Ở trong Minh Hoàng Chân giới này, trong nháy mắt khi Tô Hiên Y nhìn phân thân trở thành tro bụi, bên ngoài Thiên Hương trận tại Đạo Thần chân
giới, đồng hồ cát đã biểu hiện ra chỉ còn tích tắc nữa là hết thời gian
một ngày.
Cây hương thứ sáu của Thiên Hương trận vào giờ khắc này chấn động trong giây lát. Lúc này hai mắt Tô Minh lóe lên. Hắn lập
tức thấy cây Thiên Hương thứ sáu ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn tầng tầng lớp lớp, hóa thành tro bụi.
Đồng thời khi tro bụi tản đi, từ trong đó mơ hồ truyền ra khí tức âm trầm khiến thần sắc Tô Minh biến hóa. Khí
tức này hắn có thể nhận ra là thuộc về mình.
- Cây thứ hai...
Tiếng nói tang thương truyền ra từ trận pháp linh của Thiên Hương trận. Tiếng nói này vang vọng, khiến thần sắc Tô Minh càng âm trầm hơn.
- Thì ra cũng không phải là tự Tô mỗ ra tay. Nhưng phàm là có liên quan tới khí tức của ta thì bọn họ làm chuyện như vậy cũng coi như là do ta
rồi.
Hai mắt Tô Minh nhắm lại, trong tích tắc này tìm được
phân thân Ách Thương. Hắn đã trải qua chuyện này, cũng nhận ra khí tức
hủy diệt Thiên Hương trận vừa rồi dù thuộc về hắn nhưng lại càng nhiều
thuộc về Diệt Sinh chủng đã tách ra kia. Dù không biết rốt cục nó đã xảy ra chuyện gì, làm sao có thể khiến Thiên Hương trận này sụp đổ.
Nhưng hiển nhiên Thiên Hương trận sụp đổ kia có liên quan tới phân thân khác. Chẳng qua hiện giờ Tô Minh cũng không rảnh để đi quan tâm tới
chuyện này. Thần thức của hắn vừa kết nối với phân thân Ách Thương,
trong giây lát đã khiến hai mắt hắn co rút lại.
Hắn cảm nhận
được nơi phân thân Ách Thương kia, mang theo mấy vạn tu sĩ vờn quanh một ngôi sao tổn hại. Mà lúc này phân thân Ách Thương hiện sát cơ, đã giơ
tay phải lên, chuẩn bị hủy diệt ngôi sao này.
Bất kể là bên
trong ngôi sao có người có thể ảnh hưởng tới Thiên Hương trận hay không
nhưng sau khi Tô Minh dung nhập vào phân thân Ách Thương liền lập tức có quyết định. Tay phải phân thân Ách Thương giơ lên rồi từ từ hạ xuống,
thần sắc tiêu sát và khát máu dần biến mất, không ra tay nữa mà ngồi
xuống khoanh chân, chờ đợi canh giờ cuối cùng ngày hôm nay kết thúc.
Tô Minh hồi tưởng lại cẩn thận những người và vật có liên quan tới khí
tức của mình, cuối cùng hoàn toàn xác định là sẽ không xuất hiện chuyện
bất ngờ nào nữa. Lúc này hắn âm trầm nhìn Thiên Hương trận, chờ đợi ngày này trôi qua.
- Tô mỗ rất muốn biết cây hương thứ ba vì sao lại gãy!
Con mắt Tô Minh lạnh lùng. Hạc trọc lông và Hổ Tử bên cạnh hắn cũng
trầm mặc. Bọn họ nhìn thấu các đầu mối, biết hôm nay Tô Minh đã sa vào
một loại cố chấp, cũng không dám quấy nhiễu.
Thời gian từ từ
trôi qua. Cho tới trong nháy mắt khi trong đồng hồ chỉ còn lại một tầng
hạt cát, chưa tới mười hạt thì trận linh Thiên Hương trận vẫn không có
chút dao động nào như trước, cực kỳ chắc chắn. Giống như cảnh nó đoán
chắc chuyện đó nhất định sẽ phát sinh vậy.
Vào tích tắc khi
hạt cát cuối cùng rơi xuống, trong nháy mắt khi ngày mới trôi qua, trước mắt Tô Minh, cây Thiên Hương thứ bay vốn trải qua năm tháng vĩnh hằng
mà chưa bị dập tắt giờ phút này ầm ầm chấn động, xuất hiện vô số khe
nứt, vào thời khắc cuối cùng của một ngày liền sụp đổ, trở thành tro
bụi.
Trong nháy mắt khi nó sụp đổ, trận linh Thiên Hương trận không cử động chút nào, cũng không tham dự nửa điểm. Thậm chí nó không
hề âm thầm phá hủy. Điểm này Tô Minh có thể nhận thấy rất rõ ràng. Sắc
mặt hắn dần dần tái nhợt đi, cơ thể mơ hồ run rẩy. Bởi vì hắn nhận thấy
được vào giờ phút khi cây Thiên Hương sụp đổ, trong đó tràn ra khí tức
thuộc về Tô Minh hắn!
