Tô Minh, nó. . . tới, nó. . . ở trong động. . . Suy đoán của ta là
chính xác nhưng cũng là sai lầm. Cái chết của lão phu có ý nghĩa, bởi vì cho dù là chết nhưng ta cũng biết được bí ẩn cuối cùng của Tang Tương,
Tam Hoang này… Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Lão giả
Thiên Linh điên cuồng nói. Rắc một tiếng, khuôn mặt của hắn vỡ vụn. Linh tiên kia như máu tươi rơi, có một giọt linh tiên biến thành máu tươi
rơi xuông phía dưới lốc xoáy Âm Tử. Phía sau giọt máu tươi này là một
tia chớp màu đỏ nhanh chóng đuổi theo, cùng nhau biến mất ở trong lốc
xoáy.
Kiếp cuối cùng!
Tô Minh không nhìn thấy cảnh
này, cũng không thể nào biết được ở thiên kiếp cuối cùng, lão giả Thiên
Linh đã nhìn thấy cái gì, vì cái gì mà trở nên mờ mịt, vì cái gì mà trở
nên điên cuồng, vừa sao lại nói suy đoán của hắn vừa là chính xác nhưng
cũng vừa là sai lầm.
Tô Minh không biết được tất cả những điều
này. Nếu ý linh tiên của lão giả Thiên Linh biến thành máu tươi, cuối
cùng không bị tia chớp màu đỏ này xóa đi thì có lẽ… ngày sau Tô Minh sẽ
có thể hiểu ra được một chút.
Dường như trong tích tắc linh
tiên kiếp biến mất ở trong lốc xoáy Âm Tử, Tam Hoang Đại Giới vốn bị
vĩnh hằng giam cầm nhưng trong phút chốc đã khôi phục như thường. Đối
với mọi người mà nói, thời gian yên tĩnh này giống như chỉ là chớp mắt
một cái, cũng không phát hiện ra được chuyện gì đó khác thường.
Bọn họ không biết rằng ở trong một chớp mắt này, bao nhiêu sự việc xảy
ra trong khoảng thời gian này như bị xóa đi, khiến cho người ta khó có
thể biết được.
Tất cả khôi phục như thường. Có lẽ ngoài Tô
Minh ra, cái duy nhất xuất hiện chính là những lỗ hổng tại Tam Hoang Đại Giới. Bởi vì trận linh tiên kiếp này dừng lại khiến cho tu sĩ của
Nghịch Thánh và Ám Thần tiến vào. Hôm nay, sau khi Tam Hoang đại kiếp
khôi phục lại, vô số tu sĩ đến từ Nghịch Thánh và Ám Thần hóa thành từng đạo cầu vồng, nhấc lên những tiếng nổ rung trời chuyển đất, tràn vào
Tam Hoang.
Tam Hoang kiếp. . . Lần thứ hai đến rồi!
Lần đầu tiên là linh tiên kiếp của Tô Minh, lần thứ hai này là Nghịch
Thánh và Ám Thần xâm nhập. Giờ phút này, vô số tu sĩ của Ám Thần và trận doạn Nghịch Thánh đã chờ đợi thật lâu, tha thiết ước mơ tới ngày trở
về!
Từng Cổ Ngô, Cổ Thục đã rời đi không biết bao nhiêu vạn năm, bây giờ rốt cuộc… cũng phủ xuống với phạm vi cực lớn.
Toàn bộ tu sĩ đến từ Ám Thần và Nghịch Thánh đồng loạt phủ xuống nơi
này, tiếng nổ vang lay động cả Tam Hoang. Trong phút chốc, thân thể của
mấy tu sĩ Đệ Cửu Phong canh giữ ở trong cơn lốc đã bị nổ tung, nhưng
trước khi chết, bọn họ vẫn truyền được tin tức này ra ngoài.
Tu sĩ của Tam đại chân giới nghênh chiến đám người này phủ xuống ở bên
ngoài khuyết khẩu. Nhưng e rằng cho dù bọn họ chiến đấu tới chết cũng
chỉ có thể trì hoãn thời gian số lượng đám người này tăng lên.
Dường như trong tích tắc Nghịch Thánh và Ám Thần phủ xuống, liền lập tức triển khai. . . trận chiến kịch liệt.
Sự yên bình của Tam Hoang lập tức bị đánh phá. Một cuộc hạo kiếp sẽ quét ngang cả Tam Hoang, hiển lộ ra vẻ dữ tợn.
Đối với Âm Thánh và Đệ Tứ Chân Giới, Đệ Cửu Phong Đạo Thần Chân Giới đã chuẩn bị rất nhiều. Bất luận là cả chân giới tồn tại dựa theo ý chí của Tô Minh, hay là sơn môn của Đạo Thần Tông khó công kích, cũng đều khiến cho Đệ Cửu Phong có ưu thế chiếm cứ.
Trận pháp đã bị mở ra.
Hổ Tử những năm này chuẩn bị, lập tức mở ra trận pháp phòng hộ. Trong
nháy mắt, hơn một trăm truyền tống trận đóng lại hơn phân nửa. Đệ Cửu
Phong không có lộ ra chút bối rối nào. Tất cả những điều này đã diễn
luyện vài lần dưới sự chỉ dẫn của Nhị sư huynh.
