- Ngưng Chưởng lực.
Lập tức bốn phía xôn xao. Tất cả tu sĩ
thấy cảnh như vậy đều chấn động tâm thần, nhất là đệ tử Đạo Thần Tông.
Nguyên một đám tinh thần phấn khởi, không ngừng hô lên cái tên Đạo
Không. Tiếng hô vang vọng, chấn động tám phương.
- Bất kỳ một đại năng nào ở lúc bước vào Chưởng Cảnh đều xuất hiện lực trời xanh
Ngưng Chưởng phủ xuống. Dưới nguồn lực lượng này, cho dù là Diệt Cảnh
cũng không thể khiến người kia bị tổn thương chút nào.
- Giờ khắc này, đại năng được bảo hộ đấy.
Bốn vị đại năng phía trước Tô Minh lui về phía sau. Giờ phút này, thần
sắc của bọn họ âm trầm cùng hoảng sợ, trong lúc lui về phía sau, lập tức truyền thần niệm cho nhau.
- Chết tiệt, làm sao đúng lúc
này, người này lại đột phá bước vào hàng ngũ đại năng? Xem thân thể cùng với chiến lực kia, vốn cho rằng hắn đã sớm là Chưởng Duyên Sinh Diệt.
- Chúng ta không có cách nào công kích được người này, nhưng hắn cũng
không có cách nào đi ra khỏi lực trời xanh phủ xuống, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi hoàn toàn bước vào Chưởng Cảnh mới có thể ra khỏi.
- Súc thế, đợi thời khắc kia, đó chính là lúc người này bị diệt vong.
Bốn người cắn răng một cái, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong thần sắc
mang theo sát cơ. Khí thế của bọn hắn đang không ngừng kéo lên. Cho dù
kiêng kị chuyện tu vi của Tô Minh bước vào Chưởng Cảnh nhưng dù sao bốn
người bọn hắn cũng đều là lão quái bước vào Chưởng Cảnh nhiều năm. Bọn
hắn tin rằng nhất định có thể giết chết Tô Minh.
Bọn hắn thấy cho dù Tô Minh cường thịnh hơn nữa nhưng cũng chỉ là vừa mới bước vào
Chưởng Cảnh, thừa dịp căn cơ không vững thì giết hắn cũng không phải là
không có cơ hội.
Không chỉ có đám bọn họ ngừng ra tay mà ngay cả U Minh Nhị lão cùng Chu Hữu Tài cũng tản ra. Giờ phút này bọn họ đều nhìn về phía Tô Minh. Toàn thân hắn đang bị một vòng xoáy bao phủ thật
lớn, phát ra uy áp mãnh liệt, giống như hòa cùng trời xanh u minh thành
một thể.
Hai mắt của rất nhiều Tông lão Đạo Thần Tông cùng với ba lão Nhật Nguyệt Tinh kia đều lóe lên, cùng nhìn lại.
Vũ Huyên nhìn Tô Minh bên trong vòng xoáy này đang ngửa mặt lên trời
truyền ra một tiếng gầm nhẹ. Trên mặt của cô hiện ra vẻ tươi cười. Bên
trong nụ cười kia có một vẻ kiêu ngạo, cô kiêu ngạo vì Tô Minh.
Thần sắc Tam hoàng tử âm trầm bất định, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét mãnh liệt. Hắn vô cùng khát vọng bước vào hàng ngũ đại năng, nhưng hôm nay
lại tận mắt nhìn thấy Tô Minh bước vào Chưởng Cảnh, điều này khiến cho
hai mắt hắn lộ ra vẻ âm lãnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn
người, chém giết bốn phía đều rơi vào tĩnh mịch, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào Tô Minh. Lúc này, Tô Minh cảm nhận được rõ ràng tu vi của mình đang không ngừng kéo lên với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Kiếp
Dương khổng lồ vừa mới hình thành ở phía sau hắn, giờ phút này, dưới tu
vi trong người bộc phát, hòa tan ra rất nhanh. Trong chốc lát, từ xa
nhìn lại, dường như Kiếp Dương này đã trở thành một quả đấm to nắm chặt
năm ngón tay.
