Mỗi người đều có bí mật riêng, không cần thiết phải cố tình tra hỏi.
Cho dù trên thân thể bốn tu sĩ này có bí ẩn nhưng bọn họ cố chấp không
nói thì cuối cùng Tô Minh cũng không ép bách quá. Trên thực tế hắn coi
trọng chính là bốn người này giờ đi Trần Phần tộc, mà hắn cũng muốn đi
Trần Phần tộc.
Một người có trưởng thành thật hay không không thể hiện ở tuổi, cũng không thể hiện ở nếp nhăn năm tháng mà là ở trái
tim hắn có biết bao dung hay không.
Có một số việc không cần nói rõ, chỉ cần bao dung là tất cả đều tốt rồi.
Tô Minh trước kia chắc chắn không biết bao dung nhưng trải qua nhiều
chuyện như vậy, hắn đã học được phương diện bao dung, ngươi không nói,
ta cũng không hỏi.
Lòng dạ biết rõ và nói ra ngoài ngoài miệng thực ra khác nhau, trên thực tế chính là trưởng thành và không trưởng thành.
- Được rồi Hứa Tuệ, khôi phục giúp hắn đi.
Tô Minh khoanh chân ngồi trên Hư Vô thú, lạnh nhạt nói.
Hứa Tuệ quay đầu nhìn Tô Minh, mặt mỉm cười. Những chuyện Tô Minh biết
rõ, Hứa Tuệ cũng không phải không hiểu trong lòng. Ở chung với hắn chỉ
có vui vẻ, không có tính toán suy nghĩ, cũng là những năm tháng ít cô
trong đời cô.
Cho nên Hứa Tuệ rất quý trọng. Cô cũng không muốn hai bên nói ra sự thật, khiến cho hai người ở chung mất vui.
Hồ đồ, hồ đồ khó có được.
Gật đầu nghe theo, Hứa Tuệ liền giơ tay phải lên vung về phía người
Niên Ngâm. Hai khí tím xanh bỗng nhiên rơi vào người tu sĩ này. Hầu kết
xuất hiện trở lại, bộ ngực vừa bị biến hình giờ trở lại bình thường, cặp mông cũng thu nhỏ lại, làn da từ mịn màng biến thành thô tháp.
Làm xong chuyện này, thân thể của Hứa Tuệ liền nhoáng một cái, trở lại bên cạnh Tô Minh.
- Bốn người các ngươi nếu cảm thấy rằng cho tại hạ biết bí ẩn của các
ngươi thì có thể nói một chút, nếu không muốn nói thì ta sẽ không làm
khó. Nhưng ta muốn biết làm sao để đi tới Trần Phần tộc. Ta xem đường đi của các ngươi thì hẳn là phải có một bộ bản đồ. Nói cho ta biết đường
đi, ta lập tức đi liền.
Tô Minh bình tĩnh mở miệng. Bản đồ
của Đệ Cửu Mịch Sát trong tay hắn rất mơ hồ đối với Trần Phần tộc. Dù
sao thì tộc này cũng không giống Hoành Thiên tộc. Trần Phần tộc đã ở gần khu vực quan trọng của tinh hải, Đệ Cửu bộ chưa từng tìm kiếm tới nơi
đó.
Thế nên dấu hiệu đối với Trần Phần tộc chỉ là đại khái,
không cụ thể, tỉm kiếm mù quáng trong tinh hải sẽ gặp khó khăn và nguy
hiểm rất lớn.
Thân thể Niên Ngâm sau khi khôi phục, sắc mặt
tái nhợt, lập tức trở về bên cạnh ba người Huyền Thương. Hắn không dám
nhìn Hứa Tuệ nữa. Danh tiếng của nàng có lẽ các chân giới khác không
biết cặn kẽ nhưng người của Đạo Thần chân giới lại biết rõ ràng. Ở Đạo
Thần chân giới, nàng có thể nói là khiến người ta nhắc tới mà biến sắc,
giết người như ngóe, tâm địa ác độc, đủ khiến lòng người run sợ.
Nhưng đồng thời với việc kiêng kỵ Hứa Tuệ, hắn cũng càng rung động với
Tô Minh hơn. Phải biết rõ nữ bò cạp Hứa Tuệ lãnh khốc vô tình, dù là
đồng môn xà nữ kia thì hai người cũng tranh đấu ngầm lẫn công khai không ngừng. Trừ sư phụ của mỗi người ra, chưa từng nghe nói có ai khiến bọn
họ biết điều như thế.
