"Quang Nguyên này có vấn đề!"
Bên ngoài cực minh quang, lại
qua bảy, tám ngày, Bạch Phượng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, mày nhíu lại. Cô cứ cảm thấy Quang Nguyên xuất hiện quá mức đột ngột, thậm chí lộ ra
một loại quỷ dị.
Điểm này, chẳng những là Bạch Phượng, có thể nói rất nhiều tu sĩ đều do dự. Nhưng đúng là cực minh quang, vì vậy dù
có do dự vẫn tiến tới.
Kế hoạch của Tô Minh không có gì tinh
vi, thậm chí có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, nhưng hắn không thèm để ý.
Chỉ cần đây là Cực Minh Quang Nguyên thật sự là được.
Chỉ như vậy là đủ rồi.
Này có thể xem như là dương mưu, nhưng trên thực tế không tính cả là
mưu lược. Đây là trò chơi Tô Minh làm mồi dụ, mấy ngày nay hắn nhìn vô
số tu sĩ tiến đến, tra xét bên trong cực minh quang của hắn.
Tô Minh không sốt ruột, hắn vẫn luôn chờ đợi. Tô Minh cảm thấy người có
tư cách đến thu hoạch cực minh Quang Nguyên ở trong liên minh tiên tộc
chỉ có ba người. Một cái đương nhiên là Bạch Phượng lạnh lùng đứng bên
ngoài Quang Nguyên, người khác là Đế Thiên, người thứ ba là người áo đen trong Bát Cực Đạo.
Đế Thiên mưu hoa đổi mệnh, Bạch Phượng cần thăng tiên, ai cũng cần, chỉ còn lại người áo đen.
Điều này phù hợp phân tích trước đó của Tô Minh, hắn vốn chờ người áo
đen. Khiến Tô Minh chắc chắn là hắn từ trong hồn ti kia biết được rất
nhanh Nghịch Thánh trận doanh sẽ lại buông xuống một cường giả.
Một cường giả có địa vị giống như người áo đen, sẽ tồn tại tranh đoạt,
cho nên trước đó Tô Minh liền kết luận, chỉ cần người áo đen thì chắc
chắn sẽ sẽ phải thu lấy Cực Minh Quang Nguyên trước khi đồng bạn giáng
xuống.
Thời gian trôi qua, chiến tranh giữa Đạo Thần Tông và
liên minh tiên tộc đã đến mức gay cấn. Mỗi ngày nhiều nơi tại chân giới
phát ra đại chiến kịch liệt, chết chóc đạt tới con số khủng bố trong
khoảng thời gian ngắn. Nhưng dù là vậy thì chiến tranh vẫn không chấm
dứt, mãnh liệt kéo dài.
Lại trôi qua mấy ngày, cách vị cường
giả kia buông xuống Nghịch Thánh trận doanh không đến một tháng, thật
nhiều tu sĩ tiên tộc bao vây cực minh quang do Tô Minh biến thành, đã
tra xét được một nửa, tìm ra quy luật, tìm ra con đường đi thông trung
tâm.
Tô Minh không hề dẫn đường, điều duy nhất hắn làm là hóa thân trở thành cực minh quang, về phần mấy chuyện khác, hắn cảm thấy
nếu can thiệp quá nhiều thì càng có vẻ giả tạo.
Một ngày này, người áo đen xuất hiện bên ngoài Cực Minh Quang Nguyên, rõ ràng gã đã
chuẩn bị sẵn sàng. Mắt giấu trong áo đen chớp lóe ánh sáng, tu vi hùng
hồn khuếch tán từ thân thể người áo đen, tu vi có thể so với sinh cảnh.
Nhưng loại tu vi sinh cảnh này tuyệt không phải tam hoang đại giới sinh
cảnh có thể chiến thắng, bên trong tồn tại chênh lệch rất lớn.
"Bước thứ ba trong hệ thống tu vi Nghịch Thánh trận doanh, không
huyền!” Sâu trong lòng Tô Minh ghi nhớ tu vi từ người áo đen, thần thức
chậm rãi dao động.
“Thân hình Đạo Không đã nát, nhưng chỉ cần nguyên thần của ta ở thì thân thể nào cũng phát ra linh hồn của Đạo
Không được. Ách Thương phân thân cũng vậy, còn có Phệ Không phân thân
cũng làm được. Nhưng người áo đen trước mắt có lẽ thích hợp trở thành
một phần thân khác của ta, một thân thể khiến ta có thân phận Nghịch
Thánh trận doanh! Dựa theo kế hoạch ban đầu, ta không cần đoạt xá người
áo đen này. Nhưng hôm nay xem ra có lẽ người áo đen mới càng thuận lợi
thu lại thân thể. Nhưng người này dù sao cũng là không huyền vô cùng..."
