Giọng trước là đến từ gian nhà dưới gốc cây gần mép tuyết nguyên, đến từ vuốt quỷ vươn ra trên trời.
Giọng sau, tức đến từ…Thiên Tà Tử.
“Nói đúng lắm, bà nội nó, mấy thằng nhóc các ngươi quậy đủ chưa?” Thiên Tà Tử mặc áo dài trắng, trên đầu đội khăn đen, lộ ra mắt và miệng, trông rất là…lạ.
Khi ông phát ra thanh âm thì trên trời, vuốt quỷ chộp hướng Nhị sư huynh chẳng những không tạm ngừng mà tốc độ càng nhanh, chớp mắt lao thẳng tới y. Nhưng khoảnh khắc nó tới gần, Nhị sư huynh không động, trước người y bỗng xuất hiện đoàn khói đen.
Khói kia nhìn thì giống với khí thể trên người Nhị sư huynh nhưng kỳ thật hoàn toàn khác, theo khói đen ngưng tụ, từ bên trong đi ra một gã đàn ông.
Gã đàn ông cả người đen thui, cao hơn hai mét, trông như người khổng lồ đứng trước mặt Nhị sư huynh. Khóe miệng nhếch lên cười nhe răng, đánh một đấm vào vuốt quỷ.
Người này là một trong tam bách nô Đại sư huynh phái tới!
Năm đó gã là máu, điên cuồng truy cầu giết chóc. Bây giờ ra tay, lập tức đụng vào vuốt quỷ phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Vuốt quỷ bị ép lùi vài mét, nhưng người gã đàn ông cũng run lên, hộc ra búng máu.
Gã hộc máu tươi chẳng những không uể oải, ngược lại thêm hưng phấn, ngửa đầu gầm lao thẳng tới vuốt quỷ. Trong lúc tiến lên, người này nâng tay phải vỗ lồng ngực.
“Cửu Lê Di Trạch, Huyết Uyên Cấm Chú!”
Cú vỗ này cơ thể gã quái dị biến thành bốn, năm mảnh!!!
Đôi tay, đôi chân, đầu, thân hình tách ra, hóa thành vài khói đen, trong lúc bay ngưng tụ một chỗ, hình thành vòng xoáy đen, một tiếng gầm trầm thấp phát ra từ trong vòng xoáy.
Thanh âm kia như đến từ suối vàng thâm sâu, lộ ra giết chóc và điên cuồng đối với sinh mệnh. Khi tới gần vuốt quỷ thì từ sâu trong vòng xoáy vươn ra một bàn tay đỏ như máu. Tay không có da, chỉ có thịt, mặt trên khắc vô số phù văn túm lấy vuốt quỷ mạnh kéo.
Hai bàn tay khác nhau đụng chạm giữa không trung, cùng bùng phát lực lượng mạnh nhất. Trong tiếng nổ, từng tiếng hết thảm quanh quẩn. Chỉ thấy vuốt quỷ bị xé rách, phần bị xé bị kéo vào trong vòng xoáy.
Cùng lúc đó, vòng xoáy chấn động, bên trong truyền ra tiếng răng rắc, sau đó lại hóa thành khói đen, ngưng tụ thành thân hình gã đàn ông.
Gã đàn ông hộc bãi máu, ngửa đầu cuồng cười, lau máu nơi khóe miệng bôi trên lồng ngực.
“Thiên Tà Tử, ngươi có ý gì!?”
Cánh tay quỷ mất đi bàn tay nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Cùng lúc đó, trong gian nhà mép băng nguyên truyền ra thanh âm phẫn nộ.
“Lão nhị, ngươi xuống cho ta!” Thiên Tà Tử đội mũ lắc người, nghiêng đầu nhìn Nhị sư huynh.
“Câm miệng!” Thiên Tà Tử trừng mắt, chỉ vào Tô Minh và Nhị sư huynh, còn có gã đàn ông da đen, biểu tình tức giận. Sự tức giận đó không giống giả bộ, mà thật sự là nổi giận.
“Nhìn xem việc tốt các ngươi đã làm, to gan quá nhỉ? Quậy đủ rồi chưa?”