Vừa rồi một câu nói của Tô Minh lại
khiến Hứa Tuệ có thể biến hóa mình trở lại, chuyện này nếu nói ra thì sợ không ai tin nổi.
Khi Niên Ngâm cúi đầu, ba người Huyền
Thương trầm mặc trong chốc lát. Huyền Thương vỗ túi trữ vật, lấy ra một
ngọc giản, ghi lại bản đồ rồi vung về phía Tô Minh.
- Đây là
bản đồ đi về hướng Trần Phần tộc. Vị trí cạnh tiền bối là một điểm
truyền tống. Từ đó đi ra, bản đồ đã có dấu hiệu cặn kẽ.
Tô
Minh nhận lấy ngọc giản, thần thức sau khi đảo qua, cẩn thận nhìn bốn
người một chút sau đó Hư Vô thú dưới chân hắn chậm rãi xoay người, đi về phía điểm truyền tống.
Ở cạnh điểm truyền tống này, Hư Vô thú ngừng lại. Tô Minh mở miệng nói nhỏ.
- Các ngươi vào trước đi.
Huyền Thương gật đầu. Hắn cũng đoán là đối phương nhất định không dễ
dàng tin tưởng mình được. Dù sao đổi lại là mình cũng vậy. Dù sao thì
bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, hắn cũng không động tay chân lên bản
đồ kia. Giờ hắn thản nhiên nhìn ba người bên cạnh, sau đó liền lựa chọn
cùng tuân theo.
Bốn người hóa thành bốn đạo cầu vồng nhanh
chóng bay về phía điểm truyền tống. Gần như không chần chừ Huyền Thương
là người đầu tiên bước vào, Niên Ngâm tiếp theo. Hai người khác cũng
tiến tới.
Sau khi bọn họ biến mất, Hư Vô thú dường như hít
sâu một cái, thân thể chợt thu nhỏ lại, hóa thành khoảng mười trượng rồi chui vào trong điểm truyền tống kia. Thân thể nó trong nháy mắt đã dung nhập vào đấy, biến mất hoàn toàn.
Vùng đất bên trong điểm
truyền tống là một thế giới năm màu sặc sỡ. Trong một cái thông đạo hơn
mờ, bốn người Huyền Thương nhắm hai mắt, để thân thể tùacute; bị dẫn
trượt đi. Phía sau bọn họ là Hư Vô thú chừng mười trượng kia. Trên lưng
nó, Hứa Tuệ mở to mắt nhìn bốn phía. Còn về Hạc trọc lông thì với tính
cách của nó tất nhiên sẽ không nhắm mát mà cũng mở mắt mà nhìn khắp nơi.
Minh Long cũng không thèm nhắm mắt, hai mắt mở to.
Tô Minh cho tới bây giờ chưa có thói quen nhắm mắt ở nơi này. Trong
nháy mắt khi hắn tiến vào thế giới này, lập tức thấy một phương hướng
cách đó rất xa, trong đêm đen có dao động quen thuộc.
Khóe
miệng Tô Minh nhếch lên. Đó là khí tức của con hắc mã. Con hắc mã này
hiển nhiên vẫn nhớ tới Tô Minh, lần này hắn vừa tới là nó lập tức triển
khai hết tốc lực, gào thét lao từ xa tới.
- Nó lại tới nữa.
Giọng nói của Hứa Tuệ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Cô nhớ rất rõ là lần trước Tô Minh bị con hắc mã kia đuổi theo, suýt nữa là không thể rời khỏi thế giới này.
- Ai đó? Kẻ nào lại tới?
Con Hạc trọc lông mở to mắt, không ngừng tìm kiếm khắp nơi nhưng ngay
vào lúc nó đang tìm thì một tiếng gào thét vào dao động mãnh liệt bỗng
dừng ầm ầm truyền ra.
Tiếng gầm này làm tâm thần mọi người
chấn động, khiến lối đi run rẩy, khiến những sinh mạng như sứa rực rỡ
năm màu ở bốn phía nhanh chóng rút lui.
Nó cũng khiến vẻ mặt bốn người Huyền Thương biến đổi. Nhắm chặt hai mắt, không hề mở ra.
Tô Minh ngưng thần nhìn lại, khóe miệng mỉm cười. Con hắc mã này hắn
càng nhìn càng thích, ý niệm muốn thu phục trong đầu cũng tăng lên mãnh
liệt. Nếu không phải con hắc mã này
Mà Tô Minh muốn nhìn thấy con hắc mã này, cũng muốn nó thấy mình.
