Man tộc thân, kim quang vạn trượng!
Xương màu vàng,
mạch màu vàng, huyết nhục màu vàng, thân thể màu vang, hợp
thành thân thể Tô Minh đại thành lần đầu tiên trong cuộc đời,
là thân thể mạnh nhất từ lúc hắn bước vào trời cao sất trá
đến nay.
Đó là man thân Diệt Cảnh, đó là thân thể
chỉ bằng lực lượng thân thể mà có thể phát ra thần thông mạnh nhất, kinh khủng nhất của cường giả Diệt Cảnh. Có thể nói,
từ giờ phút này, Tô Minh đã trở thành một trong những cường
giả trong Tam Hoang Đại Giới.
Đây mới chỉ là một phân
thân của Tô Minh còn chưa thăng linh xong. Nhưng hiện tại, Tô Minh
đã cảm nhận được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong thân thể.
Thậm chí hắn có cảm giác mạnh mẽ, nếu giờ phút này, hắn
đánh ra một quyền, thiên không sẽ bị phá!
Diệt Cảnh
vượt qua Duyên Cảnh quá nhiều, vượt qua không ngừng sinh sôi,
khiến sinh cơ trong thân thể ngưng tụ đến một trình độ nhất
định sẽ xuất hiện biến hoá kỳ dị nào đó, đạt đến cảnh giới bất diệt. Bởi vì bản thân bất diệt nên có thể diệt sinh cơ
của người xung quanh nên cảnh giới này tên là Diệt!
Lấy bất diệt ứng vạn diệt, ngưng sinh cơ hoá thiên ý, bao trùm
tất cả quy tắc, pháp tắc. Mở mắt ra để chúng sanh run sợ,
nhắm mắt lại cảm nhận ý chí Tam Hoang tồn tại.
Đây
chính là Diệt Cảnh, là cảnh giới bên ngoài mạnh nhất trong Đệ Tứ Thời Đại, trong Tam Hoang Đại Giới này.
Trong tứ
đại chân giới, phàm là người bước vào Diệt Cảnh thì mới có
thể coi là thật sự trở thành nhất phương chư hầu, mới có thể
nắm giữ vận mệnh chúa tể bản thân.
Tô Minh ngửa mặt
lên trời rống một tiếng, toàn thân tràn ngập kim quang. Man thân
Diệt Cảnh ngưng tụ phân thân Phệ Không, ngưng tụ thân thể hắc
bào nhân mà Tô Minh đoạt xá ban đầu. Có hai lần đoạt xá thần
bí khiến cho tiềm lực thân thể có thể nói là gần như vô hạn.
Bởi vì phân thân Phệ Không dung hợp Cổ Thần vốn đã có rất
nhiều tiềm lực, cho dù không có những thứ ngoại giới này mà
chỉ tự bản thân phân thân Phệ Không thì cũng có khả năng lớn
có thể tự đạt tới cảnh giới Man Thân bây giờ.
Bởi
vì hắc bào nhân Tô Minh đoạt xá ban đầu là tồn tại mạnh mẽ
hơn Tuế Trần Tử một chút, là một trong Bát Cực Đạo của
Nghịch Thánh Chân Giới, địa vị tôn cao. Chỉ vì ban đầu thuận
lợi phủ xuống Tam Hoang nên hắn đã lựa chọn để tu vi thân thể
tiêu tán, gây dựng lại ở Tam Hoang. Chỉ cần cho hắn đủ thời
gian, hắn có thể ở Tam Hoang, khôi phục tu vi kinh khủng như ở
Nghịch Thánh Chân Giới.
Cho nên thân thể hắn cũng có tiềm lực vô hạn, to lớn.
Còn có hai lần đoạt xá thân bí, mặc dù Tô Minh không tìm hiểu cặn kẽ nhưng dựa vào cảm thụ, hắn cũng có thể cảm nhận
những chỗ khác biệt rõ ràng.
Cho nên tất cả ngưng tụ dung hợp cùng với nhau, lại tăng thêm linh lực đã khiến Tô Minh
ngưng tụ ra Man Thân, thân thể tiềm lực to lớn vượt qua cả thân
thể Man tộc!
Diệt Cảnh tuyệt đối không phải cực hạn của hắn, đây chỉ là sự khởi đầu!
Đồng dạng, đối với số mệnh mà nói, lần thăng linh này không
phải kết thúc, Man Thân xuất hiện, nó cũng vừa mới bắt đầu.
Man Thân Diệt Cảnh đại thành, Tô Minh ngửa mặt lên trời rống
một tiếng. Kim quang xung quanh hắn co rút lại chỉ trong giây
lát, dính lên Man Thân của Tô Minh như dung hợp, sau khi tiến vào
liền lan tràn khắp kinh mạch màu vàng của Tô Minh.
Tiếp theo, thứ Tô Minh bị thay đổi là tu vi của hắn!
Kim quang dường như là một loại dinh dưỡng mà chúng sanh vạn
vật đều có thể hấp thu, là một loại lực lượng nhu hoà chí
cực trong thiên địa, có thể thay đổi thân thể, cũng có thể thay đổi tu vi.
