Tùy theo giọng nói của mười ba ông lão vang vọng trong địa cung, trên
người họ sương khói xám cuồn cuộn dâng lên. Sương khói lượn lờ, vật che
lấp ánh sáng cho họ giờ sục sôi. Tô Minh giơ lên tay phải phẩy một cái,
những sương khói va nhau phát ra tiếng nổ.
“ Người tin ta sẽ được Ách Thương trời sao che chở.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tay vung lên, sương khói va chạm kịch liệt hơn, nhưng rất nhanh nó biến
mất. Sương khói tản ra, lộ ra mười ba ông lão như xương khô trước mặt Tô Minh. Thân thể của họ dù da bọc xương nhưng có cảm giác bão tố tồn tại
bên trong.
“Cảm ơn lão tổ cho tân sinh! “
Mười ba ông lão biểu tình cuồng nhiệt, trong mắt rực cháy lửa tím thay thế con ngươi, khiến đôi mắt của hắn biến thành màu tím.
Màu tím không cứng nhắc, ẩn chứa linh động mỗi người nên có. Khi mười ba
người nói xong thì hơi thở tang thương còn sót lại trên người Tô Minh
cũng hoàn toàn quay về đến năm tháng của nó.
“ Ngọc gia vẫn là
Ngọc gia, sự tồn tại của Tô ta chỉ các ngươi biết là được. Các ngươi đi
đi, Ngọc Nhu ở lại.” Tô Minh bình tĩnh nói, tiến tới trước.
Tô
Minh một bước đạp xuống đằng trước địa cung, chỗ đó có bậc thang, đây là vật giống như tế đàn, trên tế đàn có ghế đá to lớn. Tô Minh đứng trước
ghế đá, xoay người, chậm rãi ngồi xuống.
Khoảnh khắc Tô Minh ngồi xuống, cảm giác uy nghiêm tỏa ra từ người hắn, bao phủ tám phương. Tô
Minh ở trước mặt đám người này tự xưng là Tô ta, nếu là trước kia thì
hắn tuyệt đối không làm như vậy, nhưng bây giờ mười ba người này, bao
gồm Ngọc Nhu, bọn họ đều bị tang thương còn sót lại trên người Tô Minh,
thuật tin tưởng đó hoàn toàn biến họ thành sứ đồ. Tựa như hai thần Nhật
Nguyệt khién người tin tưởng sẽ biến thành sứ đồ của họ, hiện tại Tô
Minh cũng làm điều tương tự.
Mười ba ông lão lập tức cung kính
vâng dạ, cúi đầu thụt lùi. Bọn họ sẽ xuất hiện ở Ngọc gia, sẽ oanh động
toàn tộc nhân Ngọc gia, khiến tộc nhân Ngọc gia theo đó mà điên cuồng,
thậm chí mang theo Ngọc gia trong Hắc Mặc Tinh này mở ra cuộc tranh
giành thế lực mới. Có lẽ họ vẫn không thể trở thành gia tộc đứng đầu Hắc Mặc Tinh, nhưng rất có thể sẽ không giống như bây giờ mà thành dẫn đầu
phòng đấu giá cỡ trung.
Mười ba ông lão rời đi, Ngọc Nhu cúi đầu, yên lặng quỳ trước mặt Tô Minh, không nói lời nào.
Xung quanh lại chìm trong tĩnh lặng, Tô Minh không lên tiếng, hắn ngồi trên ghế đá nhìn Ngọc Nhu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ngọc Nhu dần khó thể bình tĩnh, ngọn lửa tím
trong mắt cô rực cháy, biểu tình xuất hiện mờ mịt cùng giãy dụa.
“Cho ta một lý do không giết ngươi.” Giọng Tô Minh đánh vỡ bình tĩnh nơi đây, vang vọng.
“Tại sao đại nhân muốn giết Ngọc Nhu?” Ngọc Nhu ngẩng đầu, khuôn mặt khiến
người tim đập nhanh, xinh đẹp khiến giống đực nghẹt thở.
“Là tại
vì Ngọc Nhu che giấu bí mật Thái Bình Hữu Tượng sao? Mặc dù Ngọc Hàm lão tổ suy tính mấy vạn năm nhưng dù sao lão không phải là thần linh, không là linh tiên, thậm chí không xứng là tiên linh gì, chỉ là một tu sĩ
linh hậu mà thôi. Tu sĩ linh hậu như vậy nếu có thể đoạt xá sứ đồ đại
nhân thì...ngươi không phải là sứ đồ. Chỉ cần ngươi là sứ đồ thì Ngọc
Hàm lão tổ chắc chắn thất bại.” Ngọc Nhu nhẹ giọng nói, thanh âm rất âm
tai nhè nhẹ vang trong địa cung.