Có lẽ nếu như bọn họ đi ra ngoài thì không phải là đối thủ của Nghịch Thánh và Ám
Thần. Nhưng khi bọn họ phong bế, tiến hành phòng hộ, có cả ý chí chân
giới vờn quanh thì trong thời gian ngắn, Nghịch Thánh và Ám Thần chắc
chắn không thể phá vỡ.
Trừ khi là. . . có cường giả tự mình ra tay. Nhưng ở cuộc chiến tranh sơ kỳ này, khả năng đấy không lớn.
Ở Tam Hoang này lấy Đạo Thần Chân Giới làm chiến trường, đây là lần đầu tiên chém giết ngoại giới trong phạm vi lớn. Không biết có liên hệ gì
không, nhưng ở bên trong Tang Tương đại giới, ở bên trong Cương Thiên
chân giới cũng đang xảy ra một cuộc chém giết.
Tô Minh khoanh chân ngồi ở trong hư vô, nhìn sóng gợn màu vàng phía xa vang vọng,
phong tỏa bốn phía, bao vây mình. Có bốn thân ảnh to lớn như ngọn núi
đang gầm nhẹ, tiến về phía mình.
Năm mươi vạn tu sĩ ở bốn
phía nơi này đều mặc áo giáp. Tô Minh biết bọn họ chính là thiên binh
Ngọc Cung mà Tiễn Thần từng nhắc tới.
- Tới lấy mạng ta sao?
Thần sắc Tô Minh lạnh lùng, vung tay phải về phía trước, lập tức trời
cao chấn động. Mười vạn thiên binh ở phía trước Tô Minh vốn đang lao
nhanh đến, giờ phút này còn chưa kịp tới gần đã bị hư vô phía trước nhấc lên, hóa thành sóng lớn vô hình, mạnh mẽ cuốn mười vạn thiên binh này
vào trong đó, như bị túm lại với nhau sau. Theo cái nắm tay phải của Tô
Minh, ầm một tiếng, thân thể của mười vạn thiên binh này đồng loạt chấn
động, trong tích tắc nổ tung.
Tu vi chênh lệch quá nhiều. Đối với những thiên binh này mà nói, Tô Minh tồn tại giống như trời cao, mà bọn họ chẳng qua chỉ là những con kiến hôi mà thôi.
Dường
như trong tích tắc nơi này truyền ra tiếng nổ vang, trời cao ở phía trên Tô Minh giống như bị người xé mở, Từ trong đó có ánh sáng màu vàng tỏa
xuống, tạo thành ba vệt sáng dài màu vàng. Sau khi ba vệt sáng màu vàng
này xuất hiện, lập tức chúng gầm thét, lao về phía Tô Minh. Trong chớp
mắt, toàn bộ ba mươi vạn tu sĩ mặc áo giáp vàng ở xung quanh cũng gầm
thét đến. Lập tức không gian ở xung quanh Tô Minh như ngừng lại, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại.
Tựa như chỗ mà Tô Minh đang ở
bị tróc ra khỏi chân giới Cương Thiên. Thời gian ở khu vực này hoàn toàn khác so với ngoại giới, gần như đạt đến một loại vĩnh hằng.
Đúng lúc này, một tiếng bén nhọn bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến. Ở bên trong màn sáng là một người đồng tử mặc đồ màu hồng. Hắn cầm trong tay
một thanh trường thương dài tới ba trượng, dưới chân là vòng xoáy, điên
cuồng nhấc lên biển lửa. Hắn bay với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt
tới gần Tô Minh, một thương lao thẳng về phía mi tâm của Tô Minh.
Tu vi của đồng tử này là Diệt Cảnh đại thành. Giờ phút này vừa xuất hiện, rung trời chuyển đất.
Trong tích tắc ba vệt sáng dài màu vàng ở phía trên Tô Minh gầm thét
đến, một thanh niên mặc áo lam xuất hiện. Áo lam kia trong chớp mắt đã
biết thành áo giáp. Hắn cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, dưới chân
là xích vân tràn ngập, con mắt thứ ba ở mi tâm hoàn toàn mở ra, lộ ra vẻ yêu dị, cả người hóa thành một luồng nhuệ khí khó có thể hình dung,
trong nháy mắt lao về phía Tô Minh.
Cùng lúc này, hư vô ở
phía trước Tô Minh vang lên một tiếng nổ cực lớn. Một pho tượng màu vàng khổng lồ tới ngàn trượng bỗng nhiên xuất hiện. Pho tượng này tỏa ra ánh sáng màu vàng, ngay sau khi xuất hiện lập tức khiến tinh không này trở
thành màu vàng. Miệng pho tượng truyền ra tiếng lẩm bẩm như chú ngữ rồi
giơ tay phải lên, mạnh mẽ đánh tới Tô Minh.
Pho tượng kia vừa ra, trời cao như muốn nổ tung. Dường như khó có thể thừa nhận luồng uy
áp của pho tượng này. Tu vi kia vượt qua Diệt Cảnh, trong cảm thụ của Tô Minh, có thể so với một hai lần thăng tiên!
- Nhất mạch Ngọc Cung, nhất mạch Thần Tiên, trừ yêu biện hộ, kim quang tam giới!