Cầu Ma

Chương 580: Chương 580: Soán mệnh




“Thật cũng tốt, giả cũng thế, quan trọng sao?” Tô Minh nhìn biển phương xa, lầm bầm tự nói.

Quan trọng không, tại sao không quan trọng, đó là ký ức đẹp nhất của hắn, là Ô Sơn của hắn, là quyẻn sách ố vàng bị gió không giải ngữ dấy lên.

“Không quan trọng.” Tô Minh khép mắt, lát sau khi mở ra cảm thấy hơi mệt, mệt không phải thân thể mà là tâm hồn.

Như chôn vùi một tòa thành, thổi tắt tất cả đèn, chạm vào không phải bóng đêm mà là nhìn không thấy xa lạ, còn có không biết chiều tà của ai, khuôn mặt ai, mười mấy năm lúc nhỏ của ai.

Từ khi rời đi Ô Sơn từng ký ức hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng thành một đoàn chỉ to lớn khiến người nhìn không thấu, sờ không rõ, mở không ra gút.

Cảm giác mỏi mệt nẩy mầm trong lòng Tô Minh, theo thời gian trôi qua sẽ càng sâu, mãi đến chiếm toàn bộ của hắn, biến thành cô độc thản nhiên trong biểu tình của hắn.

Gió, thổi mặt biển, sóng nước lăn tăn ảnh chiếu tầng mây dần tối đi trên trời. Ngoài tầng mây ráng chiều xuyên qua mây mù, Tô Minh như ôm chặt bè gỗ tên gọi cô độc, nhưng bơi không ra biển ký ức, không học được buông tay.

Hắn đứng đó, tóc bị gió thổi như mưa lắc lư trong sự sống, gió len qua sợi tóc mang theo thanh âm, tơr thành trong năm tháng một khúc nhạc Huân bi thương nhất.

Khi Bắc Lăng và Trần Hân rời đi rồi Bạch Tố thức tỉnh khỏi ảo cảnh. Trong chớp mắt thế giới của cô rõ ràng, cô trông thấy là bóng dáng nhìn biển của Tô Minh.

Bốn phía rất yên tĩnh, ông lão áo trắng chủ Thiên Môn, và mọi người lúc trước chọn bên trái đều tim lặng.

Lòng Tô Minh mỏi mệt như bài ca khe khẽ, tiếng ca tản ra khiến người chìm đắm trong không gian tĩnh lặng, không muốn phát ra bất cứ thanh âm, không muốn đánh gãy.

Chẳng qua bài ca liên quan Ô Sơn không biết kết cuộc năm tháng cho ai nghe.

Đã rất lâu Tô Minh không rơi lệ, giờ mắt hắn có lệ rơi, chẳng qua giọt nước mắt chảy mà hắn không hay biết, dường như đã quên đi nó. Lệ trong suốt, xẹt qua gò má Tô Minh như nhuộm cô độc, khiến chảy vào khóe miệng hắn thành chua xót đắng.

Có lẽ nước mắt của mỗi người khi mới chảy ra không có vị, tựa như mưa mới rơi trong quá trình sinh mệnh, màu gò má, dần biến đổi, dần biến cay đắng.

Không biết khi nào thì Bạch Tố đi tới bên cạnh Tô Minh, sắc mặt hơi tái nhợt. Chô nhìn Tô Minh, nhẹ nâng tay hứng giọt lệ của hắn, nhuộm đầu ngón tay mình.

“Cảm ơn.” Tô Minh khẽ nói.

Nhiệt độ đầu ngón tay đụng vào khuôn mặt khiến hắn mở mắt ra.

Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua tầng mây hơi đỏ thẫm, rơi trên mặt biển, nhìn như bẩn loạn rực rỡ. Hình ảnh rất đẹp, Tô Minh thon dài, Bạch Tố yêu kiều, tóc cùng bị gió thổi, quanh mặt biển từng cái đầu người khổng lồ ló ra.

Nhưng mà những Tử Hải cự nhân gào thét đánh vỡ hình ảnh xinh đẹp, đánh tan không khí yên tĩnh. Từng tiếng gầm không vì Bắc Lăng rời đi mà tán.

