Hai mắt cơ thể mở ra, lộ ra màu mắt lam. Dung nhan cô trong một tích tắc dần thay đổi, giống như năm tháng mạnh mẽ bị tróc ra từ thân thể, khiến cô thoạt nhìn không phải là trung niên nữa mà trở về một thiếu nữ.
Giờ phút này thần sắc cô bình tĩnh, ngồi bên trong tế đàn đóng băng
nhưng dường như không cảm nhận được tầng băng, ngẩng đầu lên, nhìn về
nơi xa. Ánh mắt cô lộ vẻ kỳ vọng, chính là cửa vào giới thứ chín của Ám
Thần. Ở xa nơi đó hơn là Tam Hoang đại giới.
Trong trầm mặc,
cô chậm rãi giơ bàn tay ngọc lên, lộ ra trong tay một khối kết tinh màu
lam. Giờ phút này trên kết tinh có ánh sáng màu làm nhàn nhạt. Tia sáng
rất đẹp, nhìn lâu lại như có thể hút tâm thần vào, không cách nào tự rút ra được.
- Tỷ tỷ thánh hồn tinh. Vài ngàn năm mới lần đầu xuất hiện một tia sáng như thế...
Cô gái kia lẩm bẩm khe khẽ nha vậy, giọng nói lạnh như băng
- Tia sáng này chỉ dẫn tới bên trong Tam Hoang đại giới. Mà bên trong
Tam Hoang đại giới, thứ duy nhất có thể khiến hồn tinh của tỷ tỷ xuất
hiện chính là đứa con năm đó cô sinh ra, cũng là đứa bé mà đến chết cô
vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Cô gái này trầm mặc, hồi lâu
khuôn mặt lạnh lùng mới lộ vẻ trầm tư. Một lát sau, tay trái cô vung lên vào tầng băng trước người. Lập tức tiếng ken két vang lên. Cũng chỉ
trong thời gian mấy nhịp thở, tầng băng trong nháy mắt đã vỡ vụn, bị bóc ra bốn phía.
Hầu như trong nháy mắt khi tầng băng vỡ vụn,
lập tức vùng tinh không đen nhánh này trong giây lát đã xuất hiện chín
mươi tám ngôi sao, tựa như rất xa nơi này nhưng chính bởi xa nên mới
nhìn thấy chúng tạo thành một đồ án.
Đó là một đồ án phượng
hoàng. Nếu dùng đường kẻ nối hết những ngôi sao này lại thì có thể tạo
thành một con phượng hoàng trông rất sống động.
Đồng thời vào lúc chính mươi tám ngôi sao tổ hợp thành đồ án phượng hoàng, bốn phía
của cô gái bỗng xuất hiện những thân ảnh dày đặc. Những thân ảnh này
càng ngày càng nhiều, một lát sau liền có tới vài chục vạn.
Mọi người không thấy rõ dáng vẻ bọn họ, tựa như dung hợp với hư vô nhưng từ khí tức tỏa ra trên người bọn họ thì dường như muốn đóng băng cả
trời cao vậy.
Những người này sau khi xuất hiện, lập tức khom lưng với cô gái, toàn bộ quỳ lạy xuống.
- Chúc mừng Thánh nữ xuất quan!
- Trong những năm ta bế quan, Ám Thần có xảy ra chuyện gì không?
Cô gái bình tĩnh nhìn mấy vạn tộc nhân bốn phía, lạnh nhạt nói.
Rất nhanh đã có người kể lại cặn kẽ những chuyện xảy ra cho cô, bao gồm cả lỗ hổng Tam Hoang đại giới, bao gồm cả chuyện tranh đoạt lỗ hổng với Nghịch Thánh mà xuất hiện đại chiến.
Sau một hồi lâu, cô gái này mới nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, thân thể cô liền cất bước về phía trước.
- Chuyện ta xuất qua, nghiêm cấm truyền ra ngoài. Tố nhi thay ta tiếp tục bế quan. Ta muốn đi Tam Hoang đại giới một chuyến.
Cô gái lạnh nhạt nói. Trong đám người phía sau lập tức có một cô gái
thấp giọng đồng ý, thân thể dần dần biến hóa, rất nhanh liền hóa thành
dáng vẻ của cô gái kia, đi vào tế đàn, ngồi xuống. Tầng băng liền chậm
rãi xuất hiện, lại phong ấn một lần nữa.
...
Trong thế giới của Chúng Linh Điện, Tô Minh đang đắm chìm bên trong ánh sáng
màu vàng. Thân ảnh của hắn mơ hồ không rõ. Thần sắc lão già Thiên Linh
Bộ Lạc ở nơi xa âm trầm, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.