“ Không đủ.” Tô Minh lắc lắc đầu.
Ngọc Nhu cắn môi dưới, im lặng một lúc sau lại nói.
“ Mặc dù Ngọc Hàm lão tổ là tổ tiên của Ngọc gia nhưng lão từng đoạt xá
ta, mặc dù cuối cùng thất bại nhưng Ngọc Nhu sẽ không quên. Ta muốn lão
chết! Muốn khiến lão đoạt xá thất bại bị sứ đồ đại nhân diệt sát, thậm
chí Ngọc Nhu từng nghĩ nếu lão tổ thành công đoạt xá sứ đồ đại nhân thì
ta có thể không cần sợ hãi như vậy. “
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lần này hắn không mở miệng, cũng không lắc đầu, khép mắt chờ Ngọc Nhu nói tiếp.
Ngọc Nhu cúi đầu, lần nữa im lặng.
“Ta sớm biết ngươi không phải... Sứ đồ.” Qua một lúc sau, Ngọc Nhu ngẩng khuôn mặt khiến người say đắm nhìn Tô Minh.
“ Dù trên người của ngươi có hơi thở hai thần Nhật Nguyệt, dù ngươi đi ra cửa hai Môn Đạo Thiên, Nhật Nguyệt đồng huy, nhưng ta biết, ngươi nuốt
linh của hai thần Nhật Nguyệt tồn tại trong cửa hai Môn Đạo Thiên. Giây
phút ngươi nuốt họ thì họ truyền âm cho ta, kêu ta không tiếc trả giá
sắp đặt tộc nhân Ngọc gia, ngăn cản ngươi nuốt, thậm chí nếu lúc đó ta
chọn nghe theo thì khi ngươi đi ra, giây phút ngươi hấp thu thần thể của pho tượng Nhật Nguyệt, mười ba lão tổ ra tay, ngươi... Sợ là cũng không chịu nổi. “
Ngọc Nhu mặt hơi tái xanh, trong mắt ngọn lửa tím
bốc cháy, tinh thần của cô nhanh chóng bị phủ lên. Ngọc Nhu không giống
mười ba ông lão, dù tu vi của họ cao sâu nhưng trong người không có lực
lượng đối kháng thần thông kỳ lạ mới nãy của Tô Minh, đây là áp chế đẳng cấp sinh mệnh. Nhưng Ngọc Nhu thì khác, cô dù gì cũng là được hai thần
Nhật Nguyệt chọn, dù không hợp yêu của đoạt xá của lão tổ Ngọc gia nhưng khác biệt rõ ràng với tu vi bình thường.
“Tiên linh, linh tiên, linh hậu, cụ thể là chỉ về cái gì?” Tô Minh mở mắt ra, đáy mắt sâu thẳm, lạnh nhạt hỏi.
“Đây là một truyền thuyết, cụ thể là thật hay giả thì bởi vì năm tháng xa
xưa nên chắc không ai biết đến.” Ngọc Nhu do dự một chút, lựa chọn nói
ra tất cả điều cô biết.
“Trong truyền thuyết, lúc trời và đất,
khung và trời, sao cùng không gian còn hỗn độn thì nhóm sinh linh đầu
tiên sinh ra, chúng nó được gọi là tiên linh. Tiên linh sáng tạo sinh
mệnh, nên có vạn tộc, có chúng sinh. Chúng sinh tín phụng tiên linh.
Trong năm tháng vô tận, trong số sinh vật tín phụng tiên linh chậm rãi
xuất hiện một ít sinh mệnh có thể chịu tải linh lực. Bọn họ, được gọi là linh tiên, trước kia có người nói là tiên của đạo tiên, cũng có người
nói là tiên của của trước sau. Thời đại khác biệt, hiểu nghĩa cũng khác, nhưng dù chữ khác nhau thì ý nghĩa như một. “
Ngọc Nhu nói đến đây chợt dừng lại, tiếp theo nói.
“ Một tai kiếp không biết, chúng linh chết ngủ say, dù là tiên linh hay
linh tiên vì tín phụng mà thành đều ở trong tai kiếp này, không thể
tránh né. Tai kiếp kéo dài, vạn tộc cũng điêu linh, hoặc là tứ tán, hoặc là diệt tộc, mãi đến chết đi. Tộc Môn Đạo của ta chính là như vậy. “
“ Sau tai kiếp, năm tháng dài đăng đẳng không có tiên linh, cũng không có linh tiên, nhưng nhóm người nhìn khung trời biến đổi, nhìn trời đất
ngôi sao, cảm nhận phép tắc, quy tắc, lại kết hợp một ít thuật tu luyện
còn sót lại trong năm tháng, chậm rãi sáng tạo ra hệ thống mới. Một
loại...khiến bản thân viên mãn, hệ thống khiến sinh mệnh đạt đến tầng
cao mới. Các tộc khác nhau nhưng mục đích thì giống nhau. Trong năm
tháng người tu luyện loại hệ thống này có nhóm người nổi bật được gọi là hậu linh. Đến bây giờ thì hậu linh rất hiếm thấy, càng vì vô số tộc
quần phân tán cùng sinh sản, người tu hành được gọi là tu sĩ, dựa theo
xưng hô cổ xưa thì là tu sĩ linh hậu.”
