Đệ Cửu Mịch Sát im lặng vài giây sau, biểu tình nhìn Tô Minh có cảm kích.
“Bộ lạc có nguy hiểm, chắc là Văn Nhân tộc xâm phạm. Năm đó A Công đem
tinh cầu bộ lạc từ bên trong thần nguyên tinh hải chuyển dời tới đây,
ngàn năm nay chúng ta luôn di chuyển, tránh né, dù bốn tộc không trực
tiếp truy sát nhưng tiểu tộc lệ thuộc bọn họ thì mấy năm nay không ngừng làm bộ lạc của ta điêu linh.” Đệ Cửu Mịch Sát cắn răng nói.
“Từ ban đầu đại bộ lạc có gần mười vạn người đến bây giờ chưa tới ngàn người..."
"Mang ta đi xem bộ lạc của ngươi.” Tô Minh ôm Hứa Tuệ, bình tĩnh nói.
Đệ Cửu Mịch Sát gần đầu, lắc người, thân hình bùng nổ huyết vụ, tốc độ
tăng nhanh mấy lần. Tô Minh ở bên cạnh cất bước, một bước chân đạp ra
xa.
Hai người lao nhanh đi, khoảng hai tiếng sau Đệ Cửu
Mịch Sát ngừng lại. Gã cẩn thận nhìn xung quanh, từ trong ngực móc ra
một hòn đá, bóp nát rồi vung ra ngoài. Lập tức cách không xa có một vị
trí to cỡ bàn tay, dường như có một vòng xoáy hút lấy mảnh vụn hòn đá
vào.
"vòng xoáy tồn tại trong thần nguyên tinh hải dù có
điểm bí ẩn nhưng nhiều năm qua, người nơi này nghiên cứu phát hiện vòng
xoáy có vô tận vực sâu, không biết thông tới đâu, nhưng có vòng xoáy
liên tiếp với chỗ nào đó của thần nguyên tinh hải. Sau khi tìm ra những
vòng xoáy an toàn này là có thể hình thành loại truyền tống thiên nhiên, lợi dụng chúng nó tồn tại sẽ khiến khoảng cách dưới chân biến không xa
xôi. Mỗi một bộ lạc ghi chép những vòng xoáy này đều là thứ quý giá của
họ, không để cho ngoại tộc phát hiện. Thậm chí trong bộ lạc có rất ít
người nắm giữ bí mật này. Vòng xoáy truyền tống Đệ Cửu bộ lạc, năm đó
không biết A Công dùng cách gì mà phát hiện khá nhiều, tinh cầu bộ lạc
cũng nhờ đó mới từ trong thần nguyên tinh hải chuyển ra bên ngoài. Thậm
chí nếu không có những con đường vòng xoáy này thì tộc nhân của ta không thể trong ngàn năm qua sống sót dưới những đợt truy sát liên tục. A
Công nắm giữ con đường vòng xoáy có khá nhiều cho đến nay bộ lạc khác
không biết.” Hiển nhiên Đệ Cửu Mịch Sát không xem Tô Minh là người
ngoài, vừa quan sát bột đá xung quanh vừa giải thích kỹ càng.
“Đợi quay về bộ lạc thì ta sẽ nói cho ngươi những đánh dấu đường hầm
vòng xoáy này, vậy thì ngươi ở trong thần nguyên tinh hải sẽ tiện hơn.”
Đệ Cửu Mịch Sát con ngươi co rút, nhìn chỗ bột đá biến mất, giơ lên tay
phải chộp hướng đó.
“Thân thể đụng tới là được, lúc
truyền tống đừng mở mắt ra, khoảng mười giây sau là chúng ta có thể đi
ra từ vòng xoáy khác."
Giọng Đệ Cửu Mịch Sát còn đang
quanh quẩn, bóng dáng phút chốc bị vòng xoáy cỡ nắm tay hút vào trong,
dường như bên mép rìa mềm mại co giãn, có thể nuốt hết mọi thứ.
Tô Minh mắt chợt lóe, trầm ngâm một lúc rồi nhấc chân tiến tới, đụng
vào vòng xoáy. Khoảnh khắc hắn đụng vào vòng xoáy thì Tô Minh liền cảm
giác như đặt mình vào một mảnh mềm mại, cảm giác mới xuất hiện thì hắn
nhận ra lực hút mạnh mẽ kéo hắn vào trong vòng xoáy.
Tô Minh không nhắm mắt, luôn trợn to mắt.
Tô Minh phát hiện thân hình bị lực lượng nào đó kéo bay tới trước, đằng trước hắn là Đệ Cửu Mịch Sát nhắm mắt. Trừ điều đó ra Tô Minh còn thấy
thế giới đủ mọi màu sắc, vô số sinh linh như con sưa nở rộ ánh sáng
trong thế giới này, bay tới bay lui, nhìn xuống dưới không có tận cùng,
một mảnh tối đen.
