- Tám mươi vạn, ồ không đúng, dường như mới chỉ hơn bảy mươi vạn...
- Con bà nhà hạc, vừa rồi đã hơn bảy mươi vạn rồi, cuối cùng ngươi có biết đếm không thế!!
Hạc trọc lông đang gào thét với Minh Long, đột nhiên ở tinh không phía
trước bọn họ bỗng nổi lên vô số bão cát. Bão cát này là một đám thiên
thạch gào thét lao tới. Những viên thiên thạch này, thoạt nhìn thì tưởng là đá nhưng nếu nhìn cẩn thận thì bọn chúng rõ ràng đều có gương mặt
như con người.
Đám viên đá người kia, thân thể cuộn lại thành thiên thạch, giờ phút này nhanh chóng triển khai tốc độ, ầm ầm tới tần
Hạc trọc lông và Minh Long, số lượng vô biên vô hạn, cũng phải vượt qua
mười vạn.
Hạc trọc lông mở to mắt, hét lên một tiếng, đồng thời sau lưng cũng truyền ra tiếng của Minh Long.
- Hơn tám mươi vạn. Lần này ta xác định là hơn tám mươi vạn, tuyệt đối không sai.
Hạc trọc lông chợt xoay người, lần đầu tiên nhìn về phía sau lưng.
Nhưng lần xem xét này khiến nó suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Sau lưng dày
đặc thú đàn vô biên vô hạn, chỉ là người hơi biết tính toán một chút,
tuy không thể nhìn ra số lượng cụ thể nhưng tuyệt đối có thể đoán ra,
chỗ này phải... Hơn một trăm vạn.
- Con bà nhà hạc...
Nó cũng biết phải biểu hiện sự uất ức trong lòng lúc này thế nào, rống
to một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, xoay người lao thẳng về phía
xa xa. Nó đã quyết định không dụ dỗ thêm hung thú nữa. Số lượng lúc này
đã đạt hơn trăm vạn, giờ rời đi theo hướng Tô Minh yêu cầu lúc trước,
tốc độ đạt tới cực hạn, giống như một ngôi sao chổi thiêu đốt, xẹt qua
tinh không.
- Mới hơn tám mươi vạn, còn thiếu một ít. Trụi lông, ngươi có thể cầm thiếu ít tinh thạch nhưng ông đây không cần đai lưng!
Minh Long thấy hỏa lò thứ năm bỏ chạy thì lập tức biến ý định của đối phương, nội tâm lo lắng không thôi.
Hạc trọc lông đang nổi nóng, ngoảnh mặt làm ngơ với Minh Long. Nó thật
sự không muốn nói với cái con chó đất lơ ngơ tí nữa là hại chết mình
này.
- Hạc trọc lông!!
Minh Long rống to.
- Cái con chó đất ngu ngốc kia, ngươi, ngươi, ngươi... Chính ngươi quay
đầu lại tính toán cẩn thận xem. Ông đây chỉ nhìn một cái là biết bầy thú kia tối thiểu hơn trăm vạn rồi. Ngươi còn nói là mới có tám mươi vạn.
Ngươi muốn bóp chết hạc gia gia à?
Hạc trọc lông gào thét, cũng không quay đầu lại mà bay nhanh đi.
Minh Long sững sờ, nội tâm lập tức thấp thỏm không yên. Nó nhớ lại năm
xưa Vũ Huyên đã từng nói với nó, hình như mình hơi có vấn đề về tính
toán thì phải...
Vừa lúng túng khó xử, nó lập tức không nói lời nào nữa, cúi đầu bay sau lưng Hạc trọc lông, cắn răng mà bay.
Đưa mắt nhìn tinh không, có thể chứng kiến một cảnh cực kỳ đồ sộ, đó là một đàn thú bao nhiêu năm rồi hiếm thấy xuất hiện tại Thần Nguyên tinh
hải, chiếm cứ tinh không vô tận, gào thét quay cuồng như nước biển, đuổi theo Hạc trọc lông và Minh Long.
Trong đàn thú này có đủ
loại hung thú, yếu nhất cũng có tu vi Thiên Tu, thậm chí những hung thú
cường đại có thể so được với Kiếp Dương. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là số lượng của đàn thú này, dù là Chưởng Duyên Sinh Diệt
tầm thường thấy đến thì hai mắt cũng phải co rụt lại.
Cho dù có thể đối kháng nhưng cũng trắc trở vô cùng.
Khi số lượng đạt tới một trình độ nhất định, tu vi thân thể mạnh yếu
tới đâu không có quan hệ lớn mà khí thế của cả chỉnh thể mói có lực
trùng kích, điên cuồng đánh nát bấy tất cả mọi sự ngăn cản.
Trong sự điên cuồng này, bất cứ sinh linh gì, bất cứ tộc đàn nào cũng
đều gặp phải nguy cơ diệt tộc. Nhất là ... Đây cũng không phải chỉ có
một trăm vạn mà số lượng thực tế đã vượt qua 150 vạn.
