Thanh âm tang thương văng vẳng:
- Ngươi có thể gọi ta là Mộc trưởng lão, ta là chưởng mạch sơn phong thứ mười một Thất Nguyệt tông, Mộc Chân.
Ông lão vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi bước hướng Tô Minh, dưới thân lão
không có cái bóng, như đã nói, xuất hiện ở đây chỉ là một ảnh thân.
Ông lão lạnh nhạt nói:
- Thất Mệnh thuật là công pháp chỉ có dòng chính Thất Nguyệt tông ta
mới tu luyện được, chung cực của thuật này là ngưng tụ ra ảnh, thân ảnh
của đạo.
Ông lão nhìn Tô Minh.
- Tư chất hiện tại
của ngươi không thể hiểu được đạo ảnh này. Vương trưởng lão, ngươi không phải là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ đi.
Ông
lão vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói chất chứa kiêu ngạo rõ ràng. Đệ tử
Thất Nguyệt tông cảm thấy rất bình thường, không phản cảm nhưng Tô Minh
thì nhíu mày.
- Nể tình ngươi cùng là trưởng lão, lão phu sẽ
không làm ngươi quá mất mặt, cộng thêm tình cảm với Lan trưởng lão.
Thôi, lão phu quyết định thế này, ta sẽ không đánh trả, ngươi có ba cơ
hội ra tay, chỉ cần khiến lão phu lùi nửa bước thì xem như thông qua
trận này. Nhưng Vương trưởng lão, chuyện này chỉ có một lần, nếu lần sau ngươi xông trận thứ mười ba thì đừng trách lão phu không nể mặt!
Từ lúc ông lão áo trắng xuất hiện cứ tự nói một mình, mỗi câu đều có vẻ cao cao tại thượng, đặc biệt mấy câu cuối đầy kiêu ngạo.
Tô Minh nhíu chặt mày giờ giãn ra, vẻ mặt nửa cười nửa không liếc ông lão.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Vậy thì đa tạ Mộc trưởng lão, Vươgn ta xin nghe theo. Ngươi ... Chuẩn bị tốt rồi sao?
Ông lão lạnh nhạt nói:
- Lão phu không cần chuẩn bị, ngươi tùy thời ra tay.
Vẻ mặt ông lão bình tĩnh nhưng giọng nói luôn kiêu ngạo, lão có tư cách đó. Bản thể có được cảnh giới nhị trọng Đạo Thần, dù là phân thân cũng
có tu vi hậu kỳ bất khả ngôn cộng thêm thân phận trưởng lão cao quý
trong Thất Nguyệt tông làm lão thói quen kiêu ngạo. Ông lão đã quen tư
thế như vậy, không thấy có gì không thích hợp.
Tô Minh gật
gù, người vọt lên, giơ tay phải lên, không là nắm đấm mà chỉ có một
ngón. Ông lão con ngươi co rút, ngón tay dt đã cách trước mặt ông lão áo trắng bảy tấc. Một bình chướng hình cung xuất hiện ngăn cản ngón tay Tô Minh, bình chướng dao động nhanh, dường như liên tục triệt tiêu lực
lượng ngón tay của hắn.
Con ngươi ông lão vốn co rút giờ bình tĩnh lại, lão mỉm cười định lên tiếng thì bùm một tiếng, bình chướng
vỡ. Cùng lúc đó tay phải Tô Minh xuyên thấu qua, một ngón tay chạm vào
cánh tay ông lão giơ lên.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Cút đi!
Nếu Tô Minh đã xông trận thì không muốn giữ lại tu vi, dần dần phát ra
để keiẻm nghiệm suy đoán, một suy đoán từ tám năm trước, đại trưởng lão
mạch thứ ba mặc áo màu lam thu hắn làm đệ tử, khiến hắn thành trưởng lão thứ mười bốn Thất Nguyệt tông, bên trong rốt cuộc có bí mật gì?