Tô Minh im lặng, chậm rãi đè nén ý tưởng mới nãy lên, chuyện đoạt lại
thân thể không được xảy ra đièu gì ngoài ý muốn. Tô Minh trầm ngâm, tạm
thời từ bỏ ý nghĩ này.
Giây phút dao động thần thức của Tô
Minh tan biến thì bên ngoài Cực Minh Quang Nguyên, người áo đen tu vi
đạt tới không huyền chậm rãi nhấc chân, các tu sĩ tiên tộc xung cung
kính đưa gã đi hướng Cực Minh Quang Nguyên.
Bạch Phượng ở bên cạnh, tay phải ấn pháp quyết chỉ vào hư vô, phút chốc khung trời vặn
vẹo, một con mắt to lớn xuất hiện, cỡ mấy ngàn con mắt vòng quanh bốn
phía. Mỗi một con mắt lộ tia âm u nhìn chằm chằm vào Cực Minh Quang
Nguyên.
Người áo đen dừng bước chân, ngoái đầu nhìn Bạch Phượng. Bạch Phượng khom lưng cúi đầu.
“Khá lắm.” Người áo đen khàn giọng cười, mắt lộ khen ngợi.
Hành động Bạch Phượng làm không giúp ích bao nhiêu nhưng có thể nhìn ra tâm lòng của cô, khiến người áo đen rất vừa lòng. Nhất là Bạch Phượng
vốn cực kỳ đẹp, bộ dạng lạnh băng thường làm người áo đen ngứa ngáy.
“Chờ khi ngươi đến Nghịch Thánh thì có thể đi theo bên cạnh lão phu."
Mặc dù mặt Bạch Phượng lạnh băng nhưng vẫn lộ ra mỉm cười, biểu tình
vui sướng vừa đúng, và một chút ngại ngùng, khiến người áo đen càng
thích.
Đế Thiên mặc áo trắng, tóc bạc phơ, biểu tình như
thường. Đế Thiên không cần dùng hành động đến chứng minh cái gì, mặc dù y khát vọng trở thành Tố Minh tộc nhưng biết chỗ Nghịch Thánh trận doanh
càng khao khát hơn y, để khống chế một tộc nhân Tố Minh tộc.
Đế Thiên là lựa chọn tốt nhất, y tự tin không ai vượt qua chính mình
trong việc này, dù là Minh Hoàng chân giới cũng không thể. Bởi vì kế
hoạch này là Đế Thiên nghĩ ra, bởi vì y đã chuẩn bị kế hoạch này rất
nhiều năm.
Đế Thiên thậm chí không cần Nghịch Thánh cũng có
ba phần tin chắc, người Nghịch Thánh trợ giúp chẳng qua khiến y nắm chắc lớn hơn chút. Mắt Đế Thiên lóe tia sáng.
‘Tô Hiên Y, ngươi và ta đấu cả đời, lúc này
đây, lão phu sẽ lấy thân phận Tố Minh tộc đứng ở trước mặt ngươi, ta sẽ
đoạt xá ngươi! Giữa ngươi và ta cuối cùng nhất định là ta thắng!’ Trong
lòng Đế Thiên dao động, y khao khát ngày này đã lâu lắm rồi.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của vô số tu sĩ, người áo đen một trong Bát
Cực Đạo nhấc chân bước vào cực minh quang. Cùng lúc đó, cường giả các
tông tiên tộc biểu tình căng thẳng canh giữ xung quanh. Họ được ra lệnh
là trong khoảng thời gian này nghiêm cấm xuất hiện vấn đề gì tại đây.
Nhưng cũng may nơi này là khu vực trung tâm liên minh tiên tộc, là cửa
nhà các tông tiên tộc. Cho nên người Đạo Thần Tông muốn đến đây không
đơn giản. Xác suất xâm nhập quy mô rất nhỏ, chỉ có vài cường giả đặc
biệt có lẽ có thể đạp không mà đến, nhưng Đế Thiên đã chuẩn bị hoàn mỹ
rồi.
Người áo đen bước vào trong Cực Minh Quang Nguyên, bên
trong đám tu sĩ cảnh giác. Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây, rất
nhanh đã là nửa tiếng.
