- Trong ba nhịp thở, đám sinh mệnh thăng linh thất bại tàn tạ các ngươi lập tức cút cho lão phu!!
- Nếu có kẻ dám có gan không tuân theo thì lão phu sẽ giết tới Hàng
Linh Điện, diệt linh vị của các ngươi, khiến linh thể các ngươi bị tiêu
diệt!
Giọng nói tang thương mang theo vẻ bá đạo vô thượng,
rầm rầm vang lên, chẳng những khiến thân ảnh màu đỏ bốn phía thét lên
chói tai rút lui, thậm chí ngay cả sương mù màu đỏ bốn phía cũng run rẩy quay cuồng, bị cuốn đi tầng tầng lớp lớp.
Cũng chính trong
hai nhịp thở, trong phạm vi mười vạn trượng không còn một thân ảnh màu
đỏ nào. Cho dù là đại diện trên bầu trời cũng ẩn đi. Tất cả khôi phục
bình thường. Ngay cả sương mù màu đỏ phía xa xa dường như cũng xuất hiện tia trắng, sắp hóa thành sương mù màu trắng bình thường.
Tô
Minh đứng trong động. Đối với tất cả mọi chuyện phát sinh, hai mắt hắn
chớp động nhanh, thần sắc lộ vẻ khiếp sợ và chần chừ. Hắn đứng đó không
nhúc nhích, bên tai còn thoáng vang vọng tiếng nói già nua kia.
Tô Minh bất động, bốn phía cũng lâm vào tĩnh mịch rất nhanh. Không có
chút tiếng động nào truyền ra. dường như Tô Minh tồn tại nơi này không
khiến cho tiếng nói tự xưng là bộ lạc Thiên Linh kia chú ý chút nào vậy.
- Thăng linh thất bại... Hàng Linh Điện... Bộ lạc Thiên Linh.
Một lát sau, hai mắt Tô Minh lóe sáng, quay đầu nhìn thoáng về phía sâu trong động, suy nghĩ một chút, không bước vào mà đi ra cửa động, đứng ở giữa ngọn núi màu trắng. Hắn nhìn về phía xa xa.
Hắn thấy
sương mù phương xa biến hóa nhanh chóng, màu trắng đã chiếm non nửa.
Không bao lâu nữa, sương mù màu đỏ trên thế giới này sẽ biến mất, bị màu trắng thay thế, nghênh đón bảy ngày tương đối an toàn.
-
Những thân ảnh màu đỏ và thây khô cầm cốt mâu trong tay kia, thì ra bọn
họ ở chỗ này, là kết quả của một loại thăng linh thất bại.... Như vậy
thì đã có thăng linh thất bại, nhất định có tồn tại thăng linh thành
công...
- Thăng linh... Chẳng lẽ những cái gọi là tiên linh hay linh tiên kia chính là do thăng linh thành công sinh ra?
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Trong đầu hắn hiện lên những lời nói Ngọc Nhu Ngọc gia đã nói với mình tại Hắc Mặc Tinh trên Thần Nguyên tinh hải năm đó.
Trong truyền thuyết, khi giữa trời và đất, trong thương
và khung, ta và không vẫn là một mảnh hỗn độn, nhóm sinh linh đầu tiên
ra đời, được gọi là ... Tiên linh.
Tiên linh sáng tạo ra sinh mệnh, cho nên mới có vạn tộc, có chúng sinh.
Chúng sinh thờ phụng tiên linh, trong năm tháng vô cùng, vạn tộc thờ
phụng tiên linh từ từ xuất hiện một số sinh mệnh có thể chịu được tiên
linh lực, gọi là linh tiên.
Sau đó có một hạo kiếp giáng
xuống, chúng linh rơi vào ngủ say, dù là tiên linh hay là linh tiên do
thờ phụng mà thành cũng đều không tránh né nổi hạo kiếp này.
Hạo kiếp kéo dài, vạn tộc cũng điêu linh, hoặc là tứ tán, hoặc là diệt
tộc, xuống dốc. Những năm tháng vô tận sau hạo kiếp, không có tiên linh, cũng không có linh tiên. Mọi người nhìn trời cao biến hóa, nhìn quy tắc sao trời, kết hợp với một số thuật tu luyện lưu lại trong năm tháng, từ đó mới sáng tạo ra một thể hệ mới.
Một loại thể hệ khiến bản thân viên mãn, khiến cấp bậc sinh mệnh được đề cao. Trong năm tháng,
mọi người tu luyện loại thể hệ này, có người nổi bật được gọi là hậu
linh.
Mà đến hiện tại, hậu linh cũng cực kỳ hiếm thấy, cũng
bởi vì vô số tộc quân phân tán rồi sinh sôi nên người tu hành cũng được
gọi là tu sĩ. Dựa theo cách gọi cổ xưa, trên thực tế đều là linh hậu tu
sĩ.
