Cầu Ma

Chương 226: Chương 226: Tạo Hóa Thủ






“Cửu Phong, trong Thiên Hàn Tông nghe không ít đồn đãi về nó, hôm nay vừa lúc đến xem, rốt cuộc tin đồn nào là thật…” Thân hình đội mũ đứng dưới Cửu Phong cười nhạt cất tiếng nói.

“Nghĩ không ra tên Tô Minh không có danh tiếng gì, vì sao có thể khiến Tư Mã sư đệ chú ý như vậy, không tiếc vạn dặm truyền tin, dùng một lần nhân tình ta thiếu y để ta tới nơi này, lấy một vật từ người Tô Minh.”

Thân hình đó trong bão tuyết bước ra một bước hướng Cửu Phong, người như dung hợp cùng gió bão xung quanh. Trên bầu trời, bão tuyết bỗng hóa thành một khuôn mặt người dữ tợn gầm hướng Cửu Phong, tiếng gầm chính là gió, gió tuyết thét gào.

Khoảnh khắc người này leo lên núi, cả Cửu Phong như chấn động.

Tam sư huynh uống rượu trong động phủ mạnh mở mắt lộ ra sửng sốt. Gã đi nhanh vài bước, ra khỏi động nhìn dưới núi.

“Là Tử Xa thuộc Nhị Phong, trong bảng đất băng giá Thiên Hàn Tông xếp hạng thứ chín! Sao hắn đột nhiên tới Cửu Phong, chẳng lẽ là tìm ta gây chuyện? Nhưng Hổ gia gia đâu có đắc tội hắn.” Hổ Tử ngẩn ra, gãi đầu.

Gã đang sửng sốt thì đột nhiên biến sắc mặt, trong tầm mắt Tử Xa mặc áo tơi bước lên Cửu Phong xong lại tiến bước thứ hai.

Khoảnh khắc đạp xuống bước thứ hai, thân hình lấy cách kinh khủng xuất hiện trước mặt Hổ Tử. Gã xuất hiện cực kỳ đột ngột, như cứng rắn xông vào, đứng cách Hổ Tử mười mét. Khoảnh khắc, khí thế ngập trời bùng phát. Trong khí thế này, Hổ Tử liên tục lùi vài bước, hồ lô trong tay cũng nổ tan.

“Tên vô dụng!”

Tử Xa mặc áo tơi không thấy rõ khuôn mặt nhưng hai mắt lóe tia sáng lạnh. Khí thế trên người gã thật kinh khủng, khiến băng tầng xung quanh có dấu hiệu rạn vỡ. Đặc biệt là thiên địa sau lưng, khuôn mặt dữ tợn do bão tuyết biến thành gầm lên, càng có nhiều gió tuyết ngưng tụ như muốn nhấn chìm Cửu Phong.

Gã lạnh lùng liếc Hổ Tử, từ từ nói xong bước ra bước thứ ba.

Đạp xuống bước thứ ba thì thân hình đã rời khỏi tầm mắt Hổ Tử. Lúc đi gã không trông thấy, giờ đây Hổ Tử ngơ ngác nhìn hồ lô tan vỡ đầy đắt, đôi mắt có tơ máu và hung ác.

“Dám đánh vỡ hồ lô của Hổ gia gia ngươi hả!” Hổ Tử ngửa đầu rống lớn, người hóa thành cầu vồng đuổi theo Tử Xa.

Bây giờ bên ngoài Cửu Phong, từ Thất Phong có hai bóng người bay nhanh đến. Hai bóng người đều là con gái, khuôn mặt xinh đẹp, trong đó một người chính là Hàn Thương Tử.

Mặt cô đầy sốt ruột bay nhanh nhất tới Cửu Phong.

Cô gái bên cạnh cô mặc đồ màu vàng, khuôn mặt trái xoan lộ khí chất thanh nhã mỹ lệ, hơi giống với Hàn Thương Tử ngày bình thường.

Cô biểu tình lười biếng, thấy Hàn Thương Tử khẩn trương và sốt ruột thì trêu chọc nói.

“Phương sư muội, người tên Tô Minh là hạng người gì lại khiến ngươi để ý như vậy, trừ phi…” Giọng của cô gái rất dễ nghe, chợt cười nói.

“Sư tỷ, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nói như vậy!” Hàn Thương Tử bay rất nhanh, mau chóng tới gần Cửu Phong.

