Sinh mệnh bất tử là khát vọng của chúng sinh, tu vi cường đại là mộng tưởng của tu sĩ.
Trong hai điểm này bất cứ cái nào đặt ở trước mặt tu sĩ rất khó có người
chống lại được. Tô Minh chống được bất tử nhưng đối mặt tu vi tăng cao,
dù lòng biết không thể tin nhưng mọi thứ không phải nói một câu ta không tin liền không tin.
“Thể chất của người Ngọc gia không thích hợp ta tăng cao, đối với bọn họ ta không làm như thế này. Ngươi thì khác,
ta có thể cảm nhận được hồn của ngươi, tất cả của ngươi không thuộc
về...khung trời này. Ngươi...thuộc về lĩnh vực của chúng ta, thuộc
về...đất chúng ta ở. “
“Tín phụng ta, ta có thể cho ngươi cường
đại! Thậm chí ta có thể cho ngươi...chưởng duyên sinh diệt.” Lời nói của Nhật thần vang vọng.
Tu vi của Tô Minh lại bùng phát, lần này
kiếp dương đỏ rực trên đỉnh đầu hắn như đốt cháy hóa thành một bàn tay
đỏ, mạnh vỗ vào đỉnh đầu Tô Minh.
Vỗ một cái đầu óc Tô Minh ù
vang, hắn cảm nhận được hơi thở chưởng duyên sinh diệt, đó là sự cường
đại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, là một loại điên cuồng đối kháng
cùng khung trời.
Tô Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong mắt hắn bàn tay đã biến thành màu đỏ. Hắn có cảm giác mãnh liệt là chỉ cần mình giơ tay lên liền có thể hủy diệt chúng sinh.
“Tín phụng ta,
ngươi từ đấy chính là chưởng duyên sinh diệt!” Một lần này giọng Nhật
thần vang lên có sức hấp dẫn càng lớn, không ngừng vang vọng trong lòng
Tô Minh.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn pho tượng Nhật thần.
“Ngươi, cũng chỉ có thể khiến ta trở thành chưởng duyên sinh diệt thôi sao? “
Tô Minh thốt ra câu này, pho tượng Nhật thần trong mặt biển đôi mắt tỏa
ánh sáng rực rỡ, mặt trời trên tay phải càng phát ra ánh sáng chói lòa
khiến thế giới biến mất.
“Ngươi không thỏa mãn? “
“Ta có thể tín phụng ngươi, nhưng tu vi chưởng duyên sinh diệt...còn chưa đủ cái giá cho ta tín phụng.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Chưởng duyên sinh diệt có lẽ đối với tất cả tu vi là khát vọng cả đời, nhưng với Tô Minh nó còn kém xa.
Hắn trải qua, hắn chứng kiến sao có thể vì một chưởng duyên sinh diệt mà không tiếc tín phụng?
Nhật thần im lặng.
“Như vậy, thêm vào cái này thì sao?” Nguyệt thần nửa ngày không lên tiếng vào lúc này cất giọng nói dịu dàng.
Theo câu này, trước mặt Tô Minh, trên mặt biển liền xuất hiện ảo ảnh mông
lung. Những ảo ảnh bên trong đều là mọi người đã chết trong ký ức của Tô Minh.
Những người đó nhắm mắt, không nhúc nhích.
“Tín phụng ta, ta có thể khiến họ sống lại. “
Tô Minh im lặng, lát sau hắn lắc đầu.
“Nếu tu vi của ta đủ cũng có thể khiến họ sống lại, các ngươi trả giá vẫn còn thiếu, chưa đủ khiến ta tín phụng. “
“Như vậy ngươi muốn cái gì...” Giọng Nhật thần nghe như bình tĩnh nhưng có khác biệt.
“Tu vi vượt qua chưởng duyên sinh diệt.” Tô Minh hít sâu, mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
“Có thể.” Lần này nhật nguyệt cùng lên tiếng.
Khi thanh âm hai người vang vọng thì trăng và trời trong tay hai pho tượng cùng phát sáng.
Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh lại bùng phát. Hắn như trông thấy khởi đầu
khung trời này, cảm giác khó tả hiện ra trong lòng hắn. Dường như hắn có thể khống chế trời mọc trời lặn, như duyên khởi duyên lạc.
Tô
Minh hai mắt nhắm nghiền, khi mắt hắn khép kín thì phía xa bên ngoài Hắc Mặc Tinh, trong Tây Hoàn tinh vực, dị địa Tây Hoàn, Ách Thương phân
thân Tô Minh khoanh chân trong ngân hà bỗng mở mắt ra, trong mắt có loại cuồng nhiệt cùng khát vọng.