Trong cực minh quang, người áo đen bay đi, tốc độ không nhanh, mỗi đi một khoảng sẽ ngừng lại suy tư, đổi
hướng. Xung quanh người áo đen. Vô tận cực minh quang xuyên thấu mà đến, tùy theo người áo đen tiến tới biến càng mãnh liệt. Nhưng càng như vậy
thì người áo đen càng chắc chắn đoàn Quang Nguyên này không có ý thức.
Một tiếng sau, người áo đen đã đi được một nửa con đường, tốc độ càng
ngày càng chậm, thậm chí toàn thân đều tràn ra nhiều khí lạnh. Bốn phía
cực minh quang hóa thành tối đen, giống như cái mồm há to muốn nuốt
người áo đen. Mắt người áo đen lộ tia cảnh giác, có khi lui ra phía sau
vài bước, nâng lên tay phải giống như đang ấn pháp quyết. Cứ như vậy,
khi hai tiếng đồng hồ qua đi, người áo đen đã tới bảy phần.
Nhưng đúng lúc này, cực minh quang chợt tăng gấp mấy lần, mãnh liệt hơn. Dường như người áo đen đã sớm biết sẽ như vậy, trước tiên khoanh chân,
hai tay ấn pháp quyết khắc ra một cái đỉnh nhỏ. hai tay người áo đen đè
đỉnh, phun khí bổn mệnh vào cái đỉnh.
Đỉnh nhỏ chớp lóe ánh
sáng xanh vòng quanh người áo đen, tầng ngoài bóng loáng như mặt gương
không ngừng phản xá cực minh quang tiến đến, như khiến chỗ của gã gián
tiếm thành một Quang Nguyên.
"Quả nhiên là chỉ có hai tiếng
đồng hồ suy yếu.” Người áo đen cong lên khóe môi, mắt khép lại, buông
hết chống cự, toàn thân đắm chìm vào khống chế đỉnh nhỏ.
Thời gian trôi qua một ngày, hôm sau lại đến giây phút cực minh quang suy
yếu, người áo đen lập tức mở mắt ra, thu lại đỉnh nhỏ. Người áo đen lắc
người đi tới trước, tốc độ của gã tốc độ càng ngày càng chậm, dùng một
lúc lâu sau, gã cách trung tâm cực minh quang dù không tính quá xa nhưng vẫn có một khoảng.
Khi cực minh quang lại biến mạnh, người
áo đen trước tiên khoanh chân, lấy ra đỉnh nhỏ, ánh sáng xanh đối kháng. Người áo đen vẫn nhắm mắt lại, hình như rất yên tâm, không làm hành
động phòng ngự ngoài ý muốn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Khi
ngày thứ năm sắp hết thời gian cực minh quang suy yếu thì người áo đen
lắc người, xuất hiện ở trung tâm Cực Minh Quang Nguyên.
Đó là thế giới tối đen nhưng lờ mờ nhìn ra cách đó không xa trong đen tối có
ký hiệu hoàn mỹ đến cực điểm, phức tạp làm cho người ta dù xem bao nhiêu lần đều khó thể nhớ kỹ, ký hiệu chớp lóe trong bóng đêm.
"Đây là cực minh Quang Nguyên chi hạch!” Mắt người áo đen chợt lóe, lộ vẻ kích động.
Giây phút thời gian suy yếu sắp chấm dứt thì thần thức của người áo đen mạnh mẽ tản ra, đảo qua ký hiệu. Người áo đen không cảm nhận có ý thức
nào trong ký hiệu, gã không có thời gian khắc thần thức dấu vết. Thời
gian suy yếu đi qua, lực lượng bàng bạc chợt bùng nổ, khiến người áo đen lập tức khoanh chân, dùng đỉnh nhỏ phòng ngự, hai mắt vẫn hép lại, trừ
bỏ ánh sáng xanh vòng quanh thân hình ra không còn hành động phòng ngự
gì.
Khi ngày thứ sáu thời gian suy yếu đến, người áo đen vọt
người lao thẳng tới ký hiệu, khoảnh khắc đến gần thì thân hình gã hỏng
mất, nổ tung, máu thịt tung tóe rơi vào ký hiệu. Cùng lúc đó, người áo
đen biểu tình dữ tợn, khó tin vội lùi nhanh, miệng phát ra tiếng hét
chói tai.
"Đây là cạm bẫy, ngươi có ý thức!!!"
Tình hình quái dị khiến Tô Minh luôn quan sát người áo đen phải sửng sốt, bởi vì hắn căn bản không làm ra hành động gì.