Ads
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Phá mở cửa này.
Năm con chó trắng sau lưng Tô Minh mắt lóe tia sáng, năm con chó trắng này là
năm cường giả Đạo tôn của Nhất Đạo tông, Tu La môn, bất cứ con nào đều tương
đương với Hứa Trung Phàm. Đặt ở bất cứ tông môn nào thì năm người đều là đại
trưởng lão một phương.
Nếu năm người liên hợp cùng một chỗ thì ở trường hợp nào đó có thể thay đổi quỹ
tích một tông môn, bây giờ chúng không thể không đi theo Tô Minh tới đây, vốn
ôm cục tức nhưng không dám lộ ra chút gì. Tô Minh lên tiếng, năm con chó trắng
liền rít gào. Dù là thân hình súc vật nhưng khi rời đi tu vi của chúng đã hồi
phục hết, trừ bị Tô Minh nắm giữ sinh tử thì thân thể tùy theo biến đổi, tu vi
của họ chẳng có chút thay đổi.
Năm con chó trắng hết sức đánh ra một kích tương đương với năm cường giả Đạo
tôn hết sức ra tay, tiếng nổ quanh quẩn nguyên hang động sinh ra chấn động hồi
âm. Ở ngoài núi nghe như có người đang gầm lên. Cửa băng vang tiếng két két cằn
cỗi, khi thanh âm xuất hiện thì con ngươi Tô Minh co rút. Chỉ thấy cửa vỡ ra,
mới xuất hiện dấu hiệu thì chợt trở lại như bình thường, giống như là năm Đạo
tôn ra tay không thể làm cửa vỡ được, nhưng trên cửa băng có hàng chữ viết cổ
xưa.
- Bái vào môn của ta, hành lễ ba quỳ chín lạy, người có duyên có thể vào.
Tô Minh nhìn hàng chữ, hắn hiểu tại sao Tinh Thần thượng nhân vào được nơi này.
Nhưng Tô Minh sẽ không làm điều tương tự, hắn có thể bái Cô Hồng là vì người
này từ tận đáy lòng chân thành với hắn, nhưng nếu bái Huyền Táng . . . Sao Tô
Minh làm điều đó được?
Mắt Tô Minh lạnh lùng cất bước đi tới trước cửa, giơ tay trái lên ấn vào cửa,
tay phải vung ra đằng sau, lòng bàn tay chĩa lên trên. Năm con chó trắng lập
tức đến gần đụng chạm vào tay phải của Tô Minh, nói chính xác hơn là đụng vào
ấn ký mặt trăng trong lòng bàn tay phải của hắn.
Tu vi bàng bạc trong người năm con chó trắng dòng theo tay phải nhập vào người
Tô Minh, mắt hắn lóe tia sáng âm u, tay trái ấn vào cửa băng.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Năm tháng đảo nhược.
Tô Minh muốn dùng tu vi đảo ngược năm tháng hình thành cửa băng trở về năm mà
nó chưa hình thành. Tô Minh không biết phải đảo ngược bao nhiêu năm nhưng đây
là cách duy nhất có thể phá mở cửa này.
Thời gian trôi qua, hư vô xung quanh Tô Minh vặn vẹo, đó là dấu vết năm tháng
đảo ngược. Cửa băng xuất hiện ảnh ngược, đó không phải Tô Minh mà là Tinh Thần
thượng nhân. Nhìn ảnh ngược thì thấy rất nhiều năm trước Tinh Thần Tiên bái lạy
cửa này, sau đó bóng dáng lão biến mất. Trong năm con chó trắng sau lưng Tô
Minh, Ngũ Bạch người run rẩy ngã xuống. Toàn bộ tu vi của Ngũ Bạch bị hút đi
giờ gục xuống lập tức vận chuyển tu vi tranh thủ hồi phục. Dù sao tu vi bị hút
đi không giữ lại trong người, không phá hủy căn cơ của của Ngũ Bạch. Chỉ cóp há
hủy căn cơ mới biến tu vi của đối phương thành vật của mình, vì vậy cách mượn
này không làm Ngũ Bạch hao tổn bao nhiêu.
