- Chưởng Duyên này... Đại cảnh giới này nhất định cũng có phân
chia rất rõ ràng. Ví dụ như có thể điều khiển duyên pháp và không thể
điều khiển duyên pháp... Tùy nói đều gọi là Chưởng Duyên Sinh Diệt nhưng đây lại là hai cảnh giới bất đồng.
- Hiển nhiên, vị tồn tại
trấn thủ Tứ Đại Chân giới kia, bàn tay hắn duỗi ra có thể bao trùm tinh
không vô tận, truy sát ta cho tới quay về Dị địa, biểu hiện ra lực lượng nhục thân mạnh mẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng hắn
không có duyên pháp. Do đó ta đã hiểu, trọng điểm cảnh giới của hắn là
Chưởng, tạm thời có thể gọi là Chưởng cảnh đại thành.
Mà bây
giờ Hoành Thiên lão tổ này lại dùng chí bảo trên mi tâm, mạnh mẽ khống
chế duyên phận ngoại giới, nhưng trên thực tế, thực lực chân chính của
hắn cũng là Chưởng cảnh, so với vị năm xưa kia thì chỉ là tiểu thành mà
thôi.
- Nếu suy tính như vậy... Ta đã hiểu cái gì mới là
Chưởng Duyên Sinh Duyệt. Trong đó tồn tại Chưởng cảnh, có lực lượng đạt
tới cực hạn, nếu có thể đột phá thì một bước có thể tiến vào Duyên cảnh. Khi đạt tới đại thành của cảnh giới này sẽ là khống chế được duyên phận bản thân.
Do đó, nhất định còn có Sinh cảnh và cuối cùng
nhất là Diệt cảnh. Cho tới khi đạt tới Diệt cảnh đại thành, người đó mới có thể xưng là Chưởng Duyên Sinh Diệt!
Trong mắt Tô Minh lộ ra tia sáng hiểu ra.
- Trận chiến này có thể hiểu được những điều này, hiểu rõ cách dùng chân chính của Trảm Tam sát... Đáng giá lắm
Tô Minh lạnh nhạt nhìn về phía Hoành Thiên lão tổ được nện bước bước
nhanh tới, mang theo khí thế bễ nghễ thiên địa, tay phải chậm rãi nâng
lên.
- Kế tiếp, ta muốn xem bây giờ tam đại phân thân dung
hợp, còn chênh lệch bao nhiêu so với Hoành Thiên lão tổ Chưởng cảnh đại
thành như ngươi!
Tô Minh ngẩng đầu, tay phải bỗng nhiên nắm lại,
thân thể không lùi mà tiến tới, hóa thành một đạo cầu vồng nhằm thẳng về phía Hoành Thiên lão tổ.
Hư ảnh Ách Thương biến ảo ra phía
sau hắn. Trong tinh không lay động kịch liệt, khí thế trên người Tô Minh ầm ầm bạo phát ra, càng ngày càng tới gần Hoành Thiên lão tổ. Trong
chớp mắt khi hai người đụng nhau, ai cũng đánh ra một quyền.
Người Chưởng cảnh không dùng thần thông, không dùng thuật pháp, giơ tay nhấc chân là lực lượng cực điểm của thiên địa.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa truyền ra. Tô Minh phun một ngụm máu
tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau liên tục. Đại thụ Ách Thương
lay động càng kịch liệt. Tô Minh lui lại phía sau tới mấy trăm trượng
mới dừng lại được. Sát cơ trong mắt Hoành Thiên lão tổ kia lại lóe lên,
hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục cất bước.
Thần sắc hắn nhìn
như trấn định nhưng trong nội tâm lại tràn đầy khiếp sợ. Một quyền vừa
rồi cho dù hắn mới dùng có năm phần lực lượng nhưng lực lượng này cũng
đã đủ giết hết người Kiếp Dương rồi.
Thậm chí hắn có thể đánh bay thần thông Kiếp Dương, một quyền đuổi giết không cần để ý chút nào.
Thế mà khi rơi vào trên người Tô Minh này lại chỉ khiến hắn phun máu
tươi, miễn cưỡng chấn vỡ nội phủ của hắn, để hắn rút lui mà thôi. Điều
này đối với Hoành Thiên lão tổ mà nói đúng là không muốn tiếp nhận nhưng đồng thời cũng khiến sát cơ trong nội tâm hắn càng đậm hơn. Dù là ai
cũng không muốn tộc đàn của mình có một đại địch như vậy tồn tại.
Cho nên vừa cất bước, tay phải Hoành Thiên lão tổ lại vừa nâng lên. Lúc này hắn dùng ra mười phần lực lượng, muốn dùng một quyền giải quyết
trận đấu này. Tốc độ hắn cực nhanh, khi Tô Minh còn chưa đứng vững thì
trong nháy mắt hắn đã tới gần, đánh ra một quyền. Trời xanh nổ vang. Một luồng lực lượng không thể hình dung được bỗng nhiên bộc phát ra từ nắm
đấm của Hoành Thiên lão tổ.