Đúng lúc đó, dường như nắm đấm giống như Kiếp
Dương kia ngừng hòa tan, tu vi của Tô Minh đang không ngừng kéo lên thì
đột nhiên dừng lại mãnh liệt, giống như gặp phải một bình cảnh vô hình,
tạo thành oanh kích.
Lập tức toàn thân Tô Minh chấn động, ánh mắt mọi người xung quanh rối rít nhìn lại.
- Bắt đầu ngưng chỉ. Đột phá Kiếp Dương bước vào Chưởng Cảnh, cần ngưng tụ ra ngón tay, căn cứ vào tư chất cùng nội tình của mỗi người mà ngưng tụ ra số lượng ngón tay khác nhau.
- Không sai. Năm đó ba
người ta ngưng tụ bốn ngón tay, đó đã là chuyện hầu như trước đó chưa
từng có bên trong Đạo Thần Tông. Người có thể một bước vào Chưởng Cảnh
liền ngưng tụ ra năm ngón tay thì không phải là không có, nhưng vô cùng
ít. Một Chân giới trải qua vài vạn năm cũng chỉ có mấy người như vậy mà
thôi.
- Không biết Đạo Không này có thể ngưng tụ ra mấy ngón tay.
Ba lão Nhật Nguyệt Tinh Đạo Thần Tông nhìn nhau, truyền ra thần niệm.
Giờ phút này, U Minh Nhị lão của Âm Thánh Chân Giới cười lạnh. Với tu
vi của bọn hắn thì chỉ có chút cố kỵ Trường Hà, về phần Tô Minh thì bọn
hắn đã dám tới đây, dĩ nhiên là không phải kiêng kị, dĩ nhiên là có vật
đối kháng được Đệ Ngũ hỏa lò. Cho nên giờ khắc này nhìn thấy Tô Minh
muốn ngưng chỉ, trên mặt bọn họ vẫn có nụ cười lạnh.
- Kẻ này cao nhất chỉ có thể có ba ngón tay.
Nhị lão nhàn nhạt nói rồi cười dài một tiếng. Cùng lúc đó, từ chỗ Đệ Tứ Chân Giới truyền ra tiếng cười cùng tiếng nói của lão giả áo lam.
- Hay là chúng ta đánh cuộc một chút? Lão phu cược là số ngón tay Đạo
Không ngưng tụ ra vượt qua ba ngón tay theo lời hai người các ngươinói,
có dám đánh cuộc không?
U Minh Nhị lão quay người nhìn về
phía lão giả áo lam Đệ Tứ Chân Giới, thần sắc hơi âm trầm, nhưng trong
thần sắc lại ẩn chứa vẻ kiêng kị, hừ lạnh một tiếng.
Đột
nhiên, một tiếng nổ động trời vang lên truyền ra từ chỗ Tô Minh. Thần
sắc Tô Minh vặn vẹo, dường như bình cảnh kia có tầng ngăn cách, nếu
không đột phá được thì khó có thể bước vào Chưởng Cảnh. Ánh mắt của hắn
lóe lên, đồng thời tu vi trong cơ thể cũng bộc phát ra, hóa thành một
luồng trùng kích không cách nào hình dung. Toàn bộ lực lượng trong cơ
thể rầm rầm lao về phía ngăn cách vô hình kia.
Từng tiếng
động kinh thiên liên tiếp khuếch tán ra tám phương từ trong cơ thể hắn.
Dưới sự trùng kích này, Tô Minh cảm nhận được rằng vách ngăn vô hình kia đã xuất hiện dấu vết vỡ vụn. Một lát sau, một tiếng nổ vang ngập trời
truyền ra. Ngăn cách này lập tức vỡ ra, lập tức tu vi của Tô Minh lai
điên cuồng kéo lên một lần nữa.