Nhưng khiến Tô Minh run rẩy, thần sắc
tái nhợt đó là khí tức này dù thuộc về hắn nhưng lại hoàn toàn xa lạ.
Đây là một cách nói rất mâu thuẫn, nhưng giờ phút này trong nội tâm Tô
Minh đúng là như vậy.
- Đây là thiên cơ, kiếp mượn tay người
phủ xuống thân thể ta. Ba cây hương gãy diệt, đúng là điều nhất định
phải thực hiện để trừng phạt ta tiết lộ thiên cơ. Chuyện này nhất định
phát sinh.
Trận linh Thiên Hương trận lẩm bẩm, giọng nói mang theo vẻ tang thương.
- Thiên cơ...
Tô Minh chậm rãi đứng lên, trong mắt lộ ý dữ tợn, thân thể sáng ngời
chạy thẳng tới Thiên Hương trận, tay phải nhấc lên, chí bảo ầm ầm bộc
phát ra. Cùng lúc này, trên người Tô Minh bộc phát ra tu vi kinh người.
Tu vi đó là lực lượng Duyên cảnh, không phải Duyên cảnh tầm thường mà là tu vi mênh mông có thể so với Sinh cảnh của Tam Hoang.
Thậm chí dù đối mặt với Diệt cảnh thì Tô Minh vẫn có tư cách ra tay như cũ.
- Thiên cơ nói gãy ba, Tô mỗ khiến ngươi gãy hết!
Tô Minh vừa nói thì thân thể đã tới gần, tu vi bộc phát ra. Chiếc nhẫn
chí bảo tỏa ra ánh sáng chói mắt. Một luồng khí tức kinh thiên động địa
bộc phát ra từ chí bảo này, đủ để hủy diệt lực lượng cả một phương, ầm
một cái liền đánh thẳng về phía Thiên Hương trận.
- Ngươi cần gì phải làm vậy... Chuyện gì đã qua thì đã qua rồi...
Trận linh Thiên Hương trận than nhẹ, không phản kháng, tùy ý để lực
lượng chiếc nhẫn ầm ầm đánh xuống. Trong tiếng nổ vang kinh người, những cây hương còn lại chấn động, chợt sụp đổ, hóa thành bụi bặm.
Sát cơ trong mắt Tô Minh lóe lên, tay phải giơ lên bấm quyết vung ra.
Lập tức chí bảo chiếc nhẫn gào thét, mang theo lực lượng mênh mông, chạy thẳng tới Thiên Hương trận. Trong tiếng nổ vang, Thiên Hương trận sụp
đổ. Cây thứ năm tan vỡ, khiến Thiên Hương trận này chỉ còn lại bốn cây,
trong đó có hai cây được thiêu đốt. Hai cây này vẫn tỏa ra lực lượng
nghịch chuyển năm tháng, dường như muốn khôi phục lại trận pháp này.
Tay trái Tô Minh điểm mạnh lê mi tâm. lập tức tương lai và hiện tại đều hiện ra. Lực lượng nghịch chuyển năm tháng nhất thời bộc phát ra từ cơ
thể Tô Minh. Hắn gầm nhẹ, tay phải điều khiển chiếc nhẫn chí bảo quét
tới, vẽ thành một đường cong đánh về phía Thiên Hương trận. Lần này
chiếc nhẫn chí bảo ẩn chứa thiên phú nghịch chuyển thời gian của Tô
Minh, trong tiếng nổ vang liền đánh sâu vào Thiên Hương trận, khiến
ngoài hai cây Thiên Hương còn đang cháy, những cây khác nát bấy hết.
Nhưng Tô Minh đứng đó, thần sắc cũng lộ vẻ phức tạp.
Bởi hắn
thấy bốn cây Thiên Hương bị hắn phá hủy, không chịu ảnh hưởng bởi lực
lượng nghịch chuyển năm tháng của Tô Minh, vẫn đang chậm chạp khôi phục
lại một cách kiên định. Dường như chúng lại ngưng tụ lại một lần nữa,
không giống như Tô Minh đoán là dùng lực lượng nghịch chuyển năm tháng
mà là một tầng lực lượng hắn chưa thể hiểu được, lại khôi phục sau khi
đã mất đi.
- Vô dụng thôi. Ta tiết lộ thiên cơ, đã trả giá
rất nhiều rồi. Ngươi cũng sẽ phải trả giả. Nhưng thiên cơ đã lộ ra thì
nhất định sẽ xuất hiện. Những lời này là vĩnh hằng bất biến. Cho dù
ngươi có hủy diệt hết Thiên Hương còn lại thì hôm nay vẫn là hôm nay,
hôm qua vẫn là hôm qua.
