Thời gian trôi qua Tô Minh cũng không để ý đến. Hắn quỳ gối bên
cạnh quan tài nhìn mẫu thân trong đó, nhìn nhìn, nhìn nhìn.
Trên tế đàn này, ở bốn phía quan tài có một số tảng đá tỏa ra kim quang. Những tảng đá kia chính là Đệ Ngũ Thạch mà Tô
Minh cần.
Nhưng hôm nay những tảng đá này không khiến
Tô Minh liếc mắt nhìn. Hắn quỳ gối bên cạnh quan tài như đứa
con đi xa đã rời mẫu thân thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng có
một ngày về nhà nhưng không thấy từ mẫu đang đợi mình mà là
một tấm bia.
Loại bi thương này khiến nước mắt tràn
ra không ngăn lại được. Chỉ sợ Tô Minh cả đời cũng là cô nhi
thì cũng không dứt bỏ được thân tình cốt nhục.
Hứa Tuệ đứng bên cạnh bỗng yên lặng đi tới bên cạnh Tô Minh, phụng bồi hắn, cùng nhau quỳ xuống.
Hồi lâu sau Tô Minh mới ngẩng đầu lên rồi nhìn thật sâu vào nữ tử trong quan tài một lần nữa. Hắn từ từ đứng lên.
- Ta từng cho là ta chỉ là một cô nhi không có cha mẹ, làm bạn với ta chẳng qua chỉ có A Công, chẳng qua chỉ có Tiểu Hồng và một số bằng hữu cùng nhau lớn lên.
Tô Minh lẩm bẩm.
Hứa Tuệ ở bên yên lặng lắng nghe. Nàng biết giờ phút này Tô
Minh không cần một người nói chuyện với hắn mà chỉ là một
người biết lắng nghe.
- Vì bộ lạc mà ta có thể không muốn sống, điên cuồng nuốt hết những thứ thảo dược không thể
nuốt được kia, càng có thể điên cuồng lao ra khỏi gian phòng mà A Công đã phong ấn để đi chiến đấu với các tộc nhân. Huân khúc
năm đó ta còn nhớ rõ. Năm đó có cô bé tên Đồng Đồng đã nói
sau khi ta trở về thì sẽ nói cho ta một bí mật, ta vẫn còn
nhớ rõ...
Trong mắt Tô Minh hiện lên vẻ nhớ lại, còn có khổ sở.
- Nhưng đến một ngày ta mới phát hiện tất cả mọi chuyện đều
là giả. Không có Ô Sơn, không có bộ lạc, tất cả những bằng
hữu lớn lên cùng với ta đều là âm mưu.
- Thậm chí nữ tử mà ta vô cùng tin tưởng, nữ tử mà ta si mê thời niên thiếu cũng chỉ là một vở tuồng...
Tô Minh nở nụ cười, cười cười, hắn cười to.
- Đệ Cửu Phong là một căn nhà mà ta tìm được lúc bối rối.
Đây là sự thật. Nhưng vận mệnh trêu ngươi, sau khi đến Thần
Nguyên này thì ta mới biết thì ra ta cũng có mẫu thân, cũng có phụ thân...
Tô Minh cúi đầu, nước mắt khẽ rơi, mắt nhìn nữ tử trong quan tài.
- Nếu biến Tam Hoang Đại Giới thành Tố Minh, khiến trời cao
này khắc Minh văn là ý nguyện của ngài thì ta sẽ dùng cả
cuộc đời ta để hoàn thành!
Tô Minh giơ tay phải lên
rồi đánh một trảo về phía bên cạnh quan tài. Một viên Đệ Ngũ
Thạch lập tức hóa thành kim quang rồi bay vào trong tay Tô Minh.
- Nếu lúc trước đi Chân Giới Thứ Năm là vì muốn tìm kiếm sư
tôn thì ngày hôm nay ta muốn tìm cố hương Tố Minh tộc. Bởi vì
ta là Tố Minh tộc nhân.
Câu nói đó Tô Minh không mở miệng mà là gào thét trong lòng.
Lúc trước, mặc dù Tô Minh biết mình là Tố Minh tộc nhân nhưng
hắn cũng không thừa nhận thân phận này, càng không thừa nhận
Tố Minh tộc. Tất cả chuyện xưa mà hắn đã nghe qua thì cũng
chỉ là nghe qua mà thôi chứ không có nhiều cảm động.
Nhưng hôm nay lại khác biệt hoàn toàn. Âm thanh đến từ mẫu thân, hình ảnh đến từ trong đầu Tô Minh. Tất cả những thứ này
khiến hắn không còn xa lạ với ba chữ Tố Minh tộc nữa, không
còn là không liên quan đến mình nữa. Cho dù là do Tứ Đại Chân
Giới uy hiếp hay là lời mẫu thân nói, tất cả đã khiến Tô Minh
lần đầu tiên chủ động thừa nhận hắn chính là Tố Minh tộc
nhân.