Mái tóc dài của hắn bay múa.
Cặp mắt của hắn lộ ra hào quang mãnh liệt, hư vô xung quanh vặn vẹo, lực trời xanh phủ xuống hóa thành vòng xoáy, thời khắc này càng khuếch
trương ra phía ngoài. Cùng lúc tu vi bên trong cơ thể Tô Minh bộc phát
ra, Kiếp Dương khổng lồ ở phía sau hắn như nắm đấm kia vươn ra một ngón
tay.
Đệ Nhất Chỉ!
Lực tu vi của hắn đã mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với lúc trước, quét ngang trong cơ thể Tô Minh, khuếch
tán ra bên ngoài thân thể, truyền ra tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc. Tô Minh ở bên trong vòng xoáy này quay phắt đầu, nhìn về phía Tam hoàng tử bị màn sáng bao phủ, thần sắc âm trầm ở trên đại lục Chu Tước.
Lệ ý trong mắt Tô Minh lóe lên. Hắn nâng tay phải lên, không chút do dự hướng về phía đại lục Chu Tước, bỗng nhiên chỉ ra một ngón tay, trực
tiếp cách không điểm tới.
Cùng lúc đó, tiếng nổ vang ngập
trời truyền ra, vòng xoáy nước ở chỗ Tô Minh lập tức chấn động vù vù. Từ bên trong vòng xoáy kia có một hư ảnh ngón tay ngưng tụ rất nhanh, hóa
thành một ngón tay khổng lồ. Ngón tay cao tầm mấy trăm trượng, vừa xuất
hiện liền hoàn toàn ngưng thực, nhìn không hư ảo chút nào.
Ngón tay khổng lồ này chính là Đệ Nhất Chỉ Chưởng Cảnh mà Tô Minh vừa
mới ngưng tụ ra. Hắn không đợi toàn bộ năm ngón tay ngưng tụ ra, giờ
phút này muốn ra tay.
Theo một chỉ này, tiếng nổ vang ầm ầm
vọng ra. Ngón tay kia bay thẳng tới đại lục Chu Tước với tốc độ cực
nhanh, khiến cho phía trước ngón tay này xuất hiện một mảnh khí bạo
giống như hình cung, thậm chí hình cung kia còn có dấu hiệu thiêu đốt,
như đang muốn xuyên thấu tường ngăn cách mà đi.
Đối mặt với
Đệ Ngũ Chỉ này, khóe miệng của Tam hoàng tử lộ ra nụ cười lạnh, càng có
vẻ khinh miệt. Dĩ nhiên hắn biết tại thời điểm lực trời xanh phủ xuống,
người ngoài không thể gây thương hại cho Tô Minh, nhưng Tô Minh cũng
không có cách nào xuyên thấu lực trời xanh để công kích người bên ngoài.
Đây là quy tắc, đây là pháp tắc, là quỹ tích không thể thay đổi.
Cho nên hắn thấy một chỉ này thật là tức cười. Nhưng hầu như ý mỉa mai
vừa mới hiển hiện ở trong đầu hắn thì lập tức, trong thần sắc hắn lộ ra
vẻ không cách nào tin tưởng được, sắc mặt lập tức đại biến.
Không chỉ mỗi hắn mà còn có tất cả mọi người xung quanh, kể cả ba lão
Nhật Nguyệt Tinh, cả U Minh Nhị lão, cả Tử Long chân nhân cùng với lão
giả áo lam bên cạnh, giờ khắc này, thần sắc tất cả mọi người đều đại
biến.
Trong tích tắc, tất cả mọi người ở đây, hai mắt đều co rụt mãnh liệt lại.
