Ads
Máu văng tung tóe, cái đầu của gã đàn ông bốn cánh tay nổ tung, thân
hình lùi ra sau, bị cuốn vào trong vòng xoáy, khoảnh khắc biến mất không còn bóng dáng. Từ đầu tới cuối Tô Minh không ngẩng đầu, cười nhìn
Phương Thương Lan, mãi đến khi mặt cô hơi hồng lên mới kéo tay cô ngã
vào ngực mình. Tô Minh dùng nhiệt độ thân thể sởi ấm ngàn năm cô độc của Phương Thương Lan. Khi bị kéo vào vòng tay Tô Minh, mắt Phương Thương
Lan lộ tia nhu tình, dường như đứng tại đây là đỉnh điểm sinh mệnh của
cô, dường như ở bên cạnh Tô Minh là khoảnh khắc đẹp nhất đời cô.
Nguyện giờ phút này là vĩnh viễn, không mong cầu gì hơn.
Nhu tình có giết chóc làm tôn thêm, tựa như trong bức tranh sơn thủy
bỗng xuất hiện ánh sáng bảy sắc, thật rực rỡ, bắt mắt, ngăn cách, nhưng
hòa hợp thật tuyệt vời, trừ đi đột ngột, chỉ còn lại tuyệt đẹp.
Tiếng gào thê lương văng vẳng, thân hình vỡ vụn bắn tung tóe. Sáu mươi
vạn tu sĩ Man tộc vùng lên, điên cuồng vì rời đi, chớp mắt khiến trong
đầu họ chỉ còn lại một từ, chính là giết.
Tình hình ngươi
sống là ta chết khiến cuộc chiến biến càng kịch liệt hơn khi thế giới
Man tộc bị bàn tay to liên tục kéo ra ngoài. Đặc biệt là lời lúc trước
Tô Minh đa nói, hắn cần không phải là đóa hoa được che chở mà là đại thụ sừng sững trong mưa gió.
Ai là đóa hoa, ai là đại thụ, trận
chiến này không có người chứng kiến, cũng không cần, bởi vì sống chính
là đại thụ, mà chết đi ... Dù cho không phải là đóa hoa nhưng vẫn bị vận mệnh đào thải. Điều này thật tàn khốc, rất không công bình, nhưng trên
chiến trường không có công bình, một dân tộc nổi lên trước giờ sẽ không
có công bình. Nếu có ai dám đứng ngoài cuộc, không dám chém giết, vậy
thì tộc nhân Man tộc nhất định sẽ bị đào thỉa. Huống chi trong trận
chiến tranh này không ai có thể đứng ngoài cuộc, vì người như thế sẽ
không sống được, sẽ bị ngoại tộc tàn nhẫn diệt sát.
Tiếng gào thê lương phát ra từ ngoại tộc, từ Man tộc. Chút ấm áp ngắn ngủi của
Phương Thương Lan trong thanh âm thê thảm này đã không còn, cô ngẩng đầu nhìn lên trên, nhìn xung quanh, lộ vẻ bất nhẫn.
“Khi ta
không có tu vi như họ thì đã đi tới như thế này, khi ta có tu vi như họ
thì vẫn tiếp tục đi như vậy. Ta không mong bọn họ có thể giống như ta
trải qua sinh tử đi đến như hiện nay. Nhưng, Man tộc vùng lên, nếu chỉ
có một mình ta, nếu là ở thời kỳ hòa bình thì lấy tu vi hiện tại của ta
có thể làm được. Tuy nhiên, trước mắt là toàn Man tộc đứng dậy, cần toàn bộ tu sĩ Man tộc cố gắng. Tan cần họ làm là trước bất cứ tai kiếp nào
trong tương lai đều có tư cách sống sót ở bên ngoài dù không có ta.” Tô
Minh ngẩng đầu nhìn cuộc giết chóc bên trên.
Tô Minh thấy tộc nhân Man tộc chết đi, thấy bọn họ anh dũng chém giết, nhìn đến đôi mắt
bọn họ đỏ rực dần càng điên cuồng hơn.
“Chờ khi họ chém giết
với người khác biến lạnh lùng, thói quen, thích ứng thì họ mới là trưởng thành, bây giờ chỉ là đứa trẻ trong tộc.” Tô Minh há mồm, có tia sáng
tím vọt ra.