Giây phút những Tử Hải cự nhân gầm lên thì Tô Minh nâng tay nhẹ chộp hướng không trung. Cú chộp này động không phải trời mà là biển. Mặt biển ầm ĩ quanh quẩn hình thành vòng xoáy vô cùng to lớn. Vòng xoáy ầm ầm chuyển động khiến những Tử Hải cự nhân ở bên trong giãy dụa, ngay cả tiếng gào cũng bị tiếng sóng nhấn chìm.

Dần dần người xung quanh nhìn Tô Minh, ánh mắt có vô cùng kính sợ và một chút sợ hĩa. Bởi vì vòng xoáy mặt biển xoay ngày càng nhanh, tốc độ cực hạn dấy lên gió, kéo theo nước, trở thành đao xẻ thịt cắt xương!

Từng tiếng hét thê lương, từng đợt giãy dụa định chạy ra đều ở trong vòng xoáy xoay chuyển không đme đến chút tác dụng, chỉ có thể biến thành máu đỏ, còn có máu thịt tách khỏi xương cốt.

Mãi đến khi...mặt biển không còn Tử Hải cự nhân hoàn chỉnh, tồn tại là biển đỏ một mảnh xương vụn. Tay phải của Tô Minh chậm rãi nắm lấy.

Giây phút tay nắm lại, mặt biển di chuyển chậm rãi bay lên từng giọt máu. Những giọt máu ngưng tụ ở trước mặt Tô Minh thành quả cầu máu to lớn. Quả cầu xuất hiện thì nước biển trở lại màu sắc vốn có. Đoàn máu bềnh bồng trước mặt Tô Minh, bên trong có hồn ảnh gần trăm Tử Hải cự nhân thấp thoáng, đêu khi phát ra tiếng gào thê lương chỉ tâm thần cảm nhận được.

Đoàn máu như sôi trào, không ngừng ngưng tụ co rút, chậm rãi thu nhỏ, đến cuối cùng thành màu đỏ yêu dị chỉ cỡ móng tay cái, bay hướng Tô Minh.

Tô Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đơn biểu tình lạc lõng chôn dưới đáy lòng, lộ ra là bình tĩnh dĩ vãng. Tay phải của hắn bỗng nâng lên, ngón trỏ bôi máu tươi, móc giấy giọt máu. Đầu ngón tay hắn trở thành một cây bút xẹt qua giữa không trung, một nét, một nét, một nét...

Tô Minh không biết mình vẽ bao nhiêu nét, một phù văn phức tạp hiện ra trước mặt, phù văn toát ra tia máu, càng lộ sức sống dạt dào, đó là sinh mệnh của tất cả Tử Hải cự nhân ngưng tụ.

Soán mệnh, một chữ soán, đại biểu tất cả!

Tô Minh sẽ không bóp méo sinh mệnh, nhưng hắn cảm ngộ từ khối gỗ đen không ngừng lần mò, dù nửa đường tỉnh lại chưa hiểu hoàn toàn, nhưng có chạm đến một tầng mạch lạc trước kia hắn không biết.

Mệnh!

Mỗi người có mệnh khác nhau! Đó là cách cục sinh cơ, là một loại ánh sáng rực rỡ nhất trong người sinh linh, loại ánh sáng này không phải ai đều thấy, nhưng nếu tắt thì mạng sống diệt, nếu thay đổi thì vận mệnh sẽ xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất!

Đây là số mệnh!

Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt tươi cười của Hổ Tử, bộ dạng chân chất của gã, và thân hình như núi đứng trước mặt thủ hộ mình vào phút cuối.

'Dù ta hơi lần mò thiên mệnh nhưng vẫn không biết mệnh là gì, ta sẽ không bóp méo mệnh, cũng không khiến người chết sống lại. Nhưng nếu máu và sợi tóc của ta có thể khiến rối gỗ Tư Mã Tín có sức sống, sinh mệnh ta tại đất Âm Tử kỳ lạ như vậy, thế thì ta có thể dùng sự sống máu tươi làm dẫn, lấy mệnh ta khiến sư huynh của ta...hồi phục!’ Tô Minh thầm nhủ, phù văn mà hắn vẽ chính là trong cảm ngộ khối gỗ đen giây phút cuối trước khi thức tỉnh nó hiện ra trong đầu, vật duy nhất!