Tô Minh
giờ phút này nhìn như thường nhưng trong đầu hắn lại có 256 phân hồn.
256 phần ý thức đã khiến hắn không cách nào xác định được đâu là phần
hồn thứ nhất.
Đây chính là lạc lối. Mặc dù Tô Minh còn chưa
hoàn toàn lạc lối nhưng thời gian lâu dài, hoặc có biến cố gì thì hắn
nhất định sẽ lạc mất bản hồn.
Trong tích tắc khi Tô Minh khó
xác định được bản hồn, đột nhiên 256 hồn của hắn chấn động. Ánh sáng màu vàng cường đại, bên trong ẩn chứa lực lượng dẫn toàn bộ 256 hồn thể.
Bất kỳ một cái hồn thể nào cũng mạnh hơn hồn của Tô Minh lúc trước mấy
lần.
Giờ phút này một tiếng nổ vang lên mãnh liệt trong đầu hắn. Lần phân chia thứ chín giáng xuống.
256 hồn trong nháy mắt này chấn động, lại phân chia lần nữa, hóa thành
512 phần. Ý thức của Tô Minh cũng phân tán theo, từ 256 phần biến thành
512.
Điều này khiến Tô Minh vốn chỉ có thể khó khăn xác định
được bản hồn, trong tích tắc này hoàn toàn không tìm thấy nữa, sa vào
thất lạc. Hắn nhìn bất cứ hồn nào cũng giống như bản hồn, nhưng bất cứ
hồn nào tựa như cũng không phải.
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc ở
bên ngoài nhìn thấy thế liền thở dài. Hắn hiểu lần thăng tiên này Tô
Minh thất bại rồi. Không phải không có người từ trong thất lạc nghịch
chuyển thành công nhưng phần lớn đều là ở lần phân chia thứ ba, bốn gì
đó mới có hy vọng tìm lại được bản hồn thất lạc. Nhưng Tô Minh đã phân
chia chín lần, khó khăn to lớn, càng ít khả năng hơn.
- Hắn thất bại không liên quan tới bản thân hắn. Đó là do khí tức ngoại tộc trong hồn của hắn. Bỏ đi, bỏ đi.
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc lắc đầu nhưng thần sắc lại lộ vẻ rất tiếc
nuối. Hắn có thể tưởng tượng được, không bao lâu nữa, 512 hồn lại một
lần nữa bị ánh sáng vàng ẩn chứa lực lượng khiến mạnh mẽ hơn, phân hồn
tiến hành dung hợp và cắn nuốt.
Chỉ có nắm giữ bản hồn mới có thể hướng dẫn dung hợp, cho tới khi gom
thành một nhóm xuất hiện dung hợp tất cả các hồn, tạo thành hồn Linh
tiên!
Cũng chỉ có như vậy, thân thể, tu vi, hồn, ba thứ đồng
thời mới lột xác được. Lấy hồn Linh tiên làm hạt giống, lấy Diệt cảnh
Man thân làm rễ, lấy tu vi hóa lá mới khiến Tô Minh chân chính thăng hoa từ Hậu Linh, tiến vào Linh Tiên.
- Đáng tiếc... Nhưng cũng
không thể nói hắn thất bại được. Chẳng qua là ý thức của hắn bị xóa đi,
một lần nữa bị ý thức khác thay thế. Do đó, nói về một phương diện nào
đó thì hắn vẫn là hắn, vẫn có thể giao dịch.
Hai mắt lão già
Thiên Linh Bộ Lạc lóe sáng, sau đó thầm than. Chuyện này người ngoài
không thể hỗ trợ, dù là hắn cũng không làm được, chỉ có thể nhìn dung
nhan của Tô Minh trong kim quang lúc này lộ vẻ mờ mịt thật sâu.
Tô Minh bị lạc, bị lạc trong 512 phần ý thức và hồn phách, không tìm ra được bản hồn. Cho tới khi 512 hoàn toàn viên mãn dưới kim quang, Tô
Minh mờ mịt nhìn bọn họ bắt đầu cắn nuốt và dung hợp lẫn nhau.
Một cảm giác nguy cơ sinh tử hiện lên trong tâm thần Tô Minh. Hắn có dự cảm mãnh liệt là nếu mình còn không tìm ra được bản hồn thì trong dung
hợp này, một khi bản hồn bị những hồn khác cắn nuốt, đại biểu cho ý thức của hắn sẽ tử vong.
Có lẽ hồn cuối cùng xuất hiện cũng khiến ý thức xuất hiện giống phân thân Phệ Không, không còn chân chính là hắn nữa.