Đang lúc Thiên Tà Tử dạy dỗ đệ tử thì trong gian nhà ở mép tuyết nguyên lần nữa truyền ra thanh âm già nua.
“Thiên Tà Tử, việc này ngươi phải cho Quỷ Đài bộ lạc chúng ta một giải thích!”
Thiên Tà Tử không ngoái đầu lại mà trừng đám Tô Minh, bộ dáng nổi giận khiến Tô Minh bản năng nhìn Nhị sư huynh bên cạnh.
Nhị sư huynh cúi đầu không nói lời nào
“Có các ngươi làm như vậy sao? Các ngươi nói xem, có sao? Chạy tới bộ lạc người ta, đánh giết một trận đã đời. Nào nào nào, nói cho ta các ngươi quậy đã chưa!? Bà nội nó, lão tử một đường đi theo mấy thằng nhóc các ngươi, thật là nhìn không nổi mà!” Thiên Tà Tử rống to.
“Các ngươi đang quậy, đang giết người đó hả? Đây là xông bộ lạc người khác sao? Có kiểu xông như các ngươi không? Không có chút khí thế gì cả, tức chết ta! Các ngươi đứng đó nhìn, để sư tôn dạy cho biết cái gì là xông bộ lạc, cái gì gọi là phô trương!” Thiên Tà Tử chẳng những không giảm lửa giận, ngược lại càng nói giọng càng lớn, bộ dáng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, suýt chút đấm ngực giậm chân.
“Thiên Tà Tử!!!” Một giọng nói tức giận không kém hơn Thiên Tà Tử bao nhiêu phát ra từ gian nhà.
“A? Ngươi đang kêu ai đó? Lão tử mới không phải là anh minh thần võ, anh tuấn phong lưu, trời sinh bất phàm, tu vi cái thế, khôi ngô vạm vỡ, còn có gì ta, à, thông minh tuyệt đỉnh, mày kiếm mắt sáng vân vân và vân vân Thiên Tà Tử!” Thiên Tà Tử lập tức quay đầu nhìn gian nhà phía xa, vỗ ngực, bộ dáng rất là kiêu ngạo.
“Con mắt nào của ngươi thấy ta giống Thiên Tà Tử? Đáng tiếc quá, ta thật sự không phải Thiên Tà Tử!” Thiên Tà Tử chớp mắt, vội nói.
“Đủ rồi, Thiên Tà Tử, sư đồ mấy người đi tới Quỷ Đài ta…”
Chưa đợi thanh âm già nua nói xong, một tiếng rú thê lương lớn hơn lão gấp mấy lần phát ra từ miệng Thiên Tà Tử.
“Ta không phải Thiên Tà Tử, ta thật sự không phải Thiên Tà Tử!” Thiên Tà Tử vẻ mặt căng thẳng, lớn tiếng hét thảm, nhoáng người lên chộp lấy một tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc quỳ hướng gian nhà, giống như túm thú nhỏ lơ lửng trước mặt mình, mắt đỏ rực trừng tộc nhân đã bị hù đến ngây ngốc.
“Ngươi nói đi, ta có phải là Thiên Tà Tử không!?”
Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc run bần bật, vội lắc đầu.
Trên mặt Thiên Tà Tử lập tức lộ nụ cười, quăng gã sang bên.
“Thiên Tà Tử, ngươi quá đáng rồi!” Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ gian nhà.
Chỉ thấy đại thụ bên ngoài gian nhà bây giờ đột nhiên quái dị mấp máy. Bên trên tất cả lá cây đen đều rơi rụng, đan xen bay bay hóa thành mười tám quỷ ảnh tựa con nít, dữ tợn há miệng, cái đầu tách ra hóa thành khói đen đậm đặc lao thẳng đến Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử mở to mắt, bên trong cũng có giận dữ.
“Ta không phải Thiên Tà Tử, đáng chết, ta không phải là Thiên Tà Tử!” Ông nói, thân thể tiến lên một bước, định xông tới mười tám quỷ vật thì đột nhiên khựng lại, ngoái đầu hung tợn trừng đám Tô Minh.
“Làm gì đó? Cùng xông lên! Các ngươi muốn lão già ta một mình đi à?”