Giờ phút này, Tô Minh thốt lời, ông lão áo trắng biến sắc mặt, bản năng thụt lùi nhưng cố nén, thân hình vặn vẹo sắp tan rã. Cuối cùng ông lão
không thể chịu được lực lượng một ngón tay của Tô Minh, thân thể không
kiềm được liên tục lùi mấy chục bước. Ông lão khó khăn lắm mới dừng lại, tiếp biến sắc mặt, đôi khi âm trầm, đôi khi lạnh lùng, đôi khi kinh sợ. Ánh mắt ông lão nhìn Tô Minh chất chứa phức tạp, cuối cùng không nói
câu nào, phất tay áo, xoay người, biến mất trên la bàn.
Giờ phút này, người các tầng thiên ngoại thiên Thất Nguyệt tông thấy
tình hình này đều kinh kêu. Tuy họ đã rất kỳ vọng vào Tô Minh nhưng vẫn
không ngờ trận thứ mười ba là vách ngăn thiên địa với nhiều người nhưng
hắn dễ dàng vượt qua.
Có nhiều người đoán Mộc Chân trưởng lão cố ý như vậy, dù là một số tu sĩ tầng thứ bốn thiên ngoại thiên cũng có cùng suy nghĩ. Chỉ những đệ tử tầng thứ bốn thiên ngoại thiên xông qua
trận thứ mười ba là biểu tình trầm trọng, hình ảnh ngón tay Tô Minh đâm
tới làm tâm hồn họ chấn động.
Đặc biệt là bảy đại đệ tử cai
quản ngọn núi vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, xông qua trận thứ mười ba đại
biểu Tô Minh đã có tu vi tương tự như bọn họ. Nhưng Tô Minh xông qua
trận thứ mười ba quá dễ dàng, đem đến áp lực cực lớn cho bọn họ, loại áp lực vô hình khiến ánh mắt họ nhìn hắn càng nghiêm túc.
Ngay
cả đại đệ tử mạch thứ hai, Trần đã xông qua mười bảy trận cũng mở mắt ra nhìn Tô Minh, bên trong chất chứa nghiêm túc hiếm thấy. Còn có mạch thứ ba, Nguyệt Yên, đệ tử của Lan Lam, đã xông qua mười sáu tầng mắt sáng
ngời. Tô Minh đem đến nhiều rung động cho Nguyệt Yên.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Trận thứ mười bốn.
Tô Minh giơ chân phải giẫm la bàn, ánh mắt mong chờ, hắn trông mong
trận thứ mười bốn sẽ lại xuất hiện phân liệt, cái bóng liên quan Thất
Mệnh thuật.
Trận thứ mười bốn phát ra vang tiếng nổ điếc tai, phù văn trên la bàn Tô Minh đứng chớp lóe liên tục. Thanh âm vang vọng
bốn phương tám hướng, chớp mắt vài phù văn mấp máy hóa thành thân hình
Tô Minh.
Xung quanh Tô Minh như tồn tại rất nhiều bản thu
nhỏ, sau dó là áp lực khiến hắn thấy hơi khó chịu buông xuống. áp lực
như trời sụp đè ép người Tô Minh, khiến linh hồn, ý thức, mọi thứ trong
cơ thể của hắn sắp bị phân liệt. Nếu đổi lại là đệ tử xông trận thứ mười bốn khác đã sớm khoanh chân ngồi, vận chuyển tu vi hết sức chống cự.
Nhưng Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên bầu trời giáng xuống áp lực,
mắt lướt qua thân hình bản thân do vô số phù văn tổ thành.
Tô Minh nhíu mày nói:
- Áp lực vẫn chưa đủ, không thể khiến ta phân liệt ra ảnh thân thứ hai.
Vẻ mặt Tô Minh dứt khoát, tay phải giơ lên vỗ trán. Toàn thân Tô Minh
bùm một tiếng, tu vi tán loạn trong người, áp lực bên ngoài chợt tăng
vọt, cùng lúc đó, cái bóng dưới chân vặn vẹo.