Tuy nói đây là trong Thần Nguyên tinh hải, tồn tại vô số hung thú, con số 100
vạn này chỉ như một sợi lông của chín con trâu, cũng chỉ là một số ít
sinh linh trong khu vực này thôi nhưng đối với Hoành Thiên tộc chỉ có
hơn mười vạn tộc nhân thì đây sẽ là một hồi hạo kiếp trước nay chưa từng có.
Bọn họ sinh hoạt ở nơi này đã qua vô số năm tháng, chưa
bao giờ thấy một đàn thú lớn tới vậy. Trong dĩ vãng dù là mười vạn, thậm chí mấy chục vạn cũng đã là cực hạn rồi, mà cũng chỉ có một tộc đàn mà
thôi. Như bây giờ thú hải do nhiều tộc đàn hung thú tạo thành, khí thế
có thể phá vỡ tất cả ý chí.
Hạc trọc lông mang theo chấp nhất với Thần Nguyên tinh hải, không để ý mỏi mệt, có ý chí không lấy được
tinh thạch thì thề không quay đầu, mang theo vẻ không biết sợ hãi, như
một khúc ca bi tráng, nện bước đi nhanh, phóng về phía Hoành Thiên tộc.
Trên người nó ẩn chứa ý bi thúc, chỉ có chính nó mới hiểu. Nhưng tất cả mọi thứ so với tinh thạch đều không đáng gì hết.
- 5000 vạn tinh thạch, 5000 vạn tinh thạch... Đều là của ông đây! Con
bà nhà hạc, không phải chỉ là dẫn quái sao, không phải chỉ là hấp dẫn sự chú ý của đám hung thú sao? Ông đây đã quen rồi... Ồ? Sao ta lại nói là quen nhỉ?
Hạc trọc lông vừa bỏ chạy, miệng vừa gầm khẽ nhưng trong khi gào thét, nó cũng không biết tại sao lại tìm ra... Cảm giác!
Đó là một loại cảm giác dường như vậy thường xuyên mang theo một đám
hung thú lớn bay nhanh. Cảm giác kia dường như đã để lộ ra những thứ
chôn sâu trong trí nhớ của nó, bình thường mặc dù gặp nguy cơ sinh tử
cũng không lộ ra, chỉ có trong hoàn cảnh đặc thù quen thuộc mới có thể
ẩn hiện ra.
- Chẳng lẽ hạc gia gia trước kia luôn làm những chuyện khiến mọi người tức lộn ruột, thường xuyên bị đuổi giết sao?
Hạc trọc lông kinh ngạc trừng mắt nhìn. Đối với hiểu biết của nó về bản thân, tựa như việc này... Đúng là phi thường có khả năng đấy.
- Đến đây đi. Bọn cháu trai nhà hạc các ngươi, tới đây đuổi hạc gia gia đi!
Hạc trọc lông nghĩ ngợi, lập tức dựa theo cảm giác của mình, quay đầu hét lớn một tiếng.
- Thấy không, các cháu trai, hạc gia gia các ngươi còn có thể chạy như vậy đây này!
Hạc trọc lông ở chính diện thú hải vô biên vô tận, thân thể chạy giật
lùi. Nó càng khiếp sợ phát hiện ra, tốc độ mình lúc này lại còn nhanh
hơn...
- Chẳng lẽ trước kia ta đúng là thường xuyên làm vậy thật...
Hạc trọc lông hơi hưng phấn, thân thể không phi hành đơn thuần nữa mà
vỗ cảnh, thân thể bắt đầu lắc lư, bay vòng vèo một chút. Nhờ đó, nó lại
phát hiện ra tốc độ chẳng những nhanh hơn mà sâu trong nội tâm dần dần
tìm lại được một loại cảm giác.
Trong tiếng cười to, Hạc trọc lông còn lắc lắc thân thể, cũng mở to miệng, nhổ nước miếng về phía thú hải đang đuổi theo nó kia, phì phì không ngừng.
- Hắc, đám
các ngươi dám trêu hạc gia gia, ông sẽ lật hang ổ các ngươi lên, bắt cô
nương đẹp nhất của các ngươi. Đến đây đi, đuổi hạc gia gia đi. Ông chơi
chết các ngươi!
- Còn các ngươi nữa, đám Thạch Đầu Nhân kia,
thế nào, còn trừng mắt với hạc gia gia các ngươi à? Ôi ôi, sớm muộn gì
ta cũng lôi các ngươi đi lợp nhà. Ồ... Hình như trước kia ta có làm như
vậy rồi thì phải?
Hạc trọc lông mở miệng trong vô thức, cảm giác
quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt. Tốc độ của nó càng ngày càng nhanh, thậm chí động tác cũng càng thuần thục, không ngừng "cúi đầu chuẩn bị
dung nhan", thần sắc cũng xuất hiện vẻ trào phúng.