“Tam Môn Đạo Thiên...thì ra chính là Tam Môn Đạo Thiên, bọn họ là tộc Môn Đạo dị tộc tín phụng nhật nguyệt
biến thành, trong người họ có được lực thần nguyên! Nhưng thần nguyên
này không thuộc về chín thần nguyên mà như đến từ bên ngoài. Lực lượng
của nó đến từ tín phụng, chỉ cần tin thì nó sẽ tồn tại. Người ngoài
không thể đối kháng lực lượng của họ nhưng ta có được Ách Thương phân
thân thì có thể khắc chế! Đem thần nguyên ảo thuật ngưng tụ trong Phệ
Không phân thân mạnh hơn chút nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể không
tổn hao gì khiến ý chí giáng lâm đến Tam Môn Đạo Thiên! “
Ách
Thương phân thân giơ đôi tay lên, trời sao hắn ở chớp mắt biến thành một cây to màu tím. Cây lắc lư, đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng tím chói lòa.
Cùng lúc đó, trong thế giới Môn Đạo Thiên thứ hai, mắt Tô Minh vẫn đang
nhắm, tu vi trong người lại tăng lên, từ duyên khởi duyên lạc, trực tiếp tới một cảnh giới mới.
Cảnh giới này là sinh tâm luân hồi.
Cảnh giới này đã vượt qua điều Tô Minh hiểu, hắn không biết bây giờ mình có
lực lượng tu vi gì, nhưng hắn cảm giác hình như tâm niệm mình động thì
chỗ này sẽ xuất hiện đợt luân hồi.
Chính lúc này, trong nhật
nguyệt đồng huy, trong người Tô Minh tiếng nổ vang vọng. Tô Minh cảm
giác được tu vi của mình tăng lên một cảnh giới.
Cảnh giới này Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng hắn một ý niệm của hắn có thể khiến khung trời diệt.
Thậm chí lúc này nhật nguyệt tỏa ra ánh sáng chói mắt theo hắn thấy đều ảm
đạm nhiều. Hắn thậm chí thấy trong hai pho tượng có hai người khoanh
chân ngồi.
Hai người!
Một nam một nữ, khoanh chân ngồi
trong biênr rộng, vì tu vi thân thể toát ra ngoài do đó ngưng tụ ra pho
tượng. Nam thì đẹp trai, nữ tựa tiên nữ. Hai người hoàn mỹ tìm không ra
chút tỳ vết, cảm giác hoàn mỹ này như là họ chỉ có hình người chứ không
có linh hồn.
Ở trong người họ Tô Minh cảm nhận đến thần nguyên!
‘Thần nguyên...'
Mắt Tô Minh lóe tia sáng ngời, giọng của pho tượng Nhật Nguyệt lại vang lên.
“ Đủ rồi, đây là cực hạn chúng ta tăng cho ngươi, nhưng bây giờ nó là hư
ảo, từ nội tâm tín phụng người chúng ta tức tu vi đông lại. Từ nay ngươi chính là sứ đồ của hai chúng ta. “
“Tu vi như thế đủ cho người
trở thành đỉnh bên ngoài, đủ cho ngươi làm tất cả việc mà trước kia
ngươi không thể làm được. Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được nó. “
“Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được tất cả. Nếu không tín phụng, tu vi của ngươi sẽ bị lấy lại...” Hai người nói chuyện, tu vi
trên người Tô Minh chớp mắt giảm sút, như là nguồn suối chống đỡ hắn
cường đại bị lấy đi.
“ Là hai ngươi tín phụng ta mới đúng!” Tô Minh bỗng cười lạnh.
“Con kiến không biết lượng sức, nếu ngươi đã từ bỏ ý tốt của chúng ta, vậy thì...a? “
Khi Tô Minh thốt lời thì giọng uy nghiêm của Nhật thần vang vọng, nhưng chưa dứt lời chợt ngừng bặt, biến thành kinh sợ.
Khiến thanh âm này kinh sợ là bởi vì hai tay Tô Minh mạnh duỗi ra ngoài, trời đất sau lưng hắn vặn vẹo, phút chốc xuất hiện cái cây màu tím to lớn.
Cây tím biến ảo, hơi thở tà ác, âm lãnh, tràn ngập điên cuồng cùng bá
đạo bùng phát bốn phía. Tùy theo hơi thở này bùng phát, tất cả trong
thiên địa này chớp mắt bị nhuộm thành màu tím.
“ Ách Thương!!! “
Giây phút cây tím xuất hiện thì hai thanh âm cùng phát ra tiếng kinh kêu
phút chốc từ hai pho tượng truyền khắp bốn phía, trong thanh âm chất
chứa giật mình và khó tin.
“Chết tiệt, thời đại chúng linh chết, Ách Thương này rõ ràng đang hồi phục nhưng sao đi ra chỗ này!
Cùng lúc đó, lực tu vi ngưng tụ trên người Tô Minh chớp mắt tan biến, như
thủy triều nhanh chóng biến mất, hắn giơ lên tay phải mạnh chộp tới
trước.
“Trở về cho ta!” Hắn hừ lạnh.