Trong khi Tô Minh nhìn sang thì con
ngươi chợt co rút, nhìn thấy bóng tối đen đặc bên dưới có một khu vực
nhỏ bỗng sáng lên sáu ngọn đèn màu nâu vàng.
Cùng lúc đó, một tiếng gầm truyền ra từ trong bóng tối. Khoảnh khắc tiếng gầm vang
vọng thì xung quanh các sinh linh đủ màu sắc nhanh chóng tản ra.
Ngay sau đó, Tô Minh thấy rõ cùng với tiếng gầm, bên dưới bóng đen vô
tận, sáu ngọn đèn bốc cháy lửa, nhanh chóng phóng to, dường như có ba
sinh linh từ hắc ám nhanh chóng vọt ra.
“Nhắm mắt lại!!!"
Một thanh âm sốt ruột truyền ra cách Tô Minh không xa, đến từ Đệ Cửu
Mịch Sát. Thân thể gã bị kéo tiến tới trước, nghe thấy tiếng gầm Đệ Cửu
Mịch Sát vẫn nhắm mắt nhưng biểu tình thì nóng nảy.
Tô Minh vẫn không nghe lời nhắm mắt lại, hắn trợn to mắt nhìn bóng đêm bên dưới.
Sáu ngọn đèn đốt cháy càng tới gần, khoảng sáu, bảy giây thì tiếng rống hóa thành trùng kích mãnh liệt. Một con ngựa đen như mực, đạp lửa mà
đến, xuất hiện trong mắt Tô Minh.
Con ngựa toàn thân màu
đen, lửa lượn lờ, mắt hung thần, lưng nó có hai cái đầu rồng vung vẩy,
nó gầm rống vang dội, vọt hướng Tô Minh.
Uy nhiếp cường
đại toát ra từ người dị thú này, uy nhiếp mạnh mẽ khiến Tô Minh biết
chưởng duyên sinh diệt trong tu sĩ tuyệt đối không là cực hạn mạnh nhất!
“Đừng nhìn bất cứ thứ gì ở đây...ài...” Thanh âm từ Đệ Cửu Mịch Sát cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Bóng dáng của Đệ Cửu Mịch Sát biến mất trong thế giới đủ màu sắc này,
không còn bóng dáng, hiển nhiên đã truyền tống xong, bị đưa ra ngoài.
Ngựa đen có hai đầu rồng càng tới gần, tiếng gầm chấn động tám hướng.
Tô Minh cảm giác lực lượng lôi kéo hắn trong chấn động sắp tan vỡ. Hắn
nheo mắt nhưng vẫn không khép kín.
Lúc trước khi Tô Minh
trông thấy con ngựa thì liền yêu thích, khí thế độc ác kia phù hợp với
sát khí của hắn, người đầy lửa đạp lửa càng phù hợp sâu trong lòng Tô
Minh khi nghe Đệ Cửu Mịch Sát nói thì sinh ra ý niệm.
Tốc độ của con ngựa càng làm Tô Minh cực kỳ vừa lòng, nhìn nó trong bóng
đêm vô tận rong ruổi đến, chỉ dùng vài giây ngắn ngủi. Lực lượng tu vi
của con ngựa càng khiến Tô Minh không tìm ra thiếu sót gì.
Tô Minh mở to mắt, bên trong không chút che giấu yêu thích. Mắt là cửa
sổ linh hồn, khiến ngựa den hai đầu rồng cảm nhận khiêu khích hiếm thấy, cũng phát hiện ý niệm Tô Minh muốn nô dịch nó.
Con thú gầm rống càng mãnh liệt hơn, tăng tốc độ.
Nhưng đối với Tô Minh thì là truyền tống ngắn ngủi, thời gian hơn mười
giây đã kết thúc, thân thể hắn đang nhanh chóng biến mất.
“Ngươi là của ta.” Giây phút Tô Minh biến mất thì lạnh nhạt nói.
Tô Minh thốt lời, biết ngựa đen nghe thấy, chắc chắn hiểu lời hắn nói.
Hắn không biết trước hắn có ai nói câu tương tự với ngựa đen không, nói
có thì lời hắn nói không đem lại tác dụng lớn, nếu không có thì...
Nếu vậy thì câu Tô Minh nói sẽ biến thành hạt mầm, gieo trong lòng ngựa đem. Chỉ cần nó nhớ có một người nói lời đó thì hạt mầm sẽ tồn tại.
Đây là thuật pháp của Tô Minh.
Lột xác từ thuật tin tưởng liền tồn tại, đẳng cấp vượt qua thần thông Man chủng đại pháp.
"Grao!!!"
