Giết!
Trong thế giới của ta dường như chỉ còn lại giết
chóc, chỉ có giết, chỉ có máu phun ra ấm nóng mới khiến ta biết thì ra
ta ... Vẫn tồn tại.
Giết!
Nếu ta không giết thì
thế nhân sẽ giết ta, nếu ta không giết thì oán khí không ngừng mãnh
liệt, nếu ta không giết thì phụ lòng mình, phụ đạo của mình, phụ Cửu
Phong.
Bởi vì Tô Minh ta, chỉ có giết!
Đúng cũng
được, sai cũng thế, ta không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này, lòng ta đã
mất đi, cảm giác trống trơn, người Cửu Phong trong ký ức vỡ nát biến
thành hình ảnh khiến ta mất hồn, điên cuồng!
Trừ giết ra ta
còn có thể làm cái gì? Dù những người này đều là kẻ yếu, vốn không nên
chết nhưng bọn họ ... Đáng chết! Nếu không có bọn họ xen lẫn, nếu không
có bọn họ ngưng tụ oán khí ngăn cản thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Cho nên bọn họ đáng chết! Cho nên bọn họ từng cho rằng là ta, vậy được
rồi, ta làm thật. Nếu bọn họ không cần ta giải thích, vậy từ nay Tô Minh không bao giờ giải thích với ai nữa!
Đạo của ta, đường của ta, người hiểu ta biết lòng ta, người không hiểu ta có chết thì liên quan gì ta?
Tô Minh ngửa đầu cười to, nụ cười kia thê lương, khóe mắt chảy giọt
huyết lệ như muốn đổ xuống từng giới. Tô Minh đi qua đâu là gió tanh mưa máu, thế giới thành bóng chồng sau lưng hắn, tai kiếp buông xuống. Khi
Tô Minh nhe răng cười, hủy diệt đến. Nhưng rồi cuối cùng tiếng cười
thành tiếng gào, vì Tô Minh trước khi tai kiếp đến đã giáng xuống kiếp
thuộc về hắn, khiến kiếp nạn huyết tẩy thiên hạ.
Tô Minh đi
qua Ám Thần, qua Nghịch Thánh, luồng gió tím cuốn biển máu xông vào giới cánh thứ bốn bên trên buông xuống, rạch phá hư không, xuyên thấu bình
chướng giới. Khi Tô Minh bước vào giới cánh thứ bốn, bên tai vang vọng
tiếng nổ liên hồi thuộc về giới này. Tô Minh nghe tiếng nổ thấy rất bực
mình, hắn vốn đang điên, lòng không tĩnh, niệm không thuận, thế là ngửa
đầu gầm lên.
- Yên lặng cho ta!
Trời đất ầm ầm,
thanh âm của Tô Minh quét khắp giới cánh thứ bốn, tràn ngập tám hướng,
dùng ý chí thay đổi quy tắc khiến pháp tắc khung trời tan vỡ, khiến chỗ
này vĩnh viễn tồn tại tiếng nổ giờ hoàn toàn tan vỡ. Dường như tiếng nổ
sợ Tô Minh, tiếng động run rẩy trước mặt hắn, ngừng rên rỉ. Giới cánh
thứ bốn trong chớp mắt tĩnh lặng.
Không còn tiếng nổ vang,
khi tất cả yên lặng, Tô Minh biến thành gió tím cuốn tám hướng lao tới
lỗ hổng thông thương mang. Tô Minh xé gió lao hướng Diệt Sinh lão nhân.
Thế giới như đảo ngược, Tô Minh ngẩng đầu thấy bên trên tồn tại giới Ám
Thần, Nghịch Thánh đang không ngừng chồng lên, hai bàn tay to khép lại
sau lưng hắn đè ép mọi tồn tại.
Giới cánh thứ bốn xuất hiện
dấu vết tan vỡ và hủy diệt, từng tinh cầu ầm vang, từng đại lục tan vỡ.