Trong chớp mắt kim quang dung nhập vào, tu
vi Tô Minh chợt sống động vô số lần so với dĩ vãng. Kim quang
không ngừng du tẩu trong kinh mạch, quang màu màu vàng tràn ngập toàn thân không ngừng bị hấp thu. Tô Minh có thể cảm nhận được tu vi bản thân đang từ từ đề cao.
Đề cao này vô cùng
nhu hoà, không phải nuông chiều sinh hư mà là lấy một loại
phương thức truyền thừa, khiến tu vi Tô Minh tăng trưởng từ bên
trong, trong đầu hắn hiện lên vô số cảm ngộ.
Những
thứ cảm ngộ này cũng không phải do bản thân Tô Minh đạt được
mà là từ tiên linh vị hắn dung hợp. Trong khi dung hợp cảm ngộ, Tô Minh ngừng hô hấp lại. Đầu óc hắn không có sóng to gió lớn mà là vô cùng bình tĩnh và thư thái.
Trong khi dung
hợp, Tô Minh dường như nghe thấy từng trận âm thanh lẩm bẩm. Âm
thanh kia đến từ một nam tử, dường như không biết từ trong năm
tháng nào, theo kim quang bay tới rồi sáp nhập vào trong tu vi Tô Minh.
Trong lúc mơ hồ, đầu óc hắn dần dần mơ hồ rồi hoá thành một bức tranh. Đó là thiên không màu lửa đỏ, thiên
không bị hoả diễm thiêu đốt. Vô số vẫn thạch như cầu vồng rơi
thẳng xuống mặt đất. Mỗi một lần rơi xuống, mặt đất đều bị
chấn động mãnh liệt.
Mặt đất nứt nẻ, có tiếng gào
thét kinh thiên động địa. Từ trên mặt đất bị xé rách, tất cả
thú dữ kỳ dị lớn nhỏ mấy ngàn trượng đều gầm thét, triển
khai tàn sát bừa bãi.
Trên đỉnh đầu đám thú dữ kia
đều tồn tại một thân ảnh mơ hồ. Những thân ảnh này lạnh lùng
nhìn mặt đất thương sinh, trong mắt lộ ra vẻ vô tình.
Xa hơn nữa, trong dãy núi bị phá huỷ có một thông trang. Trong
thôn trang, giờ phút này có một nữ hài tử đang thấp giọng
khóc. Xung quanh nàng tràn ngập thi thể. Mỗi một lần mặt đất
chấn động đều khiến tiếng khóc của nữ hài tử kia run rẩy hơn. Nàng ôm đầu, không dám cử động gì.
- Mẫu thân... ba ba...
Âm thanh của tiểu cô nương giữa thiên địa nổ vang, lộ ra vẻ yếu ớt vô lực. Xung quanh nàng đã không còn sinh linh sống sót nào. Thiên không bị thiêu đốt, vô số viên vẫn thạch rơi xuống. Sau khi từng viên vẫn thạch rơi xuống, đám thú dữ khổng lồ lại đi ra
từng trong đó. Ở cách xa nữ tử này, mặt đất rầm rầm, có một con thú dữ đang gầm thét mà đến. Những nơi nó đi qua, ngọn
núi bị phá huỷ, đá vụn bắn nhanh rơi lả tả khắp nơi.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một đạo cầu vồng
màu lam xuất hiện, tốc độ cực nhanh dường như phá vỡ hư không,
gào thét chạy thẳng tới mặt đất. Cầu vồng màu lam chợt loé
trong giây lát. Nhất thời, sóng gợn màu lam quét ngang bốn
phía. Những nơi đi qua, thú dữ đều phát ra tiếng kêu thê lương
thảm thiết, trực tiếp hình thần câu diệt.
Cùng lúc
đó, cầu vồng màu lam vừa chuyển, hẳn là bay đến chỗ nữ hài
tử này. Trong sát na, nó liền vượt qua đỉnh đầu nàng, đảo qua
đầu thú dữ đang gầm thét phía trước. Thân thể thú dữ chấn
động. Máu tươi phun trào, đầu mạnh mẽ bị chém xuống hất ra.
Thân thể cao lớn uỳnh một chút rồi ngã xuống đất tạo nên vô
số bụi đất. Nữ hài tửa kia dường như kinh sợ đến quên cả
khóc, run rẩy nhìn một thanh niên mặc áo lam đang chậm rãi đi ra từ trong khói bụi.
Sau lưng thanh niên kia có ba thanh
đại kiếm, trên mặt mang theo nụ cười như ánh mặt trời, mi tâm
còn có một đường tơ hồng dựng đứng. Sau khi đi khỏi màn khói
bụi, hắn đi tới bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống, đưa bông hoa
hồng nhỏ vừa mới tìm được trong bụi ra cho cô bé.
- Muội muội đừng khóc, đại ca sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây.
Thanh niên sờ sờ đầu cô bé. Cô bé theo bản năng cầm lấy đoá
hoa hồng nhỏ kia. Thân thể nàng bị thanh niên này ôm lấy, hoá
thành đạo cầu vồng chạy thẳng tới thiên không. Khi tới thiên
không, hắn ngừng lại rồi quét qua mjăt đất.
