Lời nói của Tô Minh hời hợt, thần sắc như thường không có chút gợn sóng nào nhưng trong mắt hắn đã xuất hiện một tia hàn ý. Thanh niên cuồng ngạo trước mắt này chưa đủ để tâm tình Tô Minh xuất hiện chấn động quá mạnh mẽ để biến hóa ra ba loại tính cách, cũng có thể nói thanh niên này còn chưa đủ tư cách để
nhìn thấy Tô Minh xám hoặc Tô Minh đỏ.
Âm thanh của
hắn vẫn còn vang vọng trong không trung. Cho dù âm thanh không cao
nhưng lúc vang vọng giống như có sấm sét rầm rầm khiến thanh
niên toàn thân tản mát ra khí tức nguyên thủy hồng hoang kia
sững sờ. Hắn lập tức cười ha hả lên, mười mấy tu sĩ bên cạnh
cũng lộ ra nụ cười trào phúng. Nụ cười kia chính là cao cao
tại thượng, khinh miệt đám người Tô Minh.
- Được lắm!
Ngươi muốn treo đầu gia gia ngươi lên đầu thuyền sao? Ngươi tu
luyện nhiều nên hỏng mất đầu óc rồi à? Hay là sau khi được
sắc phong Điện Hạ nên đã quên hết tất cả rồi? Ai cho ngươi tư
cách nói chuyện với gia gia ngươi như vậy hả?
Trong mắt thanh niên kia lộ ra sát cơ mãnh liệt, vừa nói vừa tươi cười cuồng vọng mãnh liệt.
Thực ra cũng khó trách thiếu niên này kiêu ngạo như vậy. Giờ
phút này, Hỏa Khôi lão tổ bên cạnh Tô Minh vì bước vào Đạo
Thần Chân Giới nên không tự chủ được mà thu liễm khí tức, mặc
một bộ trường bào màu đỏ phủ kín cả đầu. Dù sao đây cũng là Đạo Thần Chân Giới, hắn là dị tộc Thần Nguyên Tinh Hải nên
trong lòng đầy bất an, theo bản năng đã ẩn tàng khí tức bản
thân lại.
Về phần Chu Hữu Tài, nếu hắn không tản mát ra uy áp thì ngoại nhân rất khó nhìn ra tu vi nông sâu thế nào, giờ phút này nhìn qua chỉ là tu vi Vị Giới.
Về
phần những người khác, ngoại trừ Hứa Tuệ là Kiếp Nguyệt ra
thì thanh niên cảm thấy chỉ có Tô Minh mới khiến hắn có chút
áp lực. Nhưng hắn đã dám đến thì đương nhiên cũng có nắm
chắc.
Giờ phút này, khi lời nói còn vang vọng, Tô Minh vẫn thần
sắc bình tĩnh, chẳng qua chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu:
- Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, trước hết hãy giết sạch tất cả tùy tùng của người này đi.
Tô Minh bình tĩnh nói. Một luồng sát khí vô hình quanh quẩn
trong tai mọi người nhưng chỉ xuất hiện trong tâm thần Hỏa Khôi
lão tổ. Hỏa Khôi lão tổ lập tức hiểu ra những lời này là
nói với mình.
Tiếng cười khặc khặc truyền ra từ
trong trường bào màu đỏ rồi khuếch tán trong tinh không. Trong
nháy mắt, mảng lớn tinh không chấn động. Hỏa Khôi lão tổ ôm
quyền cúi đầu về phía Tô Minh.
- Điện Hạ yên tâm.
Nói xong hắn liền bước về phía trước một bước. Lúc đặt chân
xuống, lập tức khiến tinh không uỳnh một tiếng. Dưới chân hắn
đã xuất hiện một vòng xoáy thật lớn. Vòng xoáy xuất hiện
lập tức dẫn dắt tinh không xung quanh như lưu thủy nghịch chuyển, khiến thanh niên và đám tùy tùng kia co rụt hết mắt lại.
Hỏa Khôi lão tổ bước vào tinh không, tiếng cười kiêu ngạo cũng khuếch tán. Hắn từ từ ngẩng đầu rồi duỗi bàn tay phải khô
héo như móng vuốt ra. Áo choàng màu đỏ xốc lên lộ ra gương mặt xấu xí khô gầy như hài cốt, trong con mắt màu đỏ như có hỏa
diễm tràn ngập. Giờ phút này, Hỏa Khôi lão tổ giống như yêu
tà hàng lâm, lúc lộ ra gương mặt, tu vi lập tức bộc phát ra
không che dấu chút nào.
Trong chớp mắt, tu vi đại năng
Chưởng Cảnh đã rầm rầm bộc phát trong tinh không. Sắc mặt thanh niên kia đại biến, những tùy tùng bên cạnh vốn dĩ trên mặt
đầy vẻ khinh miệt nhưng giờ phút này, vẻ mặt biến hóa chuyển
thành hoảng sợ và không thể nào tin được.