Trong tích tắc Tô Minh thừa nhận thân phận, Đệ Ngũ Hỏa Lò đột nhiên run rẩy mạnh mẽ.
Từng đạo ý chí nhanh chóng bay ra khỏi tinh không Đệ Ngũ Hỏa
Lò rồi phủ xuống bốn phía Tô Minh. Những ý chí này biến ảo
tạo thành vô số sinh linh cường đại. Trong chớp mắt những hư ảo sinh linh này xuất hiện thì đều khom lưng về phía Tô Minh.
Những sinh linh này có đại thụ trăm trượng, có Hỏa Linh cường
đại, có đủ loại thú dữ kỳ dị. Toàn bộ bọn họ xuất hiện
khiến không gian Đệ Ngũ Hỏa Lò chấn động kịch liệt.
Ý chí của bọn chúng dung hợp lại một chỗ, rõ ràng lấy Tô
Minh làm trung tâm rồi tạo thành một hư ảnh Hỏa Lò cực lớn!
Hỏa Lò này hơi mờ ảo. Lưu quanh bốn phía trong đó vờn quanh Tô Minh khiến Tô Minh như trở thành thứ trọng yếu của Hỏa Lò hư
ảo. Từng luồng hào quang chớp động. Tô Minh cảm nhận được Đệ
Ngũ Hỏa Lò đang thừa nhận hắn. Vào giây phút này, mặc dù
không có tiếng nổ vang kịch liệt, không có biến hóa kinh thiên
động địa nhưng Tô Minh biết hắn đã trở thành chủ nhân của Đệ
Ngũ Hỏa Lò.
Đệ Ngũ Hỏa Lò run rẩy, không gian trong
đó như thiên băng địa liệt, tất cả những sinh linh trong Hỏa Lò
tỏa ra ý chí, mọi người trong Hỏa Lò cũng đều cảm nhận được
Đệ Ngũ Hỏa Lò đang biến hóa mãnh liệt nhưng không ai biết
nguyên nhân cụ thể.
Huyền Thương cố gắng bám vào đại
địa để thân thể mình được cố định, không bị vòng xoáy khổng
lồ đột nhiên xuất hiện trên hư không hút đi.
Hoa Vực
sắc mặt tái nhợt, cười thảm nằm trong biển hoa. Thân thể của
hắn đã bị chôn vùi trong đất bùn, đã bị hòa tan hơn phân nửa
trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng biển hoa nơi đây.
Long Hải lão tổ bên cạnh hắn mỉm cười nhìn Hoa Vực. Vốn dĩ
chỉ là nguyên thần nhưng nay lại chiếm hết cánh hoa như muốn
ngưng tụ ra thân thể lần nữa.
Hỏa Khôi lão tổ đang phi hành trong một không gian thì bỗng nhiên hoảng sợ nhìn lên thiên không. Hắn thấy thiên không đang lay động kịch liệt.
Sắc mặt Tử Long chân nhân vô cùng khó coi quan sát một hòn đào
nhỏ trên biển. Đảo nhỏ này cách hắn ít nhất trăm trượng, trên
đảo nhỏ này có một cái cây, trên cây có một quả màu đỏ.
Nhưng hôm nay không gian này lại đất rung núi chuyển, chỗ có cái cây kia sụp xuống.
Trong số tất cả, nếu nói có người có thể thấy được một chút thì chỉ có Chu Hữu Tài.
Giờ phút này Chu Hữu Tài đang đứng trên một ngọn núi. Ngọn
núi này đang nổ vang, chấn động kịch liệt, từng tầng mây cuồn
cuộn trên thiên không, cả thiên địa đều biến hóa, đồng thời sắc mắt Chu Hữu Tài cũng nhanh chóng biến hóa.
- Đây là... Đệ Ngũ Hỏa Lò nhận chủ! Chẳng lẽ trong đám người kia có Tố Minh tộc sao?
Cùng lúc đó, ở ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lò, đại lục Trần Phần Tộc đã sớm khôi phục như cũ nhưng trong chớp mắt này, tất cả tộc
nhân Trần Phần tộc đều ngửa mặt lên trời rống to, thân thể tự
biến hóa thành bộ dạng Hỏa Linh.
Chuyện này không liên quan đến tu vi, ngay cả tộc trưởng Trần Phần Tộc, thậm
chí cả Lão tổ thì cũng đều không khống chế được bản thân mà
biến thành Hỏa Linh. Trong âm thanh gào thét, trong đầu tộc nhân
Trần Phần tộc cũng truyền đến âm thanh phát ra từ linh hồn.
- Đệ Ngũ Hỏa Lò nhận chủ!
Trần Phần Lão tổ hóa thân thành Hỏa Linh, trong mắt lộ ra tinh mạng.