Tô Minh thấy nhiều cường giả kỷ trước vốn mất đi tâm tu sĩ nhưng hôm nay trong tai kiếp, nhìn thé giới, biểu tình lưu luyến và giải thoát. Tô
Minh thấy từng kẻ hung ác dữ dằn trước cái chết cúi đầu nhìn cỏ xanh,
đóa hoa dưới thân, khóe môi mỉm cười. Nụ cườik ia chân thành, tốt đẹp,
cho nên khi vỡ thành hư vô.
Con người sắp chết, nói ra lời lương thiện, lời nói còn như vậy huống chi là tâm.
Thế giới hủy diệt, nhấn chìm tinh thần Tô Minh vào hư vô, chỉ có hắn
biến thành gió rít gào. Tô Minh thấy một người, đó là một người đàn ông
vạm vỡ, to lớn như ngọn núi nhỏ đứng trên một tinh cầu đang tan vỡ. Bóng dáng kia phát ra tiếng cười bi thương, tiếng cười vang vọng mang theo
tiếc nuối, thở dài, phóng khoáng chẳng sợ chết chóc. Thê lương và bi ai
trong nụ cười kia ảnh hưởng thế giới biến đổi. Trong tiếng cười, Tô Minh thấy khuôn mặt người ấy, đó là ...
Liệt Sơn Tu!
Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu!
Liệt Sơn Tu thê lương cười to bảo:
- Ta, cược sai rồi. Tô Minh, ta đã sai, ngươi phải tiếp tục đi tới!
Liệt Sơn Tu không tránh né tinh cầu dưới chân tan vỡ, mặc kệ đất sụp
xuống nhấn chìm gã, mãi khi bóng dáng kia bị cắn nuốt, tinh cầu bùm một
tiếng mang theo mọi tồn tại trong chớp mắt tan vỡ, thành hư vô tro bụi.
Chỉ có tiếng cười thê lương văng vẳng hồi âm, trong trời sao bị hủy diệt biến thành tàn niệm thật lâu không muốn tán.
Tô Minh nhìn
tinh cầu bị đập vỡ, nhìn Liệt Sơn Tu lựa chọn chết đi. Cái chết của Liệt Sơn Tu là vì cược sai, vì áy náy với Tô Minh, vì đau thương khó tả đối
với mười vạn Man tộc chết đi, Liệt Sơn Tu chỉ có đường chết.
Tô Minh im lặng, biến thành luồng gió tím xuất hiện chỗ lỗ hổng thông
thương mang, trên đường đi hắn không thấy Thiên Tà Tử, cũng chẳng phát
hiện hơi thở của ông, dường như Thiên Tà Tử đã mất tích, không để lại
chút dấu vết. Tô Minh không thấy Thiên Tà Tử nhưng tại đây trông thấy
một con thuyền cổ, Diệt Sinh lão nhân ngồi bên trên.
Đây
không phải lần đầu tiên Tô Minh trông thấy Diệt Sinh lão nhân, năm đó
lúc hiểu ra đạo nhai từng dùng mắt Đạo Thần thấy, nhưng nay bộ dạng của
Diệt Sinh lão nhân thay đổi.
Tóc biến thành đen, mặt cũng trẻ tuổi hơn, khác với xung quanh già nua, hơi thở hỗn độn. Dường như trên
người Diệt Sinh lão nhân có hai hơi thở, tuy hơi thở thứ hai hơi yếu
nhưng ẩn chứa ý bất diệt, mặc kệ Diệt Sinh lão nhân hết sức áp chế cũng
khó xua tan. Tô Minh quen thuộc hơi thở thứ hai, nó thuộc vể Lôi Thần.
Khi Tô Minh biến thành cơn gió tím đến gần thì đôi mắt Diệt Sinh lão nhân chợt mở ra nhìn hắn.
Diệt Sinh lão nhân lạnh nhạt nói:
- Tên Tam Hoang cũng đáng cho người tôn kính, nếu không nhờ hắn cứu một lần thì ngươi đã thành tế phẩm. Nhưng không sao, vận mệnh của ngươi
cuối cùng không thể trốn thoát.
Diệt Sinh lão nhân giơ lên tay phải chỉ hướng Tô Minh.
