Giọng của Tô Minh vang vọng trong khung trời, như sấm rền giữa trời
đất, truyền khắp tám hướng, khiến gần trăm vạn tu sĩ nơi đây trong một
giây cùng hộc máu, khiến mùi máu đậm đến cực điểm, khiến lá cây cổ thụ
có vệt đỏ.
Trong cảm nhận của trăm vạn tu sĩ Minh Hoàng chân
giới thì thống khổ giờ phút này vượt qua ý chí chân giới hình thành trấn áp trước đó, cái loại toàn thân sắp bị xé rách, đau nhức tu vi sắp nổ
tan tành khiến tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Ba mươi sáu
minh tướng có mặt tại đây, tu vi từ duyên cảnh đến sinh cảnh, nhưng mặc
kệ là tu vi gì, giờ phút này mặt tái nhợt, biểu tình lộ ra hoảng sợ.
Còn có tám đại minh vương, tám người ngồi vị trí gần đại điện đang cười nhìn hiên tôn. Giờ phút này bên tai vang vọng giọng Tô Minh, bị biến cố đột ngột chấn động tinh thần, không kiềm được người run lên, tinh thần
như bị ý chí mãnh liệt ức chế, khiến họ hít thở khó khăn. Dù là tu vi
diệt cảnh thì vào lúc này như người thường đối mặt tai kiếp.
Còn có Minh Hoàng, mặt gã trắng bệch, tay phải bắt chặt lá cây cổ thụ bên dưới. Bên tai vang tiếng vù
vù, phút chốc không nghe thấy bất cứ tiếng vang gì.
So với
bọn họ thì hiên tôn giới này đỡ hơn chút, nhưng máu trào khóe miệng,
người lùi ra mấy bước, dùng biểu tình dữ tợn che giấu kinh sợ ngẩng đầu
nhìn chằm chằm phía xa, Tô Minh bước ra từ không trung.
Áo
trắng phiêu dật như mây, mái tóc dài đen mượt xõa tung, vẻ mặt lạnh
nhạt, mắt toát ra năm tháng tang thương bình tĩnh như nước, thoát trần
tựa người bước ra từ trong tranh.
Khi thấy Tô Minh, mắt Tô
Hiên Y lóe tia sáng, sát khí đạt tới đỉnh điểm. Tô Hiên Y nhìn chằm chằm Tô Minh, hít thở dồn dập. Tô Hiên Y hận Tô Minh đến khắc cốt minh tâm,
chủ yếu là vì hai người đoạt xá Đạo Thần chân giới. Lúc trước đoạt xá Tô Hiên Y bại lùi, kế hoạch y chuẩn bị nhiều năm tan thành mây khói, việc
này đả kích y rất nhiều. Nếu là người khác tranh giành với y thì còn đỡ, nhưng cố tình là Tô Minh tranh cùng y, Tô Hiên Y không thể chấp nhận
điều này. Tô Hiên Y không thể chấp nhận thiếu niên ngu dốt chỉ có thể bị y lợi dụng, mãi đến cuối cùng hoàn thành nuôi dưỡng Diệt Sinh chủng, bị xem thành quân tốt thí, thậm chí còn ngỡ y là cha mình, thế nhưng là
hắn cuối cùng cướp đi Đạo Thần chân giới của Tô Hiên Y.
Tô
Hiên Y cảm thấy Tô Minh rất ngu, nhất định cuộc đời bị y lợi dụng, y
muốn hắn sống thì hắn, y muốn hắn chết thì hắn phải chết. Vận mệnh của
hắn nhất định bị y nắm trong tay, tùy tiện loay hoay.
Mặc kệ
là Ô Sơn cũng tốt, Thần Nguyên Phế Địa cũng thế, hoặc là trong Đạo Thần
Tông, hay cuối cùng ở lỗ hổng Tam Hoang, đối với Tô Hiên Y thì Tô Minh
rất ngu, bị lợi dụng đến mức tận cùng, cho đến khi hắn không còn giá
trị, đặc biệt là y cảm thấy giá trị cuối cùng của Tô Minh là nuôi dưỡng
Diệt Sinh chủng. Sau khi việc hoàn thành, nếu không phải thấy Tang không nỡ thì Tô Hiên Y đã sớm giết chết Tô Minh rồi.
Đó là sự tồn tại như con kiến, không thể so sánh với nhi tử Tô Hiên Y, không thể đối đầu với y, hắn là nô, Tô Hiên Y là chủ.