Nhị sư huynh mắt chợt lóe, người thứ nhất lao ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua Thiên Tà Tử, khóe miệng lộ nụ cười âm trầm, trong mắt lạnh lùng.
Người thứ hai lao ra là gã đàn ông da đen. Biểu tình của gã có tàn nhẫn, hú quái dị, tựa như khói đen xé gió bay đến.
Dù Tô Minh là người cuối cùng đi ra, nhưng tốc độ của hắn thì chỉ cần một bước là lao tới trước nhất. Ngoài người lượn lờ Giáp Thần Tướng, Hàm Sơn Chuông vang vọng, bởi vì bổn mệnh sét khiến trời đêm bỗng vang tiếng sấm.
Trong người Tô Minh, khí bổn mệnh mảnh nhỏ kỳ lạ hình thành do năm đó luyện hóa sét bây giờ tỏa ra tia chớp người ngoài không trông thấy truyền khắp người Tô Minh. Khiến từng tia chớp lấy Tô Minh làm trung tâm khuếch tán xung quanh.
Thiên Tà Tử nhếch môi cười, nâng lên tay phải mạnh vung trước mặt. Bỗng chốc sương mù biến ảo trước người ông. Sương mù cuồn cuộn, tựa như sóng dữ thẳng đến đằng trước, đi qua đâu là tất cả băng ốc nổ tung. Có một ít tộc nhân không tránh kịp, trong tiếng kêu kinh khủng bị cuốn vào sương trắng, trong lúc tiến tới, sương trắng hóa thành quả cầu sương khổng lồ to cỡ mười mấy mét.
Oành oành lao đến, thẳng tới gian nhà gần mép tuyết nguyên.
Giây phút sương cầu tới gần gian nhà, bên trong đột nhiên đi ra một ông lão tóc trắng. Khoảnh khắc một chưởng ấn vào sương cầu, thân thể Thiên Tà Tử bỗng biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trong sương, đánh một đấm vào ông lão.
“Ta không phải Thiên Tà Tử!”
Một đấm!
“Ta thật sự không phải là Thiên Tà Tử!”
Lại một đấm.
“Bà nội nó, lão tử không thừa nhận!”
Lại một đấm.
Trong tiếng nổ, ông lão tóc trắng vẻ mặt giận dữ liên tục chống cự, nhưng thân thể không ngừng lùi. Dưới nắm đấm của Thiên Tà Tử, gian nhà nổ tung thành mảnh vụn đảo vòng, biến thành bụi phấn. Thân thể ông lão tóc trắng đã bị Thiên Tà Tử từng quyền đánh tới mép vực tuyết nguyên. Trong tiếng gầm cuối cùng, một đấm đánh vào người ông lão, đánh ra khỏi tuyết nguyên!
“Lão tam, lão tứ, nhìn thấy chưa? Giết người nếu không hủy ốc thì còn kêu là xông bộ lạc sao? Các ngươi làm là quậy, còn đây mới là thật!” Thiên Tà Tử biểu tình đắc ý, ngoái đầu nhìn đám Tô Minh đang đấu với mười tám con nít quỷ ảnh.
“Thiên Tà Tử, tên điên này!” Giữa không trung ngoài tuyết nguyên, ông lão tóc trắng vẻ mặt chật vật, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, khóe miệng trào máu, biểu tình hung ác.
“Điên hả? Ta không điên, ta không điên!” Thiên Tà Tử nghe lời ông lão nói xong thì ngẩn ra, biểu tình thoáng chốc căng thẳng, đôi mắt đỏ hồng.
“Ta thật không phải điên, ta không phải…ta không điên!” Thiên Tà Tử bước ra một bước gầm với ông lão, trong biểu tình có uất ức, căng thẳng, và có nỗi sợ như bị người phát hiện bí mật.
“Ta không phải điên, ta chữa hết rồi, ta thật không điên!” Thiên Tà Tử như phát điên lên lao tới ông lão, xem bộ dáng như muốn bắt lấy ông ta để chứng minh cái gì.
Ông lão trợn to mắt, bên trong có nỗi sợ.
Tô Minh ở không xa cười khổ, chỉ có nước cười khổ.