Thời gian trôi qua từng giây, khi mấy con chó trắng sau lưng Tô Minh lần lượt
ngã xuống thì bỗng nhiên cửa băng trước mặt Tô Minh dần biến mổng, lát sau cửa
băng chỉ còn lại một lớp, biến mất. Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn thấy hình ảnh
người ta không thấy.
Tô Minh thấy một bóng lưng mặc áo đen, người đó ở trước mặt hắn giơ tay phải
lên vươn hướng không tồn tại cửa băng. Tô Minh sẽ không quên bóng lưng này,
chính là Huyền Táng. Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi nhiều, hắn chỉ liếc hình ảnh
một cái sau đó nhấc chân đi tới, trong phút chốc vào trong động phủ.
Khi Tô Minh bước vào thì cửa băng lại xuất hiện, hoàn chỉnh như cũ, khí lạnh
nhiếp người. Nhưng Tô Minh thật sự đã đứng trong động phủ, mắt quét bốn phía.
Ánh mắt đầu tiên Tô Minh trông thấy là một tấm gương cổ kính to lớn nằm giữa
động phủ, đối diện gương có một bồ đoàn. Bốn phía có sáu mật thất, ba cái mở,
ba cái đóng kín.
Tô Minh thu lại tầm mắt đi tới một mật thất bị đóng kín, trầm ngâm giơ tay phải
lên ấn hướng vách đá. Khi tay Tô Minh đụng vào vách đá thì bên trên vách xuất
hiện sóng gợn, vách đá dần trong suốt. Ánh mắt Tô Minh xuyên thấu vách đá thấy
trong mật thất có một bộ xương khoanh chân ngồi, đối diện là một đan lô to,
dường như trước khi chết người này đang luyện đan.
Trong mật thất có vài cái kệ đặt nhiều bình đan dược, nhưng đa số ngã lăn, mặt
đất có mảnh vỡ chiếc bình, nhiều đan dược lăn đầy đất. Có một số hoàn chỉnh, dù
không nhiều nhưng thông qua ánh sáng đan bình lấp lánh thì thấy những đan dược
không tầm thường.
Mắt Tô Minh chợt lóe, nhíu mày, giơ tay phải lên. Sóng gợn nơi cửa đá mật thất
đông lại, biến trở về như cũ, không thấy bên trong.
- Tiếc rằng lực lượng đảo ngược thời gian không thể thi triển tiếp được, số tu
vi còn lại cần dùng khi đi ra ngoài.
Tô Minh trầm ngâm đi tới bên mật thất đóng kín thứ hai, cũng giơ tay phải lên
đụng vào cửa đá. Sóng gợn quanh quẩn thành trong suốt, Tô Minh liếc mắt liền
thấy bên trong có một bộ xương, là phụ nữ. Bộ xương khoanh chân ngồi, trước mặt
đặt một la bàn, thiếu một góc, dường như trước khi nữ nhân này sắp chết đã dùng
hết sức lực tu sửa la bàn này.
Tô Minh nhìn chằm chằm la bàn, mắt lóe tia sáng âm u. Nếu phóng to la bàn gấp
vô số lần thì chính là cái mà Huyền Táng ngồi trong trí nhớ của Tô Minh.
Tô Minh im lặng giơ tay phải lên đi tới bên mật thất cuối cùng bị đóng kín. Tay
phải Tô Minh đụng vào mật thất thì con ngươi co rút, tinh thần tràn ngập tiếng
gầm kinh trời, tiếng rống cực kỳ chân thật. Khi sóng gợn cửa đá phát ra biến
thành trong suốt, Tô Minh trông thấy người phát ra tiếng gầm trong đầu hắn là
ai.
Đó là một con mãng xà màu đen, cái đuôi có đầu rồng hung tợn. Trong mật thất dù
mãng xà hay đầu rồng đều gầm hướng Tô Minh đứng ngoài cửa đá. Tiếng gầm hình
thành trùng kích như xuyên thấu cửa đá rơi vào người Tô Minh, trùng kích ký ức.