Thậm chí
nó còn bỗng nhiên dừng hẳn, đợi đàn thú kia sắp bảo phủ mới lập tức hú
lên quái dị, uốn éo cái mông, miệng chửi rủa, thân thể lắc lư, không ngờ lại kéo dãn khoảng cách ra, lúc sang trái lúc sang phải, ngẫu nhiên còn duỗi móng vuốt dùng ngón tay khiêu khích. Thần sắc kia, cử động kia rơi vào trong mắt Minh Long đã khiến nó ngẩn người ra.
Giờ phút này nếu hình dung Hạc trọc lông thì có rất nhiều từ ngũ, nhưng có thể nói chuẩn xác nhất thì chỉ có hai từ...
Lẳng lơ...
Hạc dâm tiện...
Đáp lại cử chỉ lẳng lơ của Hạc trọc lông là những tiếng gào rú liên
tiếp. Đó là tiếng gào của toàn bộ đàn thú, tiếng động như sóng, chấn
động tinh không.
- To hơn một chút đi!
Hạc trọc lông
hưng phấn. Cảm giác quen thuộc kia của nó càng ngày càng mãnh liệt. Thậm chí giờ phút này nó sắp quên hết tinh thạch rồi. Khi đàn thú sau lưng
gào thét, nó cũng hô lớn.
Minh Long nhìn Hạc trọc lông, trong mắt lộ vẻ sùng bái. Nó chẳng bao giờ ngờ được con Hạc trọc lông tà ác
này lại có cái gan đó, tạo thành một cảnh tượng ngày hôm nay.
Hạc trọc lông này tràn đầy vẻ ti tiện lẳng lơ, triệt để khiến thú hải
điên cuồng. Đây không chỉ đơn thuần là bị mật hoa Phong Thần hấp dẫn
nữa, thậm chí có thể nói là dù không có mật hoa Phong Thần thì nếu Hạc
trọc lông làm thế từ sớm vậy thì nó cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của
Tô Minh giao, thậm chí... Không chừng còn hấp dẫn được nhiều hung thú
hơn.
Tô Minh mở mắt trong tinh không, rất bội phục dũng khí
của Hạc trọc lông, trong nội tâm lại không nói lên lời. Nếu cảnh đó mà
đổi lại là Tô Minh hắn thì hắn không cho là mình có thể làm tốt hơn Hạc
trọc lông.
- Nghe nói mỗi nghề đều có chuyên gia. Thằng này
đúng là... Hiếm thấy... Hẳn là trước kia khi chưa mất trí nhớ, nó thường xuyên làm vậy chăng?
Tô Minh như có điều suy nghĩ.
Trong tinh không, Hạc trọc lông lẳng lơ bay tới bay lui, vẻ mặt đắc ý,
thần sắc hưng phấn, dường như cực kỳ hưởng thụ đối với việc dẫn dụ cả
trăm vạn thú hải vậy, lại càng không ngừng uốn éo cái mông, dùng ngón
tay khiêu khích, miệng còn quát lớn. Thêm vào đó là biểu hiện trào phúng của nó, khiến nó lúc này trở thành tồn tại được chú ý nhất trong tinh
không lúc này. Thú hải sau lưng nó đã điên cuồng triệt để, tốc độ truy
kích nhanh hơn. Dường như bọn chúng đã không còn để ý tới mật hoa Phong
Thần nữa mà phải xông lên xé xác Hạc trọc lông mới xong.
Minh Long sùng bái càng nhiều hơn. Mấy ngày về sau, sự sùng bái này theo Hạc trọc lông bước vào phạm vi của Hoành Thiên tộc, theo Hạc trọc lông quay người rống to một tiếng, lập tức nhảy lên cuồng nhiệt.
- Các con, chúng ta tới nơi rồi. Chà đạp hung hăng cho ông. Chà đạp nơi này,
dù là cô nương có tư sắc của tộc đàn nào cũng giữ lại hết, lấy tất cả
tài bảo, tinh thạch, chuyển về Hạc Minh Sơn cho ông!
- Con bà nhà hạc, chúng ta chiếm cứ nơi này!
Hạc trọc lông quay đầu nhìn thú hải, rống to. Thần sắc nó hưng phấn tới cực hạn, rống hết một câu, bản thân vẫn còn buồn bực, tựa như... lời
nói này lại càng quen thuộc vậy.
Rống!!
Đàn thú
trăm vạn con gào rú, chấn động tinh không, vang vọng cả Hoành Thiên tộc
này. Vô số người Hoành Thiên tộc trong vùng tinh không này bừng tỉnh.
Đồng thời Minh Long cũng rống to, bắt đầu nhìn Hạc trọc lông cuồng
nhiệt.
Giờ phút này nếu là người không biết tình hình cụ thể
và người nhìn tỉ mỉ thì tất nhiên sẽ cho là Hạc trọc lông chính là đầu
lĩnh của thú hải kia... Khí thế này, cái lẳng lơ kia, thần sắc kia đều
lộ ra khí chất của đầu lĩnh cả.