Bởi vì ngón tay của Tô Minh ở bên trong lực trời xanh phủ xuống, tốc độ càng ngày càng chậm, dường như là không có cách nào có thể xuyên thấu
lực trời xanh vô hình. Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên hình thể hai con
Minh Long đang vờn quanh bốn phía kia lớn hơn một chút, hai mắt loạn
chuyển. Phàm là người nào chứng kiến đều có cảm giác toàn bộ vật phẩm
bên trong túi trữ vật của mình đều bị con Minh Long kia nhìn thấu.
Nó ho khan một tiếng, thấp giọng mắng bà nhà hạc một câu rồi nhẹ nhàng
tung một trảo về phía trước. Lập tức ngăn cản vô hình quanh ngón tay
khổng lồ của Tô Minh biến mất.
Trong nháy mắt biến mất kia,
ngón tay Tô Minh ầm ầm bay ra, dùng một tốc độ nhanh hơn tốc độ ở bên
trong lực trời xanh, mang theo luồng điên cuồng muốn hủy diệt trời đất,
lao thẳng đến đại lục Chu Tước, lao thẳng đến Tam hoàng tử đang bị màn
sáng bao phủ.
- Điều đó không có khả năng.
Ba lão
Nhật Nguyệt Tinh, với tu vi của bọn hắn, với định lực của bọn hắn, tại
thời khắc này cũng đều hoảng sợ, lại càng không cần phải nói những người khác.
Nhất là bốn vị đại năng bảo hộ Tam hoàng tử kia. Bốn
người này vốn đang súc thế, tình hình bất ngờ biến hóa khiến cho thần
sắc bốn người này đồng thời đại biến. Bọn họ là hộ vệ của Tam hoàng tử,
không có khả năng cho phép có người ở trước mặt bọn họ xúc phạm tới Tam
hoàng tử, bằng không mà nói, chắc chắn bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt từ Minh Hoàng Chân Giới.
Bốn người không chút do dự, đồng loạt ra tay, hóa thành bốn đạo cầu vồng lao thẳng về phía ngón tay Tô Minh.
Ầm một tiếng nổ mạnh, bọn hắn đụng chạm với nhau, nhấc lên một luồng
trùng kích mạnh mẽ, rầm rầm khuếch tán ra gợn sóng hướng về bốn phía. Hư vô xuất hiện đại lượng vỡ vụn. Ngón tay của Tô Minh liên tục chớp động
mấy cái rồi chậm rãi biến mất ở trong mắt mọi người.
Nhưng Đệ Nhất Chỉ của Tô Minh vừa biến mất, thân hình bốn vị đại năng kia đồng
loạt bị cuốn đi, không ngừng phun ra máu tươi. Vị đại năng Chưởng Cảnh
có tu vi yếu nhất ở trong đó, thân hình ầm một phát đã bị chia năm xẻ
bảy, hình thần câu diệt.
Một người chết, ba người tổn thương. Đây chính là Tô Minh thể hiện ra tu vi khủng bố sau khi mở ra Đệ Nhất Chỉ Chưởng Cảnh.
- Chuyện này không công bằng.
Ba người còn lại vội vàng lui về phía sau. Một người sắc mặt trắng xám
trong đó không cam lòng gào rú. Bọn hắn không cách nào xúc phạm tới Tô
Minh, bởi vì có lực trời xanh, nhưng Tô Minh lại có thể bỏ qua lực trời
xanh, chỉ một kích đã giết một người, chỉ một kích đã khiến ba người bọn họ trọng thương.
Đây quả thật là không công bằng. Hạc Trọc
Lông biến thành Minh Long, vặn vẹo uốn éo bờ mông, lập tức quay người
lại hướng về phía người này, truyền ra một tiếng chửi bới.
- Bà nhà hạc của ngươi đấy.
Có lẽ là động tác uốn éo cái mông vừa rồi có chút mạnh, cho nên Hạc
Trọc Lông vừa mới nói ra lời này, lập tức quay người dùng bờ mông Minh
Long hướng về phía bên ngoài, phịch một tiếng.