Đây là cách giải thích năm đó Ngọc Nhu nói với Tô Minh,
cũng là lần đầu tiên Tô Minh biết tới ý nghĩa đại biểu của bốn danh xưng tiên linh, linh tiên, hậu linh, linh hậu.
Lần nói chuyện
này, sau đó Tô Minh còn được nghe nữa, hơi xúc động nhưng cũng không để ý lắm. Hắn cho rằng đây chẳng qua là một cách hiểu khác của các bộ lạc
trong Thần Nguyên tinh hải đối với tu sĩ, không phải là toàn diện mà chỉ là phiến diện thôi.
Nhưng cho tới khi Tô Minh tới Đạo Thần
chân giới, gặp Đạo Hải chi tiên, cho tới khi hắn tới chỗ này, thấy được
những thân ảnh màu đỏ và Chúng Linh Điện trong truyền thuyết của Thần
Nguyên tinh hải, nơi chúng linh ra đời. Nhất là cảnh tượng vừa rồi,
những từ ngữ trọng điểm trong lời nói của lão già kia, hắn bỗng nhiên
chấn động tâm thần mãnh liệt.
- Tu sĩ, dựa theo cách nói của
Thần Nguyên tinh hải, trên thực tế là linh hậu tu sĩ... Thần Nguyên tinh hải dù sao cũng là một phần của Tam Hoang đại giới, có khả năng là...
Tam Hoang đại giới đã trải qua bốn thời đại. Giống như Tuế Trần Tử, Ách
Thương, như Diệt Sinh lão nhân. Bọn họ chẳng qua là những tồn tại trong
thời đại kia hoặc là người ngoại lai.
- Bốn thời đại, trừ
thời đại linh hậu ngày nay ra, ba thời đại khác đã bị mai táng trong
dòng sông lịch sử, chỉ có một phần tin tức nhỏ bé được truyền lại. Mà
Thần Nguyên tinh hải, bởi vì cổ xưa, bởi vẫn luôn giữ phương thức bộ lạc tộc quần cho nên ở nơi đó mới có tin tức tương đối đầy đủ về bốn thời
đại.
Tô Minh trầm mặc. Mắt hắn lộ vẻ suy tư, càng suy tư sâu hơn lại càng kinh hãi.
Bởi hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, đó là đại năng Tam Hoang
đại giới và tu sĩ trận doanh Nghịch Thánh, cùng một cảnh giới, đúng ra
lực lượng phải ngang nhau nhưng khi giao chiến thì một Kiếp Dương của
Nghịch Thánh chân giới có thể chiến thắng Duyên cảnh của Tam Hoang đại
giới, thậm chí là có thể đánh một trận với Sinh cảnh.
Rốt cục tồn tại chênh lệch thế nào mới tạo thành sự bất đồng như thế. Điểm này
trước kia Tô Minh vẫn luôn nghi ngờ, từng cho rằng Tam Hoang đại giới
tương đối nguyên thủy man hoang, cho nên mới không bằng trận doanh
Nghịch Thánh đã tích lũy thể hệ tu vi qua vô số năm.
Thậm chí Tô Minh còn từng hơi hâm mộ Nghịch Thánh chân giới tu hành được bổn nguyên trọng yếu nhất!
Nghịch Thánh tu bổn nguyên, Ám Thần tu linh đan. Khi biết được những
thứ này, Tô Minh từng thầm than. Hắn không biết Tam Hoang tu cái gì,
không có đầu mối, hoàn toàn mê mang. Hắn từng muốn học Nghịch Thánh chân giới, đi tu cái gọi là bổn nguyên lực. Trên thực tế, hắn đúng là đã đi
được mấy bước trên phương diện này. Nhưng hắn vĩnh viễn không quên được
trong ảo cảnh của Đạo Hải chi tiên khi thí luyện Điện hạ tại Đạo Thần
chân giới năm đó, Đạo Hải chi tiên phân tích hai chữ bổn nguyên, giọng
nói dù bình thường nhưng Tô Minh vẫn có thể nghe ra vẻ xem thường.
Dường như Đạo Hải chi tiên thấy bổn nguyên rất đơn giản, hời hợt, không phức tạp chút nào. Đơn giản tới mức nó chỉ cần suy nghĩ một chút là có
thể giúp Tô Minh cảm nhận được chấn động bổn nguyên tồn tại. Chẳng qua
chỉ là một chút nguyên lý đơn giản, chỉ cần nắm được là có thể thông
hiểu hết đạo lý, có thể thi triển ra.