Trong đầu Tô Minh bị xé rách cưỡng ép hiện ra trời sao, bên trong cố vô số ngôi
sao. Những ngôi sao nhanh chóng xếp hàng thành cyâ roi to.
- Vào động phủ tức là có duyên, có thể mở ba cửa, ba cửa khác không phải chủ
không mở được. Ban cho ngươi ảnh chiếu tinh thần truy tìm tung tích của chủ!
Thanh âm tang thương như sấm ầm ầm trong óc Tô Minh, chấn động thân thể của
hắn. Tô Minh giơ tay phải liên tục lùi ba bước, khóe môi tràn máu, ngẩng đầu
nhìn chằm chằm cửa đá không còn trong suốt. Tô Minh không thấy mãng xà hay đầu
rồng, hắn thấy trong mật thất có một vòng tay bằng dây đen bềnh bồng giữa không
trung. Trong ký ức Tô Minh nó là dây thừng xâu chín viên nghịch linh châu trên
tay phải của Huyền Táng.
Tô Minh lau máu nơi khóe môi, mục đích hắn tới đây là vì Tinh Thần Tiên này.
Mắt Tô Minh chợt lóe, giơ tay phải lên, lực lượng năm tháng ngưng tụ chỉ vào
cửa đá có Tinh Thần Tiên. Cửa đá run lên, lực phản chấn mạnh mẽ bắn ngược lao
hướng Tô Minh, như bắn lại lực lượng năm tháng đảo ngược, mắt thấy sắp nhấn
chìm hắn. Tô Minh vung tay áo, trong phút chốc lực lượng đảo ngược tan biến.
Tô Minh biểu tình âm trầm nhìn cửa đá thật lâu.
Tô Minh nhíu mày nói:
- Năm tháng đảo ngược không có tác dụng trên cửa đá.
Tô Minh liếc mắt trong động phủ, rơi vào cổ kính. Khi thấy cổ kính thì lòng Tô
Minh chấn động, cahạm rãi đến gần. Tô Minh nhìn trong cổ kính phản chiến khuôn
mặt Vương Đào. Tô Minh yên lặng nhìn cổ kính, trầm ngâm khoanh chân ngồi trên
bồ đoàn đối diện chiếc gương. Tô Minh ngồi xuống lập tức ngẩng đầu nhìn cổ
kính, mắt lóe tia sáng.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Quả nhiên là vậy.
Tô Minh thấy trong cổ kính không còn là Vương Đào, cũng không là Tô Minh, đó là
khuôn mặt hắn sẽ không quên, Huyền Táng mặc áo đen tĩnh tọa.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Nếu đã vậy thì . . .
Tô Minh giơ tay phải lên rạch phá đầu ngón tay, máu bắn ra. Tô Minh vung tay
áo, có ba giọt máu dung vào ba cánh cửa đóng kín. Khi ba giọt máu rơi vào ba
mặt cửa đá thì chúng phát ra tiếng ầm ầm, biến thành màu đỏ như hòa tan, cửa đá
bị đánh mở.
Cánh cửa mở ra, Tinh Thần Tiên đầu mãng xà đuôi là đầu rồng rít gào bay hướng
Tô Minh. Hắn lặng im không né tránh, mắt lóe tia quyết đoán giơ tay phải duỗi
hướng mãng xà tới gần. Khi mãng xà đến nơi thân rắn biến mất hóa thành sợi dây
màu đỏ tròng vào cổ tay phải của hắn. Cùng lúc đó, la bàn trong mật thất bộ
xương nữ nhân cũng vù vù bay ra, khi đến gần Tô Minh thì dung hợp với bồ đoàn
dưới thân hắn. Thế là dưới thân Tô Minh có la bàn to lớn.
Tô Minh giơ lên tay phải, nguyên động phủ phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa,
đất rung núi chuyển. Tô Minh lại nhìn cổ kính.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ta không phải là ngươi.