Thiên Hương trận than khẽ, ý chí lại
chậm rãi tản ra. Dần dần bốn cây Thiên Hương bị Tô Minh phá hủy đã hoàn
toàn ngưng tụ lại được. Nhưng ý chí trận linh tản ra tiêu tán đi, khiến
những cây Thiên Hương này trở thành như vật chết.
- Ta tiết
lộ thiên cơ, bị đánh gãy ba cây Thiên Hương chẳng qua chỉ là trừng phạt
bên ngoài, bên trong là ý chí rơi vào ngủ say ba nghìn bảy trăm hai mươi năm. Khi ta thức dậy thì chính là lúc cảnh tượng thiên cơ kia xuất
hiện. Chúng ta còn có thể gặp nhau...
Theo tiếng nói càng
ngày càng suy yếu của trận linh Thiên Hương trận, hai cây Thiên Hương
còn chậm rãi cháy kia cũng bị dập tắt dần. Đây không phải là do phân
thân của Tô Minh dập tắt mà là bởi ý chí xuất hiện ngủ say, do đó bị dập tắt ba nghìn bảy trăm hai mươi năm.
Ba nghìn bảy trăm hai mươi năm sau, hai cây Thiên Hương này lại cháy lên lần nữa.
Tô Minh nhìn Thiên Hương bị dập tắc, nhìn sáu cây Thiên Hương trước
mặt, cảm thụ lực lượng kỳ dị của Thiên Hương trận xung quanh đang tản ra dần, cho tới khi hoàn toàn biến mất. Hắn trầm mặc, trên mặt lộ vẻ khổ
sở. Trên thực tế, lúc vừa rồi ra tay là Tô Minh đã hiểu, trận cờ giữa
hắn và Thiên Hương trận, hắn đã thua rồi.
Cho dù hắn có hủy diệt hết những cây Thiên Hương còn lại thì vẫn đã qua một ngày. Thiên cơ đúng là gãy ba thật.
- Nếu như lúc trước ta đánh gãy ba cây, thậm chí nhiều hơn...
Tô Minh yên lặng đứng nhìn tinh không, nhìn Thiên Hương trận bị dập tắt, trong đầu vẫn không khỏi hiện lên nghi vấn.
Hắn trầm mặc, hồi lâu mới than khẽ. Thiên cơ huyền diệu, trên thực tế, cuối cùng vẫn là hai chữ... Nếu như!
Trong hai chữ này ẩn chứa chính là thiên cơ!
Chuyện này hiểu thì hiểu, không hiểu thì cũng không thể cưỡng cầu được. Con mắt Tô Minh hiện lên hình ảnh nhìn thấy thiên cơ. Hình ảnh này chôn sâu trong đáy lòng hắn.
- Ta không tin trời, không tin số
mệnh, chỉ tin chính mình! Dù là thiên cơ thì sao? Cướp sửa thiên cơ, lấy thiên cơ dùng cải mệnh! Thiên cơ hiện ra chẳng qua là tương lai. Ta sẽ
dùng sức mình nghịch chuyển!
Hai mắt Tô Minh lộ vẻ chấp nhất
và kiên định. Hắn biết chuyện này không thể nghĩ nhiều, càng suy tư thì
lại càng tin tưởng theo bản năng, làm cho thiên cơ càng có thể thực
hiện...
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, nhìn về tinh không trong hư vô.
- Phân thân Phệ Không. Bắt đầu từ ngươi đi. Thiên Hương đã diệt, ta xem ngươi có thể trốn tới đâu!
Tô Minh cất bước, trong tích tắc đã tới cạnh Hổ Tử và Hạc trọc lông.
Hổ Tử muốn nói lại thôi, nhìn Tô Minh một chút, cuối cùng không nói gì.
- Hổ Tử, trong thời gian ngắn ta sẽ không trở lại Đệ Cửu Phong vừa sáng lập. Ta muốn đi tìm phân thân bỏ trốn kia. Ngươi đi theo hay trở về?
Tô Minh nhìn Hổ Tử, hỏi.
- Tất nhiên là ngươi đi đâu thì Hổ Tử sẽ theo ngươi đi đó. Ta là sư
huynh của ngươi. Đại sư huynh ra lệnh phải giúp ngươi. Ngươi cũng không
nên ném ta lại.
Hổ Tử vỗ ngực nói.
Tô Minh nhìn Hổ Tử. Đầu óc hắn không bị khống chế mà thoáng hiện ra hình ảnh Hổ Tử
trước mặt mình, toàn thân tràn ngập máu tươi, mắt mở to, căm tức nhìn
trời cao nhưng không có chút khí tức nào.
Trái tim Tô Minh đau nhói nhưng thần sắc lại càng kiên định hơn.