Tinh không run rẩy, thậm chí tất
cả tu chân tinh trong vùng này cũng chấn động. Mặc dù là bốn tu sĩ ở
khoảng cách xa xôi kia lúc này đang bay nhanh nhưng thân thể cũng run
lên, sợ hãi quay đầu.
Nếu ở vị trí thật cao trên tinh không
mà nhìn xuống, có thể thấy vùng này đã hóa thành một nắm đấm cực lớn.
Nắm đấm này nổ vang, đánh thẳng về phía Tô Minh.
Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế một quyền Hoành Thiên lão tổ kia vừa đánh ra là đã tới sát người Tô Minh.
Hai mắt Tô Minh co rút lại, nguy cơ tử vong tràn ngập toàn thân hắn
trong nháy mắt. Giờ khắc này cách làm lý trí nhất là hắn lập tức triển
khai bước tiếp theo của kế hoạch lần này, tránh đi sát kiếp này.
Nhưng Tô Minh lại không làm vậy. Hai mắt hắn lộ chiến ý ngập trời. Lý
trí của hắn bị xúc động hiếm thấy thay thế. Sự xúc động này không phải
là lỗ mãng mà là chiến ý mạnh mẽ không thể nào khống chế được.
Hắn muốn chiến, cho dù là người Chưởng cảnh hắn cũng muốn chiến!
Cho dù là hình thần câu diệt nhưng đối mặt với một quyền của Hoành
Thiên lão tổ, hắn cũng đánh ra một quyền đối kháng. Chiến ý này mạnh mẽ
khiến cho hai mắt Tô Minh đỏ thẫm, lại khiến hắn ngửa mặt lên trời rống
to, có cảm giác dù tử vong cũng phải tự mình đối mặt, cảm nhận sự mạnh
mẽ của Chưởng cảnh.
- Năm đó ta Tô Minh với Chưởng cảnh đã trốn tránh một lần... Lần này ta sẽ không trốn tránh nữa. Ta sẽ đối kháng!
Tay phải Tô Minh nắm lại, chiến ý ngập trời trong trong cơ thể hắn khơi dậy ý chí bất khuất của hắn.
Chết dù đáng sợ nhưng Tô Minh cho rằng còn đáng sợ hơn nếu mình trốn
tránh. Hắn muốn chiến, muốn đánh ra một quyền này, không cần cân nhắc
bất cứ hậu quả gì, không cần suy tư xem mình có tử vong hay không. Tất
cả, tất cả ngưng tụ trong một quyền này. Hắn có thể cảm nhận mãnh liệt
mà nếu mình có thể đánh ra một quyền này, nếu như lần này mình không
chết thì tâm cảnh của hắn sẽ lại tăng lên một lần nữa, linh hắn cũng
được kéo lên theo.
Cứ như là phá vỡ không gian giam cầm, đột phá một hạn chế nào đó. Đó là một loại lột xác về cảnh giới tính mạng.
- Ta muốn chiến!
Tay phải Tô Minh nâng lên, sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ thẫm.
- Ta muốn chiến!!
Nắm đấm tay phải hắn vung mạnh về phía trước, hư ảnh Ách Thương sau
lưng trong tích tắc này bắt đầu vô cùng chân thật. dường như trên tay
phải Tô Minh xuất hiện một vòng xoáy vô hình, dẫn dắt hư ảnh Ách Thương
khổng lồ sau lưng hắn, tại thời khắc này bị nắm đấm tay phải hắn hút
tới.
- Ta muốn chiến!!
Tô Minh ngửa mặt lên trời rống
dài, nắm đấm tay phải đánh ra trong nháy mắt. Thân thể đột nhiên biến
mất, bị một cây đại thụ mênh mông trong tinh không thay thế. Cái cây này giờ vặn vẹo, tất cả các nhánh cây đều hợp lại, thình lình tạo thành một nắm đấm cực lớn, trong chốc lát va chạm với một quyền do tinh không hóa thành của Hoành Thiên lão tổ kia.
Rầm rầm!
Không
cách nào hình dung được âm thanh đinh tai nhức óc này, vang vọng trong
vùng tinh không này, truyền khắp hơn trăm tu chân tinh, vang vọng cả
phạm vi Thần Nguyên tinh hải này, cũng khiến bốn tu sĩ phía xa xa chấn
động thân thể, thất khiếu chảy máu, phủ tạng đau kịch liệt.
Ách Thương thụ sụp đổ...
Nó hóa thành vô số mảnh vỡ cây cối, bỗng nhiên sụp đổ, lộ ra thân thể
Tô Minh. Trên thân thể hắn xuất hiện hư ảnh tách ra. Phân thân tu vi của hắn bị xua tan đầu tiên.
Ngay sau đó là phân thân Phệ Không của hắn, cũng phân tán ra khỏi thân thể Tô Minh, cuốn đi vạn trượng.
Tam đại phân thân dung hợp, dưới một kích toàn lực của Hoành Thiên lão
tổ liền bị tách hẳn ra, đồng thời há miệng phun máu tươi, sắc mặt phân
thân nào cũng tái nhợt, thân thể lảo đảo.