Các hồn cắn nuốt và dung hợp. 512 hồn lúc này va chạm, tiếng nổ vang
truyền ra không ngừng trong đầu Tô Minh. Trong lúc cắn nuốt hỗn độn này, loại cảm giác nguy cơ hiện lên trong từng phân hồn của Tô Minh, khiến
hắn khó có thể phán đoán được.
- Làm sao bây giờ!!
Trong ý thức của 512 phân hồn đều lộ vẻ lo lắng, tựa như mỗi cái đều là thật, nhưng mỗi cái cũng đều là giả.
Mắt thấy đám hồn phách đang dung hợp cắn nuốt lẫn nhau, bỗng nhiên Tô
Minh nhìn thấy có một hồn đang bị ba hồn khác đồng thời dung hợp cắn
nuốt. Nó xuất hiện lam quang.
Lam quang rất yếu ớt nhưng giờ
phút này trong đầu Tô Minh, lam quang giống như một ngọn đèn pha trong
đêm tối. Trong nháy mắt khi nó lóe lên, Tô Minh không kịp phán đoán toàn bộ, ý thức liền lập tức xông mạnh về phía hồn có lam quang đang bị cắn
nuốt, dung hợp.
Trong nháy mắt khi ý thức dung hợp vào hồn bị cắn nuốt, hắn có một loại cảm giác mạnh mẽ rằng hồn này chính là bản
hồn của hắn, chính là hồn sớm nhất của hắn.
Không cách nào
biết được tại sao hắn lại có cảm giác như vậy. Giờ phút này sự cấp bách
khiến Tô Minh không còn kịp suy nghĩ. Hắn chấp nhất tin rằng đây là bản
hồn của mình, lập tức triển khai cắn nuốt, dung hợp với các hồn khác.
Thời gian từ từ trôi qua. Cảm giác đau đớn đã biến thành chết lặng. Hơn năm trăm hồn phách, cứ mỗi cái bị cắn nuốt thì không chỉ hồn cường đại
hơn mà cả thân thể cũng vậy.
Dần dần, trong đầu Tô Minh càng
ngày càng ít hồn hơn. Khi chỉ còn lại hơn hai trăm, mỗi hồn đều vượt Tô
Minh lúc trước rất nhiều.
Tiếp tục dung hợp và cắn nuốt, Tô
Minh rất nhiều lần bị xóa đi nhưng ý thức của hắn trên hồn này, khi
không ngừng chém giết với những hồn khác, cảm giác khó có thể hình dung
được. Chỉ có điều Tô Minh cảm thấy sự hung hiểm trong đó còn hơn đấu
pháp bên ngoài nhiều.
Dần dần, những hồn dư lại còn rất ít. Một trăm hai mươi, chín mươi sáu, sáu mươi tư...
Tô Minh không biết bao lâu đã trôi qua. Hắn cũng không cách nào phân
tâm bất cứ chuyện gì được, chỉ có thể đắm chìm trong hồn phách dung hợp
cắn nuốt, cho tới khi trong đầu chỉ còn lại mười hồn. Tô Minh cảm nhận
được rõ ràng giờ phút này hồn mình mạnh mẽ hơn mình trước kia rất nhiều
lần, căn bản không cách nào so sánh được. Đó là cấp bậc sinh mệnh bất
đồng.
Tiếng nổ vang truyền khắp đầu Tô Minh. Còn lại mười hồn bắt đầu cắn nuốt điên cuồng, cuối cùng chỉ có thể có một hồn tồn tại.
Cái cuối cùng này sẽ nắm thân thể, trở thành Tô Minh mới.
Như hồn hắn lựa chọn hôm nay, nếu đúng là bản hồn thì vậy hắn sẽ là hắn như cũ. Nhưng nếu trong này có một tia sai lầm, như vậy Tô Minh hôm nay lựa chọn hồn này thành công, ý thức sẽ bị xóa đi, bị một ý thức khác sinh
ra thay thế.
Thời gian trôi qua, hồn trong đầu Tô Minh từ
mười biến thành tám, thành năm, cuối cùng chỉ còn hai. Một người trong
đó là Tô Minh, bắt đầu quyết đấu.
Hai hồn gồm cả Tô Minh, mỗi hồn đều tiếp cận vô hạn với Linh Tiên. Loại khí tức cường đại này, loại dao động hồn phách này đủ để khiến tâm thần người ngoài chấn động.
Nhưng hôm nay hai hồn nhất định phải dung hợp làm một. Chỉ có như vậy
thì mới có thể lột xác chân chính từ hậu linh thành Linh tiên!