“Rồi rồi rồi, không nói nữa. Ngươi yên tâm đi, dù Tử Xa kiệt ngạo nhưng bản tính không xấu, ta không cho hắn gây chuyện với Tô Minh là được rồi đi.”

“Hắn là đệ đệ của ngươi, đương nhiên ngươi hướng về hắn rồi.” Hàn Thương Tử có chút oán giận nói.

Cô gái sau lưng mỉm cười, không phiền lòng mà dịu giọng an ủi vài câu.

Hai người nói chuyện chậm rãi tới gần Cửu Phong. Khoảnh khắc đến gần, hai cô gái cảm nhận rõ lực lượng bão tuyết gào thét, khiến tốc độ của họ chậm lại.

Giờ phút này họ nhìn thấy thứ mà lúc trước không trông thấy, mặt sau bị Cửu Phong chặn tầm mắt, khuôn mặt người do bão tuyết hợp thành đang gầm hướng Cửu Phong.

Hàn Thương Tử lập tức biến sắc mặt. Cô gái bên cạnh biểu tình nghiêm túc.

“Hắn thi triển thuật Man Văn!” Cô gái tiến lên một bước, nghênh đón gió tuyết, nhanh chóng đến gần Cửu Phong.

Hàn Thương Tử cắn môi dưới, sốt ruột theo sau.

Trên Cửu Phong, Tử Xa mặc áo tới đội mũ đạp xuống bước thứ ba đã xuất hiện cách chỗ Tô Minh ngồi tĩnh tọa ba mươi mét. Gã đứng đó, mặt lạnh lùng nhìn Tô Minh.

“Lại là một tên vô dụng. Cửu Phong chỉ có thế thôi!” Tử Xa lạnh giọng, tay phải nâng lên định chỉ hướng Tô Minh.

Bây giờ Tô Minh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn chìm đắm trong thế giới của mình, sương mù đang cuồn cuộn dâng trào, bên trong như sắp hiện ra cái gì. Cảm giác triệt ngộ dần hiện lên trong lòng.

“Lại nhìn rõ một chút nào…” Tô Minh thì thào, hắn có cảm giác mãnh liệt, nếu có thể lại nhìn kỹ chút thì mình có thể tìm ra tư cách nói đáp án cái gì là tạo hóa.

Bên ngoài, Tử Xa nâng lên tay phải.

Bên ngoài bình đài Tô Minh ngồi, thiên địa chấn động, thật nhiều bão tuyết hợp thành mặt người bỗng xuất hiện gần chỗ Tô Minh, đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Mặt người bão tuyết khổng lồ mang theo khí thế kinh thiên động địa như muốn nhấn chìm Tô Minh, càng muốn nhấn chìm Cửu Phong.

Hình ảnh này cho người ảo giác không biết lần bão tuyết này là tiết trời hay thần thông của ai đó tạo thành.

Tử Xa ra tay vốn không có đường sống. Nếu Tô Minh không bái vào Cửu Phong mà là người núi khác, thuộc về đệ tử Thiên Hàn Tông chân chính, có lẽ Tử Xa còn không tiện xuống tay. Dù sao là đồng môn, ngại môn quy nghiêm khắc, không thể rõ ràng như ban ngày ra tay.

Nhưng Tô Minh bái vào Cửu Phong, vừa thuộc về Thiên Hàn Tông nhưng cũng không là Thiên Hàn Tông. Đệ tử trên núi này có thể không tuân theo môn quy Thiên Hàn Tông, nhưng cũng không nằm trong vòng bảo hộ. Cho nên Tử Xa muốn lấy đồ vật vốn không cần lên tiếng mà trực tiếp giết, ném xác cho Tư Mã Tín đang trên đường trở lại Thiên Hàn Tông thì được rồi.

Theo gã cảm thấy thì Cửu Phong này có tên tự xưng là Hổ gia gia hoàn toàn là đồ vô dụng, không đáng để ý. Còn về kẻ trồng hoa cỏ cái gì, gã cảm thấy yếu đuối như đàn bà.

Dù là đại đệ tử Cửu Phong cũng chỉ là đầu gỗ thích bế quan mà thôi. Lúc trước gã nghe nói có đệ tử núi khác tiến đến kiếm chuyện với đồ vô dụng Hổ gia gia, không hề thấy hai sư huynh từng ra tay. Đặc biệt là phế vật trồng hoa còn thích giả bộ ngủ tránh né, mặc kệ sư đệ một người đối kháng bên ngoài.