Tiếng ngựa đen rống to vang vọng, bóng dáng của Tô Minh đã biến mất
trong thế giới nhiều sắc màu, khi xuất hiện hắn đã đứng trong trời sao
thần nguyên tinh hải, trước mắt là Đệ Cửu Mịch Sát cười khổ nhìn hắn.
“Tứ sư huynh, lỗi tại ta không nói rõ cho ngươi biết, không thể nhìn
bất cứ thứ gì trong thế giới vòng xoáy. Hễ ngươi nhìn thấy, một khi
trong ký ức của ngươi để lại hình ảnh đó thì sẽ bị lực lượng kỳ lạ của
thế giới vòng xoáy ghi nhớ. Trừ phi ngươi không dùng vòng xoáy truyền
tống, nếu không một khi lại sử dụng, những sinh linh bị ngươi thấy sẽ
không thả ngươi đi. Cho dù ngươi may mắn thoát khỏi, nhưng chỉ cần không ngừng dùng vòng xoáy truyền tống thì sẽ càng lúc càng nguy hiểm.” Đệ
Cửu Mịch Sát thở dài, lao nhanh tới trước, lòng gã sốt ruột an toàn của
bộ lạc, hơi khó chịu hành động lúc trước của Tô Minh.
“Biết tại sao sư tôn chỉ nhận ngươi làm đệ tử ký danh mà không phải chính thức không?” Tô Minh tiến tới, bỗng lên tiếng.
Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra.
“Bởi vì tư chất của ta rất bình thường...” Đệ Cửu Mịch Sát thấp giọng nói.
“Ngươi sai.” Tô Minh lắc đầu.
“Là ai nói cho ngươi ở thế giới vòng xoáy không được mở mắt ra?” Tô Minh tiếp tục hỏi.
"Cái này không cần ai nói, đây là thường thực, bất cứ ai sinh hoạt tại
đây đều biết điều đó. Dù có người tò mò mở mắt ra thì không lâu sau
trong truyền tống không đi ra được nữa. Bao nhiêu năm nay đã xảy ra
chuyện tương tự rất nhiều, ta thấy nhiều hơn ngươi...” Đệ Cửu Mịch Sát
không chịu phục.
"Vậy thì có ai thành công thu phục sinh
linh từ thế giới vòng xoáy, mang nó ra không?” Tô Minh nhìn Đệ Cửu Mịch
Sát, tiếp tục hỏi.
"Chưa từng có!” Đệ Cửu Mịch Sát khẳng định đáp.
“Ngươi sai rồi.” Tô Minh nhìn Đệ Cửu Mịch Sát, nhìn Ngũ sư đệ dù trong
lòng hắn không thừa nhận nhưng sâu trong lòng đã hơi chấp nhận.
“Thường thức là một vòng tròn, ngươi tin tưởng thì nó tồn tại trong
cuộc sống của ngươi, hạn chế bước chân ngươi, hạn chế tất cả của ngươi.
Nó có thể bảo vệ ngươi, nhưng cũng hạn chế ngươi phát triển. Lý do sư
tôn chỉ thu ngươi làm đệ tử ký danh, không phải bởi vì tư chất của ngươi mà là vì ngươi thiếu can đảm đánh vỡ thường thức, hoặc nên nói ngươi
không sinh ra ý chí đánh vỡ thường thức. Ngươi có từng nghĩ tại sao sư
tôn có thể tại đây biết con đường vòng xoáy nhiều hơn bộ lạc khác? Ngươi có từng nghĩ tại sao sư tôn bị bốn tộc truy sát mà vẫn không bị tìm
được? Ta có thể chắc chắn, người khổng lồ đen mà sư tôn ngồi là hung
linh ngươi chưa từng gặp, nó không phải là thú của thần nguyên tinh hải, ngươi chưa từng nghĩ tới nó từ đâu đến, đúng không?” Tô Minh chậm rãi
nói.
Lời của Tô Minh rơi vào tai Đệ Cửu Mịch Sát biến
thành sấm sét. Gã nhớ rõ hung linh người khổng lồ đen của A Công đúng là thứ gã chưa từng gặp.
“Hung linh đó chắc la đến từ thế
giới vòng xoáy, lý do sư tôn phát hiện con đường vòng xoáy nhiều hơn bộ
lạc khác bởi vì ông từng mở mắt trong thé giới vòng xoáy, còn nô dịch
một hung linh thế giới vòng xoáy!” Tô Minh thản nhiên nói.
Đệ Cửu Mịch Sát khựng bước, ngơ ngác nhìn Tô Minh, lời đối phương nói
vang vọng trong tinh thần gã, từng chữ khiến gã rung động. Bây giờ Đệ
Cửu Mịch Sát bỗng nhiên hiểu tại sao trong bốn đệ tử, A Công nhắc đến
nhiều nhất không phải Đại sư huynh, Nhị sư huynh, cũng không là Tam sư
huynh mà là Tứ sư huynh trước mắt.