Hắn muốn cho con hắc mã cao ngạo này nhớ kỹ sự khiêu khích của mình, để lần nào mình tiến vào đây nó cũng lập tức tới. Muốn từ điểm này khiến
con hắc mã này có ấn tượng sâu sắc với Tô Minh. Đối với tồn tại cao ngạo này, khiêu khích sẽ khiến nó vĩnh viễn không quên được.
Tô
Minh Tô Minh nhoáng một cái, bỗng nhiên đi ra khỏi Hư Vô thú, sau đó
ngửa mặt lên trời cười dài, huýt gió một tiếng chấn động của nơi này,
không ngừng vang vọng, nổi lên tiếng vọng vô tận.
Chuyện này
lập tức khiến bốn tu sĩ kia biến sắc. Trong lòng bọn họ không khỏi mắng
to. Nơi này là thế giới truyền tống, không thể mở mắt, càng không thể
phát ra âm thanh, nếu không sẽ mang tới nguy cơ thật lớn.
Điểm này bọn họ đã biết từ sớm, cũng tìm hiểu cực kỳ cặn kẽ nhưng hôm
nay tiếng cười dài phía sau của Tô Minh đã hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh
của nơi này.
Tiếng cười dài của Tô Minh mang sự khiêu khích
nồng đậm, xuyên thấu qua không gian vô tận, rơi vào trong tai con hắc mã đang bay nhanh kia, khiến hai mắt của nó lộ tức giận vô tận. Nó đáp lại Tô Minh bằng tiếng gầm thét và bất ngờ tăng tốc độ lên gấp trăm lần.
Tô Minh cười. Đây mới là tốc độ chân chính của con hắc mã này.
Thời gian từ từ trôi qua, một nhịp thở qua đi, đoàn người Tô Minh đã
đến gần cửa ra của điểm truyền tống. Trong mắt Tô Minh, đạo cầu vồng kia dùng tốc độ không cách nào hình dung được chợt xuất hiện. Theo đạo cầu
vồng này xuất hiện con có biển lửa ngập trời và con hắc mã hai đầu rồng
kia.
Con ngựa này ít nhất cao tới trăm trượng, bốn vó đạp lên hỏa diễm, mũi phun ra lửa màu đen. Hai mắt nó lộ tia sáng sắc bén,
ngẩng đầu truyền ra tiếng gầm thứ ba, thân thể nhoáng một cái liền đạp
lên hỏa diễm, lao về phía Tô Minh.
Từ xa nhìn lại, thế giới trong này như bị thiêu đốt. Ngọn lửa kia nổ vang, cuốn ra tám hướng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Khi thân thể con hắc mã hiện ra toàn bộ, thân thể con Hạc trọc lông run mạnh lên, vẫy cánh, mở to mắt, lộ vẻ không thể tin nổi, chỉ vào con hắc mã kia nói lắp bắp hồi lâu.
- Con bà nội nhà hạc, đây là Oán Ngụy, là Oán Ngụy còn sống sờ sờ trên thế gian!! Hai đầu rồng... Điều
này đại biểu cho việc có lẽ nó còn nhỏ. Chết tiệt, điều này sao có thể
chứ!
Thân thể con Hạc trọc lông run run, mở miệng nói lên một chút mảnh nhỏ trong trí nhớ vừa hiện lên nhìn nó nhìn thấy con hắc mã.
- Cái gì là Oán Ngụy!
Tô Minh nhìn con hắc mã kia, lập tức nói. Hắn biết con Hạc trọc lông có lai lịch thần bí, biết trí nhớ của nó bị tàn phá, chẳng qua tình cờ sẽ
nhớ lại một chút.
- Ngoài Tứ Đại Chân giới ra thì chân giới
thứ năm ở xa hơn, trong tinh không vô tận vẫn còn tồn tại tam đại Cổ
Quốc. Thứ nhất là Ngụy. Tu sĩ cổ quốc này vô biên, nhưng trong một đêm
đều tử vong cả. Cả Cổ Quốc tan thành mây khói. Hồn phách tu sĩ nơi này
ngưng tụ thành oán. Oán ngưng tụ trong tinh không mấy kỷ nguyên, hóa
thành tộc Oán Ngụy!
Hai mắt Tô Minh bỗng nhiên co rút lại.