Đặc biệt là lúc trước Tô Minh thật ngố khi chất vấn y, hỏi y tại sao
đưa Vũ Huyên đi. Tô Hiên Y mặc kệ khi đó mình có biểu tình gì, suy nghĩ
thật sự trong lòng là cười nhạt, khinh thường. Vũ Huyên là người thứ hai nuôi dưỡng Diệt Sinh chủng cho Tô Hiên Y, là y tự mình chọn đạo lữ cho
con của mình, Tô Minh chỉ là thân phận ti tiện cũng dám nhúng chàm?
Tô Hiên Y cảm thấy dù Tô Minh cũng là Tố Minh tộc nhưng đã định là tộc
nô, không xứng với đạo lữ y chọn cho con mình. Mọi thứ nằm trong vòng
khống chế của Tô Hiên Y, một lời nói có thể quyết định sự sống chết của
Tô Minh, cảm giác này tồn tại trên người y từ lâu. Bởi vậy, tính cách
kiêu hùng của Tô Hiên Y không cách nào chấp nhận lúc đoạt xá Đạo Thần
chân giới thì Tô Minh đột ngột xuất hiện, còn đánh lui y, khiến y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Minh dùng sự chuẩn bị nhiều năm qua của y đoạt xá
Đạo Thần chân giới.
Đó là nỗi đau như tim gan bị xé rách,
không cách nào khép lại, cũng không thể khép lại, Tô Hiên Y vốn định
đoạt xá Đạo Thần chân giới xong truyền thừa cho con mình, làm nền tảng
để Tố Minh tộc nổi dậy. Nhưng mọi thứ bị nô tử ti tiện trước mắt đoạt
đi, mối hận này khiến Tô Hiên Y vừa thấy Tô Minh lập tức sát khí ngút
trời.
Tô Hiên Y hừ lạnh ngồi tại chỗ, dù sát khí ngập trời nhưng tính cách của y không nóng nảy.
Tô Minh có thể xuất hiện tại nơi này, Tô Hiên Y đoán chắc là Mặc Tang
âm thầm sắp xếp, nếu hắn đã dám đến thì chắc có chỗ dựa.
‘Nơi này có ta ở, có con ta ở, có Thần Hoàng ở, thằng nhãi này sẽ gây ra sóng gió gì được?’
Tô Hiên Y không biết Tô Minh đã đi Tang Tương đại giới, nếu không thì y đã thay loại biểu tình khác.
Khi Tô Hiên Y cười nhạt nhìn hướng Tô Minh thì Thần Hoàng Viêm Bùi ngồi cạnh y biểu tình vốn kiêu ngạo chợt thay đổi chưa từng có. Biến đổi này khiến người Thần Hoàng Viêm Bùi run run, thậm chí hít thở dồn dập, con
ngươi co rút, lộ ra hoảng sợ và kinh hoàng, da đầu gã mát lạnh, bản năng định đứng lên bỏ chạy. Người Thần Hoàng Viêm Bùi run rẩy khiến Tô Hiên Y kinh ngạc, khi y nhìn qua thì Thần Hoàng Viêm Bùi đã là vẻ mặt như
thường, sự kinh hoàng thay bằng thong dong. Lấy tu vi của Thần Hoàng
Viêm Bùi, trên thế gian này người khiến gã sợ hãi đếm trên đầu ngón tay, Tô Minh là một trong số đó. Bởi thế khi Thần Hoàng Viêm Bùi trông thấy
Tô Minh, nghe hắn nói thì kinh sợ. Tình cảnh ở Đạo Thần chân giới vào
mấy tháng trước, Tô Minh nhân đó hoàn toàn chấn nhiếp Thần Hoàng Viêm
Bùi.
Thần Hoàng Viêm Bùi không để ý ánh mắt Tô Hiên Y nhìn
mình, gã nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Lúc trước khi Tô Minh cất tiếng nói thì Thần Hoàng Viêm Bùi chỉ thấy quen tai, khi hắn lộ mặt ra, tinh thần gã chấn động. Dù Thần Hoàng Viêm Bùi chưa thấy bộ dạng thật của Tô Minh nhưng suốt đời gã sẽ không quên thanh âm kia.
Thanh âm như
ác mộng, thanh âm có loại cảm giác chỉ lật tay liền quyết định sự sống
chết của Thần Hoàng Viêm Bùi. Tình cảnh bên ngoài Cửu Phong, bây giờ
Thần Hoàng Viêm Bùi ngẫm lại còn sợ hãi, khiến gã lập tức nhận ra ngay
người trước mắt chính là lão quái đáng sợ, khiến Thần Hoàng Viêm Bùi
kinh hoàng ở ngoài tông môn Cửu Phong.