Trước mặt Tô Minh trời sao vặn vẹo biến thành vòng sáng hình bát giác,
khoảnh khắc vòng sáng xuất hiện, hơi thở hủy diệt trướng to. Hư không
phía xa như bị người từ bên ngoài cưỡng ép xé rách lộ ra khe nứt to lớn, có thể thấy thương mang bênw ngoài khe hở, thấy có một ngón tay xé gió
từ trong thương mang ấn hướng Tô Minh.
Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân, chậm rãi nói:
- Ta luôn rất tò mò tại sao ngươi có thể quyết định ai là tế phẩm.
Tô Minh đạp bước tới trước, đụng chạm vào vòng sáng hình bát giác phát
ra tiếng nổ kinh trời. Vòng sáng nhanh chóng vỡ ra, chớp mắt Tô Minh đã
bước tới. Tô Minh bước ra, ngón tay ầm ầm ở sau lưng Tô Minh thay thế hư vô đến gần. Tô Minh không thèm né tránh, mặc kệ tay đụng vào người.
Trong giây phút này người Tô Minh bùm một tiếng vỡ nát, ngón tay xuyên
thấu qua thân thể hắn lao hướng Diệt Sinh lão nhân. Điều này khiến Diệt
Sinh lão nhân biến sắc mặt, hai tay ấn pháp quyết, Đạo Thần ở trán e
biến đổi không biết thi triển thần thông gì khiến ngón tay ngừng lại
trước mặt, chậm rãi thụt lùi, tan biến.
Trong thương mang giới bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp:
- Ngươi chưa chuẩn bị tốt tế phẩm của ta.
Mặt Diệt Sinh lão nhân trắng bệch, định mở miệng chợt thấy chỗ thân thể Tô Minh tan vỡ hư vô vặn vẹo, những dấu vết vỡ nát chợt ngưng tụ. Trong phút chốc thân thể Tô Minh lành lặn xuất hiện.
Con ngươi Diệt Sinh lão nhân co rút.
Cùng lúc đó, trong vòng xoáy âm tử tan vỡ, người Đế Thiên khô héo hộc
máu, đôi mắt có tám con ngươi chồng lên nhau giờ đã có một biến mất. Chỉ còn lại bảy con ngươi chồng lên nhau, cái biến mất dùng để duy trì mệnh cách trước kia vỡ nát ngưng tụ lại, chỉ cần Đế Thiên không chết thì Tô
Minh sẽ không chết.
Tô Minh biết điều này nên mới mặc kệ ngón tay kia đến gần, hủy diệt thân hình của mình. Giờ phút này, Tô Minh tái sinh, cất bước đi hướng Diệt Sinh lão nhân.
- Là ai cho ngươi tư cách quyết định ta là tế phẩm?
Mắt Tô Minh tràn ngập sát khí, con ngươi màu tím khiến hắn trông không
giống tu sĩ mà là linh hồn độc ác. Mắt Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa,
cất bước không nhanh không chậm phát ra khí thế ngày càng lớn mạnh bùng
phát. Khí thế kia cường đại khiến bước chân Tô Minh đạp xuống, thế giới
ngừng tan vỡ.
Diệt Sinh lão nhân lại giơ tay phải lên, nhe răng cười ấn pháp quyết chỉ một cái.
- Ta không tin ngươi có mấy cái mạng!
Xung quanh Tô Minh lại xuất hiện trận pháp hình bát giác, sau đó trong
khe hở thương mang phía xa, ngón tay Huyền Táng có thể hủy diệt tất cả
lại xuất hiện, rít gào lao hướng Tô Minh, tốc độ chỉ trong chướp mắt đã
đến gần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình Tô Minh lại tan vỡ, ngón tay xuyên qua người Tô Minh lại xuất hiện trước mặt Diệt Sinh
lão nhân, hai tay lão nhanh chóng ấn pháp quyết chỉ vào trán, ngón tay
tạm dừng, thụt lùi, biến mất.
Ngoài khe nứt truyền ra thanh âm trầm thấp lạnh băng:
- Tế phẩm của ta ở đâu?