- Chiến!
Một tiếng gầm thét như hổ rống từ bên trong sơn môn Đệ
Cửu Phong truyền ra. Đó là tiếng của Hổ Tử. Theo tiếng gầm thét này,
trong nháy mắt, thân ảnh Hổ Tử hiện ra trước mắt Tô Minh.
Hổ
Tử vừa lao ra, lập tức thân thể bộc phát ra lực bàng bạc. Tay trái của
Hổ Tử bỗng nhiên tung ra một trảo, lập tức một cây Lang Nha khổng lồ
xuất hiện ở trong tay hắn, quét ngang đám tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh ở phía trước hắn.
Tiếng nổ vang ngập trời nhưng đây mới chỉ là một điểm mà đại quân hai bên va chạm. Ở xung quanh Hổ Tử là vô số tu sĩ của Đệ Cửu Phong. Giờ phút này họ đang điên cuồng triển khai cuộc chiến sống còn cùng Ám Thần và Nghịch Thánh.
Bọn họ vì tồn tại mà chiến đấu trận chiến này!
Bọn họ vì giành mạng sống mà chiến đấu trận chiến này!
Còn có cả tu sĩ ở bên trong Man tộc. Ở trận chiến này, Man tộc thể hiện ra thân thể mạnh mẽ của bọn họ!
Bọn họ phủ xuống thế như chẻ tre, đánh tan tu sĩ tam giới, giết hết
chân giới Hiên Tôn thứ tư. Bọn họ khiến cho Âm Thánh Chân Giới phải
phong kín giới, khiến cho Đệ Tứ Chân Giới phải bày xuống đại trận, không mong giết địch mà chỉ mong có thể chống cự.
Bọn họ quét
ngang Đạo Thần chân giới, nơi đi qua không một tu sĩ nào có thể cản trở. Có thể nói rằng... Cường giả đại quân chẳng bao giờ thất bại, đó là Ám
Thần, đó là Nghịch Thánh!
Trong trận chiến này, người Đệ Cửu
Phong đã chuẩn bị tâm lý tốt về cái chết. Nhưng cho dù là chết thì cũng
không thể uổng công sống trên thế gian một lần, cho dù là chết thì cũng
phải giết mấy người để chôn cùng. Giết một người thì hòa vốn, giết hai
người thì không không sống uổng, giết ba người thì kiếm lời được hai
người!
Đệ Cửu Phong như thế, Man tộc lại càng phải như vậy.
Tiếng nổ vang ngập trời, tiếng chém giết điếc tai nhức óc vang vọng khắp tinh không, trở thành ánh sáng lộng lẫy nhất ở trong mắt Tô Minh.
Ở Tam Hoang Đạo Thần Chân Giới này, tuy sáu phần tu vi bị phong ấn
nhưng bốn phần tu vi mà tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần bày ra ở trước mặt Đệ Cửu Phong thì vẫn là một thế lực không hề thua kém.
Dù
sao Ám Thần và Nghịch Thánh đều là truyền thừa từ thời đại thứ hai. Thể
hệ tu hành và công pháp cao hơn tu sĩ Tam Hoang. Nếu không phải là bị Tô Minh phong ấn sáu phần tu vi thì kết quả của trận chiến này... Căn bản
cũng không hề có gì bất ngờ.
Hôm nay, đối với Đệ Cửu Phong mà nói, mới coi là công bằng. Trên thực tế, Tô Minh hoàn toàn có thể phong ấn nhiều hơn nữa, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ không được tính là tôi
luyện. Cho nên hắn chỉ phong ấn sáu phần tu vi, để Ám Thần và Nghịch
Thánh không cao hơn nửa cảnh giới so với Đệ Cửu Phong.
Trong
chớp mắt, tiếng chém giết rung trời chuyển đất vang vọng khắp tinh
không. Rất nhiều tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần tràn vào trận pháp khuyết khẩu. Dường như trong tích tắc bọn họ bước vào, lập tức Đệ Cửu Phong
phản kháng. Mấy chục vạn tu sĩ mang thần sắc kiên nghị, trong phút chốc
va chạm cùng đối phương.
Chỉ vừa mới tiếp xúc nhưng đã có rất nhiều tu sĩ hai bên tử vong. Giờ phút này xuất hiện liên tiếp những
tiếng nổ vang, pháp bảo va chạm kịch liệt, tạo thành sóng gợn quét ngang tám phương.
Trong nháy mắt, bóng ma phủ xuống ở trong tinh không, tựa như đang quơ tay thu hoạch vô số sinh mệnh để mang đi.
Đây là trận đánh nghiêm trọng nhất của Ám Thần và Nghịch Thánh tại cuộc xâm lược Tam Hoang này. Bất luận là năm đó Tam Hoang Tam đại chân giới
ngăn chặn ở khuyết khẩu Tam Hoang, hay là sau này Ám Thần và Nghịch
Thánh càn quét khắp nơi, hoặc là viễn chinh những chân giới khác, thì
đều chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Trong một chớp mắt, lập
tức xuất hiện vô số thương vong.