Gã thậm chí có lần đi ngang qua Cửu Phong chính mắt thấy hình ảnh đó, trong lòng rất khinh thường Cửu Phong này.

Gã chỉ để ý duy nhất một người, chính là lão già Cửu Phong, Thiên Tà Tử!

Nhưng gã đến đây thì đã sớm có chuẩn bị. Gã là tinh anh của Nhị Phong, được sư tôn chú trọng, gã tự nghĩ nếu Thiên Tà Tử không để ý bối phận xuống tay với gã thì sư tôn chắc chắn không bỏ qua.

Có sự chuẩn bị sẵn sàng, gã thấy sẽ không ra chuyện ngoài ý muốn gì. Tay phải đã nâng lên định chỉ hướng Tô Minh, để mặt người bão tuyết cắn nuốt hắn, hoàn thành mục đích của gã.

Nhưng khoảnh khắc tay gã nâng lên định buông xuống, một thanh âm nhu hòa nhẹ nhàng phát ra từ sau lưng. Thanh âm bình thản như bạn bè trò chuyện, không ẩn chứa chút tức giận.

“Vị huynh đài này, ngươi đạp lên hoa cỏ của ta, như vậy không tốt lắm.”

Khoảnh khắc thanh âm này xuất hiện, thân thể Tử Xa run lên. Đôi mắt dưới cái mũ biến nghiêm túc. Gã tự hỏi tu vi như mình nếu xung quanh xuất hiện ai sẽ lập tức phát hiện ra ngày. Đặc biệt là trên núi Cửu Phong, xuất hiện chuyện như vậy hình như chỉ một mình Thiên Tà Tử làm được. Nhưng đối phương thốt lời hiển nhiên không phải là Thiên Tà Tử.

“Dưới chân ta chỉ là băng tầng, không có hoa cỏ.” Tử Xa hừ lạnh. Gã không ngoái đầu, lạnh lùng nói, nhưng tay phải lần nữa chỉ hướng Tô Minh.

“Ngươi nhìn kỹ lại xem.” Thanh âm nhu hòa tới gần.

Sau lưng Tử Xa dần xuất hiện một người đàn ông điển trai mặc áo trắng. Người đàn ông mặt tươi cười, biểu tình rất nhu hòa. Y lướt qua Tử Xa đứng ở trước mặt Tô Minh.

Tử Xa im lặng. Gã không cúi đầu nhưng có thể cảm giác được, khoảnh khắc người đàn ông lướt qua, dưới chân gã đích thực xuất hiện một mảnh cỏ màu xanh. Còn gã thì đang đứng trong thảm thực vật này.

Sự rung động dâng lên trong lòng. Gã nhìn người đàn ông ôn hòa trước mắt, gã đã từng gặp người này, biết rõ đối phương chính là nhị đệ tử Cửu Phong.

Nhưng gã không ngờ rằng cái người gã cho rằng là phế vật, nhưng lại…khiến gã chấn động tinh thần.

Cảm giác nguy hiểm hiếm khi cảm nhận bỗng dâng tràn trong lòng.

Tử Xa im lặng, lát sau hừ lạnh một tiếng, nhấc lên chân phải mạnh đạp một bước, tay phải không chút do dự chỉ hướng người đàn ông chặn trước mặt Tô Minh.

Nhưng khoảnh khắc tay phải chỉ qua, mũ đội trên đầu bỗng tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn xoay vòng, lộ ra bên dưới mái tóc dài, khuôn mặt đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.

Áo tơi trên người gã bây giờ nổ tung, trở thành bột phấn, lộ ra đồ đen bên dưới. Khóe miệng tràn ra máu tươi, người gã run bần bật. Áp lực khiến gã kinh hoảng tựa như gió xuân từ người đàn ông mỉm cười tỏa ra. Áp lực này người khác không cảm giác được, thậm chí theo Tử Xa thấy thì đây có lẽ không phải là áp lực mà là một loại ánh mắt tạo thành áp lực, một loại khí chất trên người hình thành nỗi kinh khủng khiến gã không nói nên lời nhưng tóc gáy dựng đứng.

Nỗi kinh khủng này đến từ đôi tay người trước mặt!

Đó là một đôi tay bình thường, đôi tay không nâng lên mà buông thõng ở góc áo, như có thể nắm giữ sinh tử của Tử Xa!

Đó là đôi Tạo Hóa Thủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.