Vẻ mặt
này của bọn họ khiến trong lòng Hỏa Khôi lão tổ vô cùng sung
sướng. Hắn khặc khặc cười, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên
xuất hiện âm thanh:
- Bảy!
Với tính cách
của Hạc Trọc Lông thì chỉ sợ thiên hạ không loạn. Giờ phút này, đồng tử nó liên tục chuyển động rồi lập tức hét lớn một
tiếng, nói ra con số ám chỉ mệnh lệnh mười hơi thở của Tô Minh lúc trước.
Sau khi Hạc Trọc Lông hô lên mấy chữ này,
tất cả mọi người bên cạnh Tô Minh đều dùng ánh mắt cổ quái
nhìn Hạc Trọc Lông. Hỏa Khôi lão tổ hét lớn một tiếng rồi tiến về phía trước, ngay lập tức đã tới gần chỗ thanh niên kia.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, sắc mặt thanh niên kia lập tức trắng xám.
- Chưởng... Chưởng Duyên Sinh Diệt!!!
Hắn không thể nào ngờ được bên cạnh Đạo Không có tồn tại
Chưởng Duyên Sinh Diệt. Trong lòng hắn, tồn tại này vô cùng cao
quý. Tuy nói hắn là tộc nhân dòng chính của Đạo Thần Tông
nhưng cũng chưa có tư cách được tông tộc phái ra tu sĩ lớn như
vậy bên người.
Giờ phút này, đầu óc hắn trống rỗng. Trong chớp mắt, tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên truyền ra từ trong miệng những tùy tùng bên cạnh. Những tùy tùng kia
lập tức bị thiêu đốt, trong chốc lát đã trở thành tro bụi,
chỉ còn âm thanh thảm thiết vẫn còn khuếch tán trong không
trung.
Hỏa Khôi lão tổ liếm liếm môi rồi đi ra khỏi hư vô bên cạnh tu sĩ đã biến mất.
- Chín!
Hạc Trọc Lông lập tức rống ra âm thanh tê tâm liệt phế.
Trong mắt Hỏa Khôi lão tổ lộ ra vẻ tức giận nhưng cũng không
kịp nói gì thêm, hai tay bỗng nâng lên rồi vung mạnh về bốn
phía. Lập tức biển lửa màu tím uỳnh một tiếng rồi bộc phát
ra từ trên người rồi hóa thành bàn tay lửa cực lớn trong hư
không.
Bàn tay này mãnh liệt vung ra một trảo. Từ xa
nhìn lại, bàn tay bằng lửa này to chừng mười vạn trượng giống như chiếm lấy một phương trời. Một trảo vừa ra, tinh không rầm
rầm chấn động, trời xanh rung chuyển. Ngoại trừ thanh niên và
quả trứng khổng lồ dưới chân kia, tất cả tùy tùng bên cạnh
hắn đều hóa thành tro bụi dưới một trảo này, thậm chí ngay
cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp truyền ra thì đã hình
thần câu diệt.
Khi bàn tay bằng lửa kia biến mất, âm thanh bén nhọn mang theo vẻ đắc ý của Hạc Trọc Lông chợt vang vọng:
- Mười! Con bà nó! Mười hơi thở xong rồi mà ngươi vẫn chưa hoàn thành mệnh lệnh!
Thần sắc Hạc Trọc Lông đắc ý, lớn tiếng hô.
Hỏa Khôi lão tổ quay đầu căm tức nhìn Hạc Trọc Lông. Giờ phút
này, phía trước đoàn người Tô Minh chính là một quả trứng cực lớn. Thanh niên tên là Đạo Phi Phong kia sắc mặt trắng xám, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực điểm. Khoảnh khắc khi bàn tay lửa
kia tiến đến, hắn có cảm giác sắp chết đến nơi. Nếu không
phải cuối cùng quả trứng kỳ dị dưới chân này đột nhiên tỏa ra một luồng lực lượng nhu hòa vờn quanh hắn thì một kích đó
chính là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy.
Hắn
đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười. Lúc trước bản thân kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn cố ý ở đây chờ đám người đối
phương tiến đến. Mục đích của hắn chính là uy hiếp Đạo Không,
để hắn ta tự động từ bỏ chức Điện Hạ sắc phong này.
Hắn nghĩ, cho dù đối phương có mạnh thì cũng không thể chống cự lại hắn được. Hơn phân nửa tùy tùng mà hắn mang theo đều là
Vị Giới hậu kỳ, lại càng có ba người Kiếp Nguyệt Cảnh. Mà tu vi bản thân hắn đã ở khoảng giữa Kiếp Nguyệt và Kiếp Dương.
Tu vi như vậy, thế lực như vậy khiến hắn vô cùng tự tin.
Thậm chí vừa rồi hắn còn cảm thấy lời nói của Tô Minh vô
cùng buồn cười. Mấy chữ “treo lên đầu thuyền” khiến thanh niên
đang giễu cợt muốn nhìn xem đối phương có gì tự tin mà có thể nói ra những lời này.