“Hai thần Nhật Nguyệt là linh tiên, hơn nữa rất yếu, ta thậm chí nghi ngờ họ ngủ say giảm xuống còn đẳng cấp hậu linh. “
Ngọc Nhu dịu giọng nói, thanh âm quanh quẩn trong địa cung. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chậm rãi nhấm nháp lời Ngọc Nhu nói.
“Lực âm nguyên lại là cái gì?” Một lát sau, giọng Tô Minh lạnh nhạt vang lên.
Tô Minh thốt ra câu này khiến mặt Ngọc Nhu trắng bệch. Cô không đáp, biểu
tình cay đắng, dần cúi đầu, trong ánh mắt của Tô Minh, Ngọc Nhu giơ lên
hai tay từ từ cởi đồ.
Quần áo rơi xuống, lộ ra đồ lót dán sát
thân hình yêu kiều, cùng với khuôn mặt tuyệt trần của Ngọc Nhu, hình ảnh này khiến người tim đập nhanh, không thể từ chối.
“Lực âm nguyên là Ngọc Nhu ở trong cửa hai Môn Đạo Thiên, từ chỗ nguyệt thần đạt được
một loại thần nguyên. Nó sẽ chậm rãi trưởng thành trong cơ thể ta, khiến tu vi của ta trong năm tháng tăng cao đến mức tận cùng, khiến ta ở giữa đẳng cấp sinh minh hậu linh và linh hậu, có khả năng đột phá đến cảnh
giới hậu linh. Tới khi đó ta sẽ bị sứ mệnh kêu gọi, đem tất cả của mình
hiến dâng cho Nguyệt thần. Ngươi có thể nuốt Nguyệt thần ở cửa hai Môn
Đạo Thiên thì chắc cũng có thể nuốt lực âm nguyên của ta. Ta có thể đưa
ngươi, chỉ cần ngươi cho ta tự do, đừng để ta tiếp tục thành con rối của vận mệnh không thể tự quyết định. “
Ngọc Nhu ngẩng đầu, trong
mắt lửa tím đốt cháy sắp thay thế toàn bộ tròng mắt. Ngọc Nhu nhìn Tô
Minh, khuôn mặt tái nhợt, từ từ đi hướng hắn.
Tô Minh biểu tình
bình tĩnh, không có chút biến đổi, mãi đến khi Ngọc Nhu dần tới gần,
đứng trước mặt hắn. Tô Minh nhìn thân hình xinh đẹp, nhìn cô gái chậm
rãi cúi người như quỳ dưới thân hắn.
Tô Minh giơ lên tay phải,
chạm vào làn da mềm mại búng ra sữa, xẹt qua đường cong nhấp nhô, nơi đi qua làn da Ngọc Nhu bởi vì hồi hộp mà run run. Mãi đến khi tay Tô Minh
sờ lên mặt Ngọc Nhu, nâng cằm cô lên, hắn từ từ tới gần, gần đến có thể
cảm nhận hơi thở và tim đập của đối phương.
“ Người ám toán Tô ta, bất kể là lý do gì, trong sinh mệnh sẽ không lại xuất hiện hai chữ tự do.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Lời của Tô Minh khiến người Ngọc Nhu run lên, mặt càng trắng như tờ giấy.
“Cách ngươi hiến dâng âm nguyên hiển nhiên là sẽ trở thành đàn bà của Tô ta,
nhưng...chỉ là âm nguyên làm bồi thường thì ngươi còn chưa đủ làm đàn bà của Tô ta. “
Tô Minh ngẩng đầu, môi nở nụ cười, mắt lóe tia sáng kỳ lạ, có loại yêu dị không thể tả.
“Có ai từng nói qua, ngươi cho người ta cảm giác...rất tà ác?” Ngọc Nhu cúi đầu, khẽ nói.
“Tà ác...ta thích từ này. “
Tô Minh đứng dậy, tiến tới một bước, biến mất trong địa cung, chỉ để lại Ngọc Nhu mặc đồ lát quỳ ở đó, biểu tình phức tạp.