‘Là hắn, chính là hắn!’ Trong lòng Thần Hoàng Viêm Bùi có thanh âm đang rít gào.
Da đầu Thần Hoàng Viêm Bùi tê rần, tay chân lạnh lẽo nhưng mặt gã không biểu tình, chẳng qua lòng dậy sóng chưa từng có.
‘Chết tiệt, ta đã rời khỏi Đạo Thần chân giới, ta đã hạn chế mọi tu sĩ
Ám Thần, Nghịch Thánh đừng chọc vào Cửu Phong, ta thậm chí… thậm chí
không bước vào Đạo Thần chân giới nửa bước, tại sao? Tại sao? Tại sao
hắn vẫn truy sát tới đây? Ta… ta…’
Mặt Thần Hoàng Viêm Bùi
tái nhợt, trong óc nổi lên vô số suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ hiện ra chợt nhớ tới tu vi đáng sợ của Tô Minh lập tức vỡ nát.
Người
ngoài không thấy rõ các loại biểu hiện của Thần Hoàng Viêm Bùi, Tô Hiên Y thì thấy vẻ mặt gã không vui, nhíu mày hình như là bất mãn chuyện này.
“Khiến Thần Hoàng đại nhân chê cười, người này là nô tử ti tiện của Tô
ta, hôm nay đến phá ngày vui của con cháu ta, phải khiến người này đổ
máu tại đây!” Tô Hiên Y lạnh lùng nói, quay đầu lại lạnh băng nhìn Tô
Minh.
Tô Hiên Y không biết mấy lời y nói dấy lên bão tố mãnh
liệt trong lòng Thần Hoàng Viêm Bùi, mức độ vượt qua lúc gã thấy Tô Minh đột nhiên đến, suýt khiến biểu tình gã rung động đứng bật dậy.
“Ngươi… ngươi nói hắn là nô tử của ngươi?” Lòng Thần Hoàng Viêm Bùi dậy sóng, đầu óc ù vang không thể suy nghĩ ra.
"Từng là như vậy, Tô ta đáng thương hắn xuất thân ti tiện ban cho thân
phận nô tử, nhưng thằng nhãi này không biết tốt xấu, lấy oán trả ơn, làm hỏng việc tốt của ta!” Sát ý càng dày đặc trong mắt Tô Hiên Y.
Người Thần Hoàng Viêm Bùi run lên, ánh mắt quái dị nhìn Tô Hiên Y, lòng thở phào, thầm nhủ thì ra lão quái khủng bố này không phải tới tìm mình mà kiếm Tô Hiên Y không biết trời cao đất rộng.
‘Hắn ti
tiện… a… nếu hắn ti tiện thì bà nội nó ta chưa từng thấy có ai tôn quý
hơn nữa. Nếu hắn mà ti tiện thì ta là cái gì? Toàn Ám Thần, Nghịch Thánh có ai dám nói tôn quý hơn hắn ? Dù là ta, nếu không phải sợ người này
nổi lên sát khí đã chạy tới bái kiến rồi, nếu được chút chỉ điểm thì đó
là tạo hóa. Tô Hiên Y này nếu không phải óc bị hỏng thì là không biết sự thật, dám nói tiền bối đáng sợ như vậy ti tiện, còn nói là nô tử của
y.’
Thần Hoàng Viêm Bùi lập tức đứng dậy chạy sang bên, cách
Tô Hiên Y xa chút, sợ ngồi gần y khiến Tô Minh hiểu lầm. Trước khi đi
Thần Hoàng Viêm Bùi không quên một trảo chộp hướng A Công Mặc Tang, muốn mang theo luôn, dù sao gã đã hứa với Tô Hiên Y là sẽ tự tay diệt người
này. Lấy thân phận của Thần Hoàng Viêm Bùi, gã là Thần Hoàng, nguyên tắc quan trọng nhất trong đời gã là chữ tín.
Trong lòng Thần
Hoàng Viêm Bùi rất đồng tình Tô Hiên Y, thầm nhủ y không biết lão quái
trước mặt đáng sợ, gã có nên nhắc nhở y một chút không? Nhưng nếu nhắc
nhở thì Thần Hoàng Viêm Bùi sợ đắc tội Tô Minh, nếu không nhắc thì gã
cảm thấy Tô Hiên Y là quân cờ gã chọn, không tiện nhìn người này rơi vào vũng lầy,