Đạo Không kia từ đầu đến cuối đều mặt không đổi sắc, chẳng qua chỉ hời hợt nói ra một câu
“mười hơi thở” nhưng đối với hắn mà nói, kết cục chính là
toàn bộ tùy tùng đều bị diệt vong.
Hỏa Khôi lão tổ
hung hăng trừng mắt nhìn Hạc Trọc Lông, thấy thần sắc Tô Minh như
thường vẫn không có biến hóa thì trog lòng khẩn trương. Hắn
vội vàng quay người, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía chỉ
còn duy nhất Đạo Phi Phong kia.
- Chết tiệt! Sao vừa rồi ngươi không chết?
Mặc dù Hỏa Khôi lão tổ là đại năng nhưng tu vi của hắn không
phải tu vi đạt được do cảm ngộ mà là thiên phú Dị tộc, do thôn phệ vô số tộc nhân mà có nên mới có được tu vi này, cho nên
hắn biến hóa tâm tình khá nhiều. Giờ phút này, hắn lo lắng Tô Minh có bất mãn với mình nên đã đặt toàn bộ oán khí lên
người thanh niên. Vừa nói hắn vừa nhoáng lên một cái rồi chạy
thẳng tới chỗ thanh niên này.
- Ta là tộc nhân dòng
chính của Đạo Thần Tông. Đây là chuyện tranh đấu giữa các tộc
nhân, kính xin tiền bối... tiền bối đừng tham gia vào. Đây là
tranh đấu giữa tộc nhân của Đạo Thần Tông chúng ta...
Đạo Phi Phong biến sắc, vội vàng lui về phía sau quả trứng khổng lồ, âm thanh trong miệng vang vọng ra.
- Tiền bối thuộc về Đường nào? Chỗ này ta có chấp lệnh của
Chưởng Lão Đường, kính xin tiền bối đừng ra tay!
Đạo
Phi Phong lui về phía sau, lập tức rút một tấm lệnh bài màu
trắng từ trong ngực ra rồi lớn tiếng mở miệng. Trong lòng hắn
tâm thần bất định nhưng hắn tự tin khi xuất lệnh bài ra thì
đại năng thuộc về Đạo Thần Tông này cũng phải chần chờ một
chút.
- Lăn con bà nó Chưởng Lão Đường của ngươi đi!
Hỏa Khôi lão tổ gầm nhẹ một tiếng, có cảm giác như dùng
giọng điệu của Hạc Trọc Lông. Vừa nói hắn vừa nhoáng lên một
cái. Dưới con mắt khó có thể tin được của Đạo Phi Phong, hắn
nhanh chóng phi đến. Uỳnh một tiếng, quả trứng khổng lồ kia run rẩy mãnh liệt, một màn sáng nhu hòa xuất hiện khiến một
chưởng của Hỏa Khôi lão tổ trực tiếp rơi vào phía trên màn
sáng kia.
Uỳnh một tiếng, màn sáng này lay động kịch liệt, Đạo Phi Phong trong đó bị chấn động, phun ra một ngụm
máu tươi.
- Ngươi còn không chết?
Hỏa Khôi
lão tổ cảm thấy vô cùng giận dữ. Hắn đường đường là một đại năng mà liên tục hai chưởng đều không thể giết chết một tên
nửa bước Kiếp Dương nho nhỏ. Cho dù tất cả đều là do quả
trứng khổng lồ cổ quái kia nhưng mọi người đều nhìn thấy cảnh này vẫn khiến Hỏa Khôi lão tổ cảm thấy vô cùng mất mặt.
- Chết cho ta! Chết! Chết! Chết!
Hỏa Khôi lão tổ nhoáng lên về phía trước. Âm thanh rầm rầm
đột nhiên vang vọng trong tinh không, màn sáng khổng lồ do quả
trứng kia tạo thành không ngừng vặn vẹo, cuối cùng bùm một
cái rồi trực tiếp vỡ tan ra. Theo màn sáng chia năm xẻ bảy,
Đạo Phi Phong trong đó lại phun ra máu tươi, thân hình lập tức
uể oải, cả người như mất đi nửa tính mạng, ánh mắt lộ ra vẻ
tuyệt vọng và sợ hãi trước nay chưa từng có.
- Tổ phụ cứu ta!!
Lời nói vừa truyền ra, lập tức quả trứng khổng lồ kia xuất
hiện một vết nứt lớn, một cái đầu chó đen lao ra rồi mãnh
liệt cắn về phía Hỏa Khôi lão tổ.
- Ồ? Tổ phụ của
ngươi chính là con chó này? Chết tiệt! Lại là một con chó
mực! Đây là nhục nhã, nhục nhã ta quá!
Hạc Trọc Lông vốn dĩ vẫn còn xem náo nhiệt nhưng giờ phút này lập tức trừng mắt, giận dữ quát lên.