Phù văn xuất hiện là Tô Minh cảm ngộ được, nó xuất hiện làm hắn thấy có gì đó quen thuộc, quen như đó là của chính hắn!

Đây là ấn ký mệnh hắn theo lý thường hóa ra, Tô Minh cảm nhận được ấn ký phù văn không hoàn chỉnh nhưng nó vẫn ẩn chứa mệnh của hắn.

Khi vẽ ấn ký phù văn, tầng mây trên trời bỗng yên lặng, không nhúc nhích, mặt biển bốn phía quái dị không có gợn sóng, giống như gợn sóng có sinh mệnh giờ không dám ló ra.

Trên người Tô Minh và lúc này toát ra hơi thở tu mệnh mãnh liệt, hơi thở lan tám phương xộc lên trời. Tầng mây dày đặc nhạt đi, dần dần biến mỏng manh, làm chỗ Tô Minh ngồi có ánh hoàng hôn sáng hơn cả xung quanh xuyên thấu mây chiếu xuống.

Bạch Tố ngơ ngác nhìn Tô Minh, trong con ngươi tóc hắn dần biến tang thương.

Màu tang thương là xám, là trắng, là tuyết vô ngần.

Một nét một nét, khi vẽ ra một nét cuối cùng, Tô Minh cắn đầu lưỡi hộc búng máu. Máu rơi vào phù ăn đỏ, khiến phù văn như biến sinh động, chớp mắt tỏa ánh sáng chói lòa. Khi Tô Minh nâng lên tay phải bị hắn móc lấy đi hướng Hổ Tử nằm.

Một bước đạp xuống, hắn đã đứng trước mặt Hổ Tử, ngón trỏ tay phải mang theo ấn ký phù văn máu, mang theo sinh mệnh thuộc về Tô Minh điểm vào trán gã.

Khoảnh khắc ngón tay hắn đụng vào trán Hổ Tử, tóc Tô Minh lấy tốc độ mắt thường trông thấy có không ít biến trắng từ gốc!

Hổ Tử toàn thân chấn động, ở trán bỗng ấn xuống phù văn đó, phù văn chớp lóe như khắc vào người và linh hồn của gã.

Một vệt đỏ chớp lóe ở trán Hổ Tử, phủ lên toàn thân, khi màu máu lan tới ngực thì cái lỗ trước ngực xé rách dữ tợn bị xóa đi, theo vệt đỏ lan tràn đến toàn thân, đôi cánh tay gã máu thịt nhầy nhụa trở về như cũ. Tiếng ngáy phát ra từ miệng Hổ Tử, thanh âm như sấm, kinh thiên động địa.

Hổ Tử không phải mạng đã hết, gã là bị tổn thương nặng khó chữa khỏi, mất đi tất cả sự sống, loại tu sửa này đơn giản hơn đoạt thiên thọ rất nhiều nhưng tuyệt đối không phải người thường làm được, chỉ người tu mệnh mới có thể khiến người bị thương trở lại như thường!

Tô Minh không có năng lực biến đổi mệnh của Hổ Tử, nhưng hắn có thể khiến mệnh của mình tẩm bổ đối phương, khiến gã thức tỉnh!

Nhưng dù gì Tô Minh chưa chân chính bước vào đường tu mệnh, hắn chỉ quanh quẩn ở ngưỡng cửa, hành động chữa thương cho Hổ Tử đối với hắn phải trả cái giá rất lớn.

Dù đánh đổi lớn thế nào thì Tô Minh sẽ không chút do dự, bởi vì...đây là Hổ Tử, là Tam sư huynh của Tô Minh hắn!

Nghe tiếng Hổ Tử ngáy, khuôn mặt Tô Minh lộ nụ cười khẽ, bây giờ trên bầu trời tầng mây không ngừng biến mỏng, có luồng sáng đỏ vàng hoàn chỉnh len qua khe hở mây mỏng chiếu xuống, rơi trên người Tô Minh, chiếu trên tóc hắn.

Đó là xen lẫn đen cùng trắng, là màu xám mà không xám trông tang thương, đó là hỏa trong mây, là ưu thương không nhà để về hoặc tìm không thấy cố hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.