- Còn kém chút nữa.
Mắt Tô Minh lóe tia suy tư, giơ tay phải ấn pahsp quyết, điểm vào ngực, hình thành lốc xoáy trong người, hóa thành phong ấn phong ba phần tu
vi. Cùng với tu vi phong ấn đối ứng với áp lực bên ngoài thật khổng lồ,
làm thân thể Tô Minh tăng cảm giác phân liệt hơn.
- Còn cần đến một lần nữa.
Tay phải Tô Minh ấn pháp quyết không thay đổi chỉ vào đan điền, lốc
xoáy hiện ra trong người hóa thành phogn ấn thứ hai. Tay phải Tô Minh
không ngừng, lại giơ lên chỉ vào trán, trong tinh thần xuất hiện phong
ấn thứ ba. Ba phong ấn phong tỏa chín phần tu vi của Tô Minh, làm người
hắn lần đầu tiên run rẩy.
Đệ tử Thất Nguyệt tông nhìn thấy
tình hình này thì ngây như phỗng, không biết Tô Minh đang làm gì. Chỉ có Nguyệt Yên là con ngươi co rút, lần đầu tiên đứng lên, đi mấy bước đi
tới vách núi, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ.
- Hắn ... hắn có tu vi gì vậy? Làm như thế giống y như lúc trước Phi
Phong ở trận thứ mười bốn cần phong ấn tu vi mới phân liệt ảnh thân
được.
Không chỉ có Nguyệt Yên thất thố, Trần của mạch thứ hai con ngươi co rút đứng bật dậy, tuy không ra khỏi động phủ như Nguyệt
Yên nhưng biểu tình rung động.
Thậm chí Phi Phong, cường giả
mạnh nhất trong số đại đệ tử Thất Nguyệt tông đang tĩnh tọa ở mạch thứ
nhất chợt hé mắt, có tia sáng chợt lóe.
Phi Phong nhỏ giọng nói:
- Vương Đào.
Không chỉ có ba người này, ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên có mười ba
vị trưởng lão, vài chục vạn tu sĩ các mạch cùng thế hệ biểu tình kích
động chú ý chuyện xảy ra ở chỗ Tô Minh.
- Người này hoặc là
che giấu tu vi hoặc là tư chất không thể tưởng tượng. Bây giờ hắn có tu
vi gì? Không lẽ đã đến đại viên mãn bất khả ngôn?
- Chuyện
liên quan đến việc tu luyện của Vương Đào các mạch đều có sư phụ truyền
tin không được quấy rầy, ngăn cản. Có thể được các đại trưởng lão chú ý
thế này, coi như hắn lộ ra tu vi đại viên mãn bất khả ngôn thì ta sẽ
không giật mình. Nhưng Mộc Chân, ngươi là trưởng lão thứ nhất đấu với
hắn, ngươi đoán thử xem.
Có tiếng hừ lạnh phát ra từ ngọn núi thứ mười một, là giọng của Mộc Chân:
- Đại viên mãn bất khả ngôn.
Trong khi đám người ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên xì xầm thì Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm, cái bóng dưới chân hắn vặn vẹo, xuất hiện
bóng chồng. Trong phút chốc dưới chân Tô Minh xuất hiện cái bóng thứ
hai, là ảnh thân hình thành sớm nhất, sau đó hiện cái thứ ba. Cái bóng
thứ ba hơi mơ hồ, nhưng khi nó xuất hiện thì người Tô Minh phát ra tiếng bùm bùm, mọi phong ấn được giải mở, tu vi bùng phát, cái bóng mơ hồ
biến hoàn chỉnh.
- Trận thứ mười lăm!
Giọng Tô Minh văng vẳng chấn động bốn phương tám hướng, phương xa bóng đêm sắp qua, rạng sáng đến gần.