Một loạt chiến tranh lúc trước, Ám Thần và Nghịch Thánh dựa vào tu vi mạnh mẽ đã là dựng thế.
Giờ phút này, chín linh tiên mặc áo bào trắng cũng cắn răng xông về
phía trước. Nơi đi qua, tu sĩ của Đệ Cửu Phong vội vàng rút lui. Mặc dù
bọn họ đã bị mất đi sáu phần tu vi nhưng họ vẫn rất mạnh mẽ.
Nhưng ngay khi chín người này hoàn toàn bước vào trong khuyết khẩu trận
pháp, trong chớp mắt tiến vào Đệ Cửu Phong, lúc bọn họ đang muốn xông về phía Hổ Tử, tu sĩ điên cuồng nhất Đệ Cửu Phong thì đột nhiên, từ bên
dưới thế giới này truyền đến tiếng gầm thét quay cuồng. Trong chớp mắt,
một ý chí khổng lồ bỗng nhiên vang vọng, lập tức bao phủ chín người này.
Đó chính là Đạo Hải tiên.
Sau khi chín người này bị bao phủ ở bên trong ý chí, lập tức một cuộc
đấu pháp giữa các linh tiên diễn ra, cách ly với tất cả các tu sĩ. Tuy
không có quá nhiều gió tanh mưa máu ở trong đó, nhưng đối với chín linh
tiên này mà nói thì sau khi bị mất đi tu vi, bọn họ đã không có cách nào có thể đánh được Đạo Hải tiên.
Cùng lúc đó, tu sĩ Man tộc
trong Đệ Cửu Phong cũng cho thấy sự kiêu ngạo của Man tộc bọn họ. Kể từ
khi tu vi của bọn họ được kéo lên, đã thích ứng với khí tức Đạo Thần
Chân Giới, giờ phút này lại bắt đầu lột xác. Loại lột xác này là hậu
tích bạc phát, là huyết mạch Man tộc còn sót lại một loại tương tự Chúng Linh Điện, cùng ý nghĩa là kẻ sống hy sinh thành toàn người sau. Cuộc
sống này quá ngắn ngủi, cả tộc quần đều đang không ngừng trở nên mạnh
mẽ, hướng về Ám Thần và Nghịch Thánh, hỗn chiến điên cuồng.
Thần sắc Tô Minh vô cùng bình tĩnh, ngồi ở trên Bạch Cốt Hải nhìn về
phía trước. Muốn mài đao, tất có lăng giác vỡ vụn, cây muốn trưởng thành tất phải có mưa gió xối.
Đệ Cửu Phong và Man tộc là hai ngôi nhà quan trọng nhất của Tô Minh. Nếu bọn họ muốn muốn trưởng thành thì
nhất định phải trải qua được gió táp mưa sa, bất kỳ một thế lực nào quật khởi cũng phải trải qua được.
Chỉ có như vậy thì bọn họ mới
có thể trưởng thành, tồn tại cao nhất. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới
không cần Tô Minh bảo vệ quá nhiều, từ lệ thuộc vào biến thành tự mình
cố gắng!
Tô Minh chỉ ra tay để cho cuộc chiến này trở nên
công bằng một chút. Nhưng nếu như cuối cùng Đệ Cửu Phong không thể thích ứng được cuộc chiến tranh này, vậy thì sẽ được Tô Minh cứu. Nếu vậy thì Đệ Cửu Phong và Man tộc cũng không thể xuất thế. Bởi vì có lẽ vẫn chưa
phải là thời khắc để Đệ Cửu Phong, Man tộc quật khởi, không bằng ở lại
Âm Tử Địa.
Nếu bọn họ có thể trưởng thành, tồn tại tín niệm
phấn đấu, tồn tại ý chí chiến đấu mạnh mẽ thì Tô Minh sẽ dùng toàn lực
của mình để khiến cho Đệ Cửu Phong, Man tộc trở thành trời cao, trở
thành tông môn và tộc quần mạnh nhất!
Không ai!
Nhìn cuộc chiến diễn ra ở trước mắt này, thần sắc của Tô Minh từ từ hiện ra vẻ vui mừng. Hắn thấy Đệ Cửu Phong phản kháng, thấy bọn họ bất khuất cùng chấp nhất, thấy được sinh mệnh mọi người ở nơi này trong chớp mắt
đã bộc phát ra luồng lộng lẫy nhất.
Nhất là Hổ Tử ở trong đám người này như mãnh hổ, cầm trong tay thanh Lang Nha khổng lồ, vừa lớn
tiếng gào thét, vừa chém giết kinh người. Giờ phút này, trên mặt của hắn đã không còn vẻ thật thà mà là vô cùng dữ tợn, khiến cho kẻ thù ở bên
cạnh phải run rẩy tâm thần.