Nơi quan trọng của Đệ Ngũ Hỏa Lò, trong hư không, Tô Minh cảm
nhận được giờ khắc này Đệ Ngũ Hỏa Lò đã nhận hắn làm chủ,
theo ý niệm của hắn mà động. Tô Minh trầm mặc trong chốc lát,
tay phải vung lên. Lập tức hư ảnh Hỏa Lò vờn quanh bốn phía
xung quanh tiêu tán. Vô số tồn tại ở bốn phía cũng đều tản đi
hết khiến tất cả trở lại như thường. Tô Minh quay người rồi
bước vào hư không.
Quan tài vẫn còn trên tế đàn, sau
này vẫn sẽ có rất nhiều năm tháng bị hút vào trong quan tài
để tẩm bổ cho nữ tử kia. Cho đến một ngày, dưới tác dụng của trận pháp này, nàng sẽ thức tỉnh.
Nếu Tô Minh muốn thì hắn có thể mang Đệ Ngũ Hỏa Lò đi nhưng hắn không làm như vậy.
Để lại để tiếp tục hấp dẫn cường giả tới đây, chỉ có như
vậy thì trận pháp mới tiếp tục duy trì, chỉ có như vậy thì
mẫu thân hắn mới có ngày thức tỉnh.
Đạp trên hư
không, trong tích tắc Tô Minh biến mất, hắn đã mang theo Hứa Tuệ từ trong hư không rời khỏi Đệ Ngũ Hỏa Lò rồi đạp không mà đi.
Quay đầu nhìn lại vẫn thấy Đệ Ngũ Hỏa Lò tồn tại trong tinh
không, tất cả những thứ đã trải qua trong đó giống như giấc
mộng.
Than nhẹ một tiếng, hơi thở của Tô Minh vừa tản ra thì lập tức có một đạo hào quang xuyên thấu khỏi túi trữ
vật của hắn khiến bốn phía xung quanh Tô Minh lập tức trở
thành màu vàng.
Màu vàng này khác với hào quang màu vàng do Tô Minh biến thành, trong đó tản mát ra một luồng lực
lượng mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ như hấp dẫn tất cả lực lượng
thiên địa ngưng tụ lại. Trên đó tựa như có một luồng khí tức
không hợp với Thần Nguyên Tinh Hải. Dường như sự xuất hiện của
nó lập tức bị Thần Nguyên Tinh Hải phát hiện, hư không bài
xích.
Tô Minh sửng sốt rồi cúi đầu nhìn về phía túi trữ vật. Hắn lập tức cảm nhận Đệ Ngũ Thạch trong túi trữ
vật của hắn phát ra kim quang vạn trượng. Uỳnh một tiếng, nó
trực tiếp mạnh mẽ bay ra khỏi túi trữ vật của Tô Minh.
Tựa như một khi vật này rời khỏi Đệ Ngũ Hỏa Lò thì kiên
quyết không tồn tại trong túi trữ vật. Sau khi bay ra ngoài, nó
cũng không đi xa mà lơ lửng xung quanh Tô Minh, không ngừng chuyển
động.
Đệ Ngũ Thạch xuất hiện, tinh không chấn động,
hào quang màu vàng không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám
hướng cho đến vô tận, một cuộc hạo kiếp đủ dậy sóng Thần
Nguyên Tinh Hải cũng vì thế mà xuất hiện!
Trong Trần
Phần Tộc, những tộc nhân trở thành Hỏa Linh giờ phút này đã
khôi phục lại ban đầu. Lập tức Trần Phần lão tổ chấn động,
hắn có thể cảm nhận rõ ràng một luồng lực lượng hoàn toàn
khác hẳn với Thần Nguyên Tinh Hải, thậm chí gần như không hợp
nhau trong giây lát đã từ Đệ Ngũ Hỏa Lò truyền đến đây.
- Đệ Ngũ Thạch!
Trần Phần lão tổ lập tức ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, ở trong khu vực quan trọng của Thần Nguyên Tinh
Hải, phạm vi Âu Ổ Tộc. Nơi này vốn dĩ đen nhánh nhưng trong
tích tắc Đệ Ngũ Thạch truyền ra khí tức thì lập tức trong
bóng tối có vô số ánh mắt mạnh mẽ mở ra. Mỗi một cặp mắt
đều lộ ra vẻ dã thú điên cuồng.
- Đệ Ngũ Thạch, lại một viên Đệ Ngũ Thạch xuất hiện, đoạt lấy nó, nhất định phải đoạt lấy nó!!
Âm thanh rầu rĩ vù vù vang lên trong bóng tối, vẻ điên cuồng
trong ánh mắt cũng đạt tới cực hạn.
Đức Tạp Tộc là chủng tộc đầu người
thân rắn. Hôm nay bọn họ tụ tập trong động đá vôi. Bỗng nhiên,
trong chớp mắt, tất cả đều mở hai mắt ra, âm thanh vang dội,
một luồng ý chí khổng lồ chợt tràn ngập cả tinh thần.
- Men theo khí tức không dung nhập với Thần Nguyên Tin Hải này,
hãy đi tìm Đệ Ngũ Thạch, cầm viên đá này đưa cho ta!