Hô hấp của Tô Minh hơi
dồn dập. Hai mắt của hắn lộ ánh sáng. Những thứ này vốn tồn tại trong
nội tâm của hắn như nghi ngờ, giờ phút này thông qua mấy từ trong giọng
nói già nua kia, giống như những chiếc chìa khóa, trong phút chống khiến Tô Minh nghĩ tới rất nhiều, cho tới khi biến thành một suy đoán vô cùng điên cuồng nhưng lại có mấy phần có thể tin tưởng được.
- Không phải tu sĩ Tam Hoang đại giới không mạnh mà là tu sĩ Tam Hoang đại giới ngày nay là thời đại thứ tư,
đã mất đi thể hệ tu hành, đều là tự diễn biến ra cả. Mà Nghịch Thánh
chân giới có lẽ cũng trải qua mấy thời đại, nhưng không nghi ngờ gì nữa, thể hệ tu hành của bọn họ cho dù là tu sĩ cũng vẫn hoàn thiện hơn Tam
Hoang đại giới, cho nên mới xuất hiện chênh lệch như thế.
-
Thời đại thứ tư, thời đại linh hậu, như vậy có thể suy tính ra thời đại
thứ ba, hậu linh, rồi hậu linh nhìn sao trời, nhìn pháp tắc biến hóa mà
kết hợp với một số thuật tu luyện còn lưu lại trong năm tháng, sáng tạo
ra một thể hệ mới.
- Một loại thể hệ khiến tự thân viên mãn,
để cấp bậc sinh mệnh của bản thân đề cao. Ở thời đại thứ ba, mọi người
tu luyện thể hệ này, được gọi là tu sĩ hậu linh.
- Ở thời đại đó có Tuế Trần Tử, có Ách Thương, có Diệt Sinh lão nhân. Thời đại đó
huy hoàng, hẳn là có thể đối kháng với Nghịch Thánh và Ám Thần. Chỉ sợ
là thực lực vẫn như cũ nhưng tu vi chiến lực sẽ ngang nhau.
- Nhưng thời đại thứ ba bị hủy diệt, đám người Tuế Trần Tử diệt vong, Ách Thương ngủ say. Cho nên tới thời đại thứ tư xuất hiện, tu sĩ càng suy
yếu hơn. Bởi vì bọn họ chẳng qua chỉ có được công pháp tu hành tàn phá
lưu lại từ thời đại thứ ba, cho nên càng khiến cảnh giới dù rất mạnh mà
chiến lực căn bản không cách nào so sánh được với trận doanh Nghịch
Thánh.
- Mà thời đại thứ ba bị hủy diệt. Có lẽ chính là bởi ca dao của Diệt Sinh lão nhân!!
Tâm thần Tô Minh chấn động, mơ hồ cảm thấy dù mình suy đoán chưa phải hoàn toàn chính xác nhưng cũng đã tiếp cận chân tướng.
Hô hấp của hắn dồn dập, tiếp tục suy đoán nữa thì thời đại thứ hai,
thời đại linh tiên đã hoàn toàn chặt đứt với thời đại thứ ba. Thậm chí
tu hành cũng hoàn toàn khác biệt.
Tu sĩ thời đại thứ hai, bọn họ cúng bái tiên linh thời đại thứ nhất, do đó đạt được sự cường đại vô cùng, tu vi áp đảo. Bộc lạc tộc quần của bọn họ từ từ lan truyền ra,
được gọi là linh tiên. Khi tiên linh vẫn lạc, bọn họ dẫn tộc nhân của bộ lạc triển khai một cuộc sống huy hoàng. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị
thời đại sụp đổ hủy diệt. Trận hủy diệt kia bao phủ tất cả bọn họ.
- Linh tiên... Linh tiên... Đạo Hải chi tiên, vô cùng có khả năng là một linh tiên đời thứ hai. Chẳng qua nó còn sống!
Hai mắt Tô Minh tỏa sáng chưa từng có. Hắn cảm thấy mình càng phân tích lại càng tới cực gần chân tướng.,
- Cho nên Đạo Hải chi tiên mới có thể tùy ý nghiên cứu tu sĩ Nghịch
Thánh chân giới, Cổ Thần, thậm chí có thể bắt chước bọn họ, dù là chết
rồi cũng có thể tạo ra các loại thần thông của bọn họ trong ảo cảnh,
thậm chí bao gồm cả bổn nguyên quan trọng trong thể hệ tu luyện của
Nghịch Thánh chân giới...
- Từ điểm này đủ để thấy sự cường đại của linh tiên thời đại thứ hai!
- Như vậy... Tác dụng của Chúng Linh Điện, còn cả giọng nói của lão giả tang thương kia về thăng linh thất bại, có một cách giải thích hoàn mỹ. Bên trong Chúng Linh Điện có một loại truyền thừa để mọi người trong
thời đại thứ hai trở thành linh tiên!!
Thân thể Tô Minh run lên. Hắn bị suy đoán của mình rung động, đồng thời cũng bộc phát khát vọng mãnh liệt!