Còn có cả đại sư huynh không đầu
đang khoanh chân ngồi ở ở giữa không trung bên ngoài sơn môn Đệ Cửu
Phong. Hắn không ra tay, thứ ra tay chính là những u hồn vờn quanh hắn.
Những hồn này phát ra tiếng thét chói tai thê lương, thỉnh thoảng lao
ra, chạy thẳng về phía tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh.
Ở bên
cạnh đại sư huynh chính là Nhị sư huynh. Hắn vốn hay ngâm thơ, giờ phút
này thần sắc ngưng trọng, truyền ra mệnh lệnh. Tất cả biến hóa của chiến trường này ở chung quanh hắn, Đệ Cửu Phong cũng không thiếu tu sĩ sẵn
sàng đón quân địch.
Xa hơn, ở đỉnh núi Đệ Cửu Phong, Thương Lan đang yên lặng đứng nhìn nơi xa, thần sắc bình tĩnh.
Nhị sư huynh là hồn của Đệ Cửu Phong còn Phương Thương Lan là hồn của Man tộc!
Tô Minh đã không còn là hồn của tông môn này, tộc quần này. Hắn đã lui
ra khỏi tầm mắt, trở thành… Thần của tông môn này, tộc quần này!
Thật sự hôm nay có thể gọi Tô Minh là thần linh. Nếu hắn vẫn không thể
gọi là thần linh thì thế gian này đã không còn có thần linh nữa rồi. Có ý chí của Tam đại chân giới, có thể làm cho Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy
hoảng sợ ... Chính là Tô Minh!
Tô Minh mỉm cười nhưng thần
sắc của vị Viêm Bùi Thần Hoàng ở phía dưới hắn kia lại càng lúc càng
thêm khổ sở. Hắn không dám quay đầu lại, chỉ có thể nhìn chiến trường.
Nhưng tuy nói ở trên chiến trường này, tu sĩ của Nghịch Thánh và Ám Thần hơi chiếm thế thượng phong, nhưng... Ở trên người bọn họ đã không còn
khí thế.
Chuyện tu vi bị phong ấn sáu phần là một đả kích
thật lớn và là luồng uy áp vô hình đối với tất cả tu sĩ Nghịch Thánh và
Ám Thần, khiến cho tâm thần bọn họ chấn động mạnh.
Vốn không
nên tiếp tục chiến đấu, nhưng lệnh từ Viêm Bùi Thần Hoàng lại không thể
không chiến. Chính vì thế mà tu sĩ của Ám Thần và Nghịch Thánh mất dần
khí thế.
Nếu như Đệ Cửu Phong phản kích không quá mạnh mẽ thì có lẽ khí thế của tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần sẽ từ từ tăng lên.
Nhưng điều mà bọn họ gặp phải lại là cuộc chém giết xưa nay chưa từng
có của Đệ Cửu Phong. Theo cái chết không ngừng, bắt đầu có tu sĩ của Đệ
Cửu Phong trước khi chết liền lựa chọn tự bạo. Điều này khiến cho khí
thế của tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh hoàn toàn bị áp chế.
Tu sĩ của Ám Thần và Nghịch Thánh nhìn những tu sĩ trước khi chết rống lên năm chữ : Đệ Cửu Phong Vinh Diệu, sau đó lập tức thân thể nổ tung, điều này khiến cho tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh chấn động mạnh. Nhưng...
Lúc những người tự bạo nhấc lên mênh mông cuồn cuộn, lại là lực lượng
vượt ra khỏi tự thân tự bạo.
Bởi vì ở trên người của bọn đều
ẩn chứa rất nhiều lực ngọc giản hỗn loạn, còn có rất nhiều pháp bảo có
thể tự bạo cùng họ, còn có cả linh đan do Đệ Cửu Phong nghiên cứu chế
ra. Tất cả những thứ này cũng đều tự nổ tung… Theo từng tu sĩ cùng nhau
nổ tung, khiến cho lực tự bạo của bọn họ trong nháy mắt tăng gấp mấy
lần.
Loại điên cuồng này khiến cho Ám Thần và Nghịch Thánh rung động mạnh.
Không phải một hai người, mà là ngàn người cùng nhau nổ tung. Tiếng nổ
cực lớn vang vọng khắp trời cao, tạo thành sóng gợn. Giống như có một
bàn tay to quét ngang chiến trường, mang theo vô số sinh mệnh không muốn rời đi.
Trong số những người tự bạo cũng có một số người của Man tộc. Trước khi chết, bọn họ rống lên hai chữ Man tộc. Tiếng rống
kia ẩn chứa tình cảm sâu nặng đối với Man tộc. Nhưng nhận thấy không thể nghịch chuyển thương thế liền lập tức tự bạo, dùng lực lượng tự bạo để
kết thúc sinh mệnh rực rỡ của bọn họ.