Tuyệt Ý kiếm biến thành luồng sáng tím bay đi,
quét lên trên. Phút chốc tiếng hét thảm vang vọng, có bốn ngoại tộc tham gia vào cuộc chiến, tu vi có thể so với chưởng cảnh người khẽ run, đầu
và thân hình tách ra, tắt thở.
“Chuyện, chàng rời khỏi Man
tộc trải qua thứ gì, ta…biết.” Phương Thương Lan nhìn Tô Minh, ánh mắt
dịu dàng và có bất nhẫn, nắm tay Tô Minh.
“Ta đã quên nàng có năng lực đó.” Tô Minh ngây ra, cười khẽ.
Tô Minh nhớ tới Phương Thương Lan có năng lực thấy nhân quả của người
khác, loại thuật pháp thần thông này hắn chưa từng thấy có ai ngoài Man
tộc nắm giữ, dù là ở Man tộc thì hắn chỉ thấy một mình Phương Thương
Lan.
Có sẽ sư phụ của Phương Thương Lan càng am hiểu hơn, có
lẽ trong mạch truyền thừa của cô có người có thể tính thiên tính địa, có lẽ ... Tô Minh nghĩ đến đây, bỗng nhiên run lên, mắt sâu thẳm liếc
Phương Thương Lan.
Tại sao ở trong đất Âm Tử Phương Thương Lan có sự sống?
Tại sao sau khi Phương Thương Lan bị yêu cầu trở thành Man Phi thì có
thể ngưng tụ hồn Man tộc, khiến người Man tộc tôn kính. Trừ sức hút cá
nhân của Phương Thương Lan ra có lẽ bởi vì trong huyết mạch truyền thừa
của cô tồn tại hơi thở khiến người Man tộc thấy thân thiết.
Tại sao Phương Thương Lan và mạch sư phụ của cô có thể nắm giữ thần
thông dù là Tô Minh nhìn cũng thấy cao thâm khó dò, có thể thấy quá khứ
của người khác.
Những điều này hiện ra trong lòng Tô Minh,
hắn mơ hồ tìm được đáp án. Khi đáp án xuất hiện, trong đầu Tô Minh hiện
ra tình cảnh ở trong Chúng Linh điện, quay về năm tháng xa xưa, thấy Man Công tính Man thiên, thấy người mù sửa Huân, còn có A Công.
Vòng xoáy âm tử phát ra tiếng nổ càng mãnh liệt hơn, xung quanh chém
giết càng thảm liệt vô cùng. Cùng lúc đó, đất Man tộc thăng lên, đối
kháng với lực hút từ vòng xoáy âm tử, càng lên càng cao.
Một lát sau, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đất Man tộc chợt nâng lên, cách lối ra vòng xoáy gần ngay trước mắt.
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc trong thời gian đất Man tộc xuyên vòng xoáy
đã có gần hai mươi vạn chết đi, số còn lại dù mắt đỏ rực, có sát khí
tràn ngập nhưng không điên cuồng nữa, có dấu hiệu lạnh lùng.
Sự lạnh lùng đó là thói quen giết chóc, sát khí mãnh liệt hơn cả điên
cuồng, như là khối sắt giờ đang rèn dũa thành mũi kiếm.
Trong bốn mươi vạn tu sĩ Man tộc có tám vạn người là Mệnh tộc, không tử
thương bao nhiêu, vì bản thân bọn họ đã quen giết chóc, sẽ không mau
chóng lộ ra mũi nhọn. Bây giờ giết chóc cùng ngoại tộc, trạn chiến đấu
tiên sau khi họ tăng cao tu vi đã rèn luyện mũi nhọn Mệnh tộc thành
thanh bảo kiếm.
Thanh kiếm sắc bén chó thể diệt thiên quân!
Đặc biệt là Nam Cung Ngân trong cuộc chém giết khí thế thay đổi, gã
đứng đó như răng nhanh dính máu, khiến người nhìn thì lòng run lên, lạnh lẽo.
Chính lúc này, tiếng gầm điếc tai truyền đến, bên trên
đất Man tộc, trong vòng xoáy chốc lát xuất hiện nhiều ngoại tộc hơn. 1tl tổng thể của các ngoại tộc không yếu, họ thủ hộ vòng xoáy này, ngăn cản bình chướng cuối cùng không cho ai đi ra. Từ trên người ngoại tộc hình
dạng khác nhau, Tô Minh cảm nhận hơi thở thuộc về tiên tộc.
