ mặt không giận mà uy. Người
đàn ông trung niên ngồi xuống, liếc mắt nhìn mười bốn người, thấy đệ tử
của mình, thanh niên mặc áo đen cũng lạnh lùng thì nhẹ gật đầu, ánh mắt
dừng lại chỗ Tô Minh.
Người đàn ông trung niên áo đỏ xoay hạt châu trong tay, lạnh nhạt nói:
-Triệu tập các ngươi tham gia hội trưởng lão Thất Nguyệt là vì bốn mươi năm qua thiên địa này biến động ngày càng mãnh liệt, có một số chuyện
cần các ngươi chuẩn bị sớm thì tốt hơn. Mộc trưởng lão, hãy nói điều
ngươi phát hiện khi ra ngoài vào hai mươi năm trước.
Mộc Chân liếc người xung quanh, sắc mặt âm trầm nói:
-Các vị đồng môn đạo hữu, hai mươi năm trước lão phu phụng mệnh của Đạo Hàn đại trưởng lão đi ra ngoài điều tra. Trong cái khe trên bầu trời,
ha ha ha ha ha ha! Lão phu phát hiện dấu vết của Nhất Đạo tông!
Ba chữ Nhất Đạo tông thốt ra từ miệng Mộc Chân, xung quanh không tính
người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn hay chính lão, mười ba trưởng lão có năm người biến sắc mặt.
-Quả nhiên là Nhất Đạo tông!
-Chỉ có Nhất Đạo tông bí ẩn khó lường nhưng tồn tại trong khe nứt giữa
thiên địa mới dám càn rỡ như vậy, lộ mặt ngay bên ngoài sơn môn của Thất Nguyệt tông ta!
Khi từng thanh âm lạnh lùng vang lên, Mộc Chân chắp tay hướng người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn, không nói nữa.
Lan Lam lạnh nhạt nói:
-Nếu đã sớm phát hiện dấu vết của Nhất Đạo tông thì sao chậm trễ hai mươi năm?
Lan Lam nêu câu hỏi, người xung quanh không lên tiếng, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn ngắm nghía hạt châu trong tay, bình tĩnh nói:
-Bởi vì Nhất Đạo tông ở trong thiên địa bên ngoài Thất Nguyệt tông hình thành khe nứt thật ra là phát ra thông báo, hoặc chẳng bằng nói là uy
hiếp.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn liếc Tô Minh.
-Bọn họ thông báo là khiến Thất Nguyệt tông giao ra mọi đệ tử ta đã thu được trong vòng sáu mươi năm, nếu không thì khi đến thời gian sẽ phát
động cuộc chiến giữa hai tông!
Khi người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn dứt lời người xung quanh trừ Tô Minh ra cùng biến sắc mặt.
-Nhất Đạo tông này khinh người quá đáng!
-Buồn cười, sao có thể giao ra các đệ tử? Bọn họ là hcuyện nhỏ, nhưng
Thất Nguyệt tông ta là một trong bảy tông, nếu cứ bị áp chế thì sau này
làm sao đối mặt tông môn đồng đạo khác?
-Mặc dù Nhất Đạo tông là tông môn cường đại nhất trong bảy tông nhưng không thể hiếp người như vậy!
Các trưởng lão cười lạnh ồn ào.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn chậm rãi nói:
-Đương nhiên nếu đồng ý yêu cầu của họ thì Nhất Đạo tông sẽ có bồi
thường, ví dụ như cho nhị trọng Đạo Thần có kinh nghiệm bước vào đạo
linh, và một lần cảm ngộ trở thành địa đạo tôn.
Lời vừa thốt ra, các trưởng lão xung quanh hơi biến sắc mặt, suy tư, không ai lên tiếng, chìm trong bình tĩnh.
Bọn họ im lặng khiến hội trưởng lão Thất Nguyệt yên tĩnh theo.