Nhưng ... Hắn lại không chết!
Bởi tuyệt đại bộ phận lực lượng trùng kích đều bị Ách Thương phân thân
triệt tiêu cả. Mà cấp độ tính mạng của Ách Thương, theo như ca dao mô tả là tồn tại vĩnh sinh, tổn thương nặng như vậy cũng chưa thể diệt sát
được hắn.
Sắc mặt Hoành Thiên lão tổ âm trầm. Thân thể hắn
đứng nguyên tại chỗ, không lay động chút nào nhưng duy chỉ có mình hắn
biết là ngón trỏ tay phải của hắn lúc vừa va chạm với nắm đấm của Tô
Minh đã run lên một nhịp thở.
Đừng thấy đó chỉ là một nhịp
thở nhưng trong nhận thức của hắn thì đó lại là chuyện không thể nào.
Hắn là đại năng Chưởng cảnh. Chưởng cảnh là đại biệu cho lực lượng chí
cường trong thiên địa, không thể nào bị một tu sĩ tu vi thấp hơn rung
động được.
Nhưng sự rung động trong một hơi thở vừa rồi lại
tồn tại chân thật, tựa như trên hàng rào chắc chắn có một khe hở. Chuyện này khiến sát cơ trong ánh mắt Hoành Thiên lão tổ nhìn về phía Tô Minh
càng đậm đặc.
- Hôm nay ngươi phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
Mắt Hoành Thiên lão tổ lóe lên sát cơ, thân thể bước về phía trước một
bước. Lúc này hắn đã triển khai mười phần lực lượng của bản thân, là lần bộc phát lực lượng mạnh nhất từ sau khi hắn trở thành Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Theo hắn bước về phía trước, tinh không vỡ vụn răng
rắc. Đây là dấu hiệu của việc nó không thể nào thừa nhận được sự tồn tại của hắn.
Tô Minh nở nụ cười. Hắn lau máu tươi trên khóe
miệng, trong nháy mắt tam đại phân thân lại dung hợp lần nữa. Lúc này
hắn không tiếp tục đối kháng nữa mà thân thể lập tức thối lui về phía
sau.
Hành động lui lại phía sau của hắn rơi vào mắt Hoành
Thiên lão tổ, hóa thành tràng cười lạnh trong nội tậm. Trong Thần Nguyên tinh hải này, người hắn muốn giết không trốn thoát được.
Nhưng động tác kế tiếp của Tô Minh lại khiến hai mắt Hoành Thiên lão tổ co rụt lại.
Tay phải Tô Minh giơ lên, vung mạnh về phía trước.
- Sa Thổ linh, lần yêu cầu thứ nhất của ta đối với ngươi là giết người
này. Nếu không cách nào giết được thì hãy vây hắn một tháng!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoành Thiên lão tổ kia bỗng nhiên đại biến.
Hắn cảm nhận được một lực lượng mênh mông ầm ầm nhanh chóng hiện ra bốn
phương tám hướng trong tinh không. luồng lực lượng này lại khiến hắn hơi quen thuộc, để hắn phải nghĩ ngợi rất nhiều.
Cũng vào lúc
sắc mặt hắn biến đổi, thân thể đã tiến về phía trước, cả người trong
nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở ngay sau lưng Tô Minh, tay
phải nâng lên, lập tức triển khai diệt sát.
Nhưng hầu như vào lúc nắm đấm của hắn sắp rơi vào sau lưng Tô Minh, Tô Minh không thể
trốn tránh thì bỗng nhiên giữa thân thể của Tô Minh và nắm đấm của hắn
xuất hiện một tầng cát mịn.
Ầm một tiếng, nắm đấm của Hoành
Thiên lão tổ liền đánh lên tầng cát kia, tiếng nổ vang truyền ra không
ngừng. Cát mịn sau lưng Tô Minh thình lình hóa thành một bàn tay cát cực lớn.
Tinh không run rẩy. Một gương mặt cực lớn bỗng nhiên
xuất hiện, đúng là Sa Thổ Tiên Linh đã bị Tô Minh dùng thân phận diệt
sát mà lấy được tại Sa Thổ tộc!
- Yêu cầu đầu tiên... Đây là
một tồn tại Chưởng cảnh trung kỳ, nếu lúc ta toàn thịnh thì có thể diệt
sát hắn. Nhưng bây giờ... Ta chỉ có thể vây khốn hắn trong thời gian một tháng!
Âm thanh trầm trầm vang vọng trong tinh không. Gương mặt
khổng lồ này tồn tại trong tinh không, thân thể vô biên vô hạn, tạo
thành rung động không cách nào hình dung được, khiến người ta nhìn thấy
phải chấn động tâm thần.
- Sa Thổ Tiên Linh lão tổ, ngươi...
... Ngươi... Năm đó là người Duyên cảnh đại thành. Không ngờ ngươi còn
chưa chết!! Ta biết người đã bước vào nửa bước Sinh cảnh, cho nên mới
lấy được nửa bước vĩnh sinh!!
Sắc mặt Hoành Thiên lão tổ trong nháy mắt đại biến.