So với bốn mươi vạn tu sĩ Man tộc mệt mỏi thì đám ngoại tộc vừa xuất
hiện tựa như hung thần, dường như ướm chờ tại đây, giờ nhìn thấy đất Man tộc rít gào bay lên thì xoay quanh bên trên đất Man tộc. Bốn mươi vạn
tu sĩ Man tộc cùng nhau bay lên, ngoại tộc lộ vẻ dữ tợn, khát máu, ngửa
đầu gào thét, thi nhau lao hướng tu sĩ Man tộc.
Số lượng
ngoại tộc cũng là mấy chục vạn, đây là cuộc chiến tranh không công bằng. Dù trong quá trình dân tộc vùng lên thì hai chữ công bình hư vô như
thiên mệnh, nhưng giây phút này, ở trong mắt Tô Minh nếu hắn hy vọng có
công bình thì chắc chắn sẽ có.
Mắt thấy những tộc nhân Man
tộc lộ sát khí định lao ra thì Tô Minh kéo Phương Thương Lan, tiến tới
trước, vung lên tay trái. Thanh âm khiến tộc nhân Man tộc kích động vang vọng.
“Ta đến nói cho các ngươi cái gì là công bình trong dân tộc vùng dậy."
Khi giọng Tô Minh vang lên, tay trái bỗng ấn xuống đất, như bắt lấy cái gì vung lên.
Trong phút chốc, đất Man tộc dấy lên tiếng nổ ngập trời, rung lắc dữ
dội. Bên mép xung quanh đất Man tộc như dấy lên biển lửa, đó là ngọn lửa do vòng xoáy ma sát nhanh đến cực hạn thì tóe lửa. Lửa vòng quanh, đất
Man tộc nhìn từ xa tựa quả cầu lửa to lớn. Quả cầu ầm ầm tăng vọt tốc độ gấp mấy lần, tốc độ cực nhanh nên xuất hiện ngọn gió khiến tu sĩ Man
tộc không thể bay lên trời, cùng đáp xuống đất, khoanh chân vận chuyển
tu vi triệt tiêu.
Cùng lúc đó, họ ngẩng đầu lên nhìn đất Man
tộc biến thành quả cầu lửa cuốn tất cả tu sĩ Man tộc lao hướng lối ra
vòng xoáy âm tử. Vì tốc độ cực nhanh nên khi lao ra đụng phải mấy chục
vạn tộc nhân ngoại tộc.
Giây phút va chạm, trong tiếng nổ,
tiếng hét, tiếng gào thê lương khó tả hoàn toàn vang vọng. Rất khó miêu
tả tình cảnh thảm liệt này. Mấy chục vạn tu sĩ ngoại tộc tựa như lấy
trứng chọi đá, một cái chớp mắt tiêu diệt mười vạn, giây sau là mười vạn vỡ, mười vạn nát.
Va chạm mãnh liệt, hỏa cầu khó thể chống
cự mang đi vô số huyết nhục, phá hủy vô số linh hồn, như ngọn lửa cắt
dứt sinh mệnh, lạnh lùng phá hủy hết sự tồn tại trước mặt ngăn cản lối
đi.
Trong phút chốc, Man tộc từ trong vòng xoáy âm tử ầm một
tiếng trực tiếp lao ra hơn phân nửa, khiến người Man tộc lần đầu tiên
thấy trời sao chân giới.
“Đây chính là một dân tộc nổi dậy
thì cần công bình!” Giọng Tô Minh lạnh nhạt văng vẳng, rơi vào tai mỗi
một tộc nhân Man tộc.
Mọi người trong giây phút này lại cất tiếng rống lớn nhất trong đời.
“Man Thần!"
“Man Thần!!"
“Man Thần!!!"
Hơi thở chân giới tràn ngập, vòng xoáy âm tử khó thể tiếp tục lực hút.
Không ai ngăn cản được Man tộc rời đi, tựa như dân tộc này nổi dậy sau
này không gì có thể ngăn được nữa.
“Nàng cùng bọn họ ở bên
ngoài chờ ta, ta còn có một số việc cần quay về âm tử tuyền một chuyến.” Tô Minh cúi đầu, mỉm cười nhìn Phương Thương Lan.
Nhưng Tô Minh mới nói tới đây thì người bỗng run lên, vụt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hư vô, biểu tình nghiêm túc chưa từng có.
Chính lúc này, Thiên Linh lão nhân ở bên cạnh Tô Minh hiện ra, lặng lẽ
xuất hiện nhưng lời nói như tiếng sấm rơi vào tinh thần Tô Minh.
“Thăng tiên kiếp của ngươi đã đến rồi."