- Đệ tử cấp ba Bạch Vụ Viện Triển Bạch phụng mệnh sư mông, tiêu diệt bọn phản thú các ngươi!
Hình ảnh ngừng lại rồi tan thành mảnh nhỏ, biến mất trong
đầu Tô Minh. Cùng lúc đó, tu vi Tô Minh ầm ầm, trực tiếp bước
vào sinh cảnh.
Sinh cơ không ngừng sinh sôi trong tu vi Tô Minh, du tẩu toàn thân bộc phát ra tu vi Sinh Cảnh mà Tô Minh
khát vọng đã lâu!
Duyên Cảnh bị bỏ qua, không phải
nói Tô Minh ở Duyên Cảnh viên mãn, mà là bị quang mang màu vàng bao trùm nên đạt tới tình trạng viên mãn tạm thời, do đó trực tiếp bước vào Sinh Cảnh. Nếu bản thân Tô Minh đã đạt tới Duyên Cảnh viên mãn thì tu vi của hắn nhất định còn có thể kéo lên không ít.
Nhưng chỉ hiện tại, Tô Minh đã cảm nhận
mãnh liệt được sự cường đại của bản thân. Tu vi du tẩu này
bộc phát ra khí tức khiến thiên địa chấn động, để Tô Minh cảm
nhận được đỉnh phong trước nay chưa từng có.
- Hẳn là có thể tăng lên một chút...
Hai mắt Tô Minh chợt loé. Tu vi trong thân thể ngừng lại trong
giây lát, dựa theo ý chí Tô Minh mà nghịch chuyển. Nghịch
chuyển vừa mới xuất hiện, lập tức toàn thân Tô Minh đau nhức
chỉ trong phút chốc. Nhưng trong đau nhức này thì đồng thời, kim quang xung quanh lại ngưng tụ đến, dung nhập vào trong tu vi của
Tô Minh, khiến tu vi Tô Minh đau nhức, xuất hiện dấu hiệu đề cao
lần nữa.
Cùng lúc đó, hình ảnh đã vỡ vụn thành
mảnh nhỏ trong đầu Tô Minh lúc trước, giờ phút này đang tiêu
tán lại mạnh mẽ ngừng lại rồi nghịch chuyển theo, tổ hợp lại với nhau tạo thành một hình ảnh mới.
Trong hình ảnh là một mảnh thiên địa khác. Thiên không đang rầm rầm rơi xuống
như sụp đổ, mặt đất run rẩy. Thậm chí, nếu ngẩng đầu thì có
thể thấy được giờ phút này, tinh không bên ngoài đang bị phá
hỏng. Đó là mảnh vỡ tinh không, đó là thiên không tử vong, đó
là một đoạn ngắn trong hạo kiếp.
Cả vùng đất có vô
số hố sâu ao hãm, có thể thấy được nơi đó vốn phải là một
tông môn. Nhưng giờ phút này, tông môn đã bị chôn vùi. Từng đạo
thân ảnh đã ở giữa không trung. Tu vi của mỗi đạo thân ảnh này
cũng khiến Tô Minh chấn động tâm thần. Trong số đó, người yếu
nhất có thể so với Duyên Cảnhh, mà người mạnh nhất lại cho Tô
Minh cảm giác hoàn toàn vượt qua lão giả Thiên Linh, là cảnh
giới mà Tô Minh không nhìn ra.
Những người này dường
như muốn rời khỏi thiên không. Nhưng gần như khi bọn hắn vừa mới bay lên, thân thể mọi người liền uỳnh một tiếng, giống như có
một luồng ý chí không thể nào hình dung được đã quét qua rồi
xoá sạch toàn bộ.
Ý chí quét qua đại địa, quét qua
tinh không khiến tâm thần Tô Minh chấn động mãnh liệt, thậm chí
lần đầu tiên, hắn sinh ra ý hoảng sợ mãnh liệt từ trong đáy
lòng. Ý chí này cường đại khiến Tô Minh không thể nào tin nổi. Đó là vô tình xoá đi, đó là không có bất kỳ lời nói gì mà
lạnh lùng xoá đi. Dường như ở trước mặt ý chí này, cho dù
chúng sinh trong thiên không có tu vi gì thì cũng bị huỷ diệt
hoàn toàn dưới ý chí này, không lưu lại chút dấu vết nào.
Cả vùng đất, trên một đỉnh núi đang sụp đổ, một lão giả mặc trường bào đang đứng đó. Phía sau hắn có một thiếu niên đang
quỳ lạy. Trong mắt thiếu niên kia mang theo vẻ bi thương, thân thể hắn run rẩy nhìn thiên không xung quanh. Thanh niên này chính là
người mà Tô Minh đã nhìn thấy trong tấm hình đầu tiên, Triển
Bạch.
- Nó tới...
Lão giả than nhẹ, trong
thần sắc mang theo vẻ tang thương và phức tạp, còn có bất đắc
dĩ thật sâu và không cam lòng.