Bên trong thân thể, ngoài Hứa Tuệ vẫn giữ bình tĩnh ra thì bốn tu sĩ
còn lại đều đã biến sắc. Trong lòng bốn người lúc này đã hơi lo lắng,
không hiểu được tâm tư của Tô Minh.
Trên thực tế đó cũng là
bởi người trong cuộc, để ý quá mức tới chuyện này, nếu không thì với tâm trí của bốn người sẽ không bị nhiễu loạn tới vậy.
Huyền
Thương chần chờ một chút, chỉ có thể cười khổ. Hiện tại hắn không thể
giải trừ chí bảo, nếu không thì tất cả sẽ tan tành cả. Thầm thở dài, hắn ngược lại tĩnh tâm xuống, cẩn thận suy tư hành động của Tô Minh, dần
dần thần sắc lộ vẻ hiểu ra.
Ba người còn lại cũng không có
cách nào, đành phải làm mình bình tĩnh lại, cũng suy tư, dường như tìm
ra một chút nguyên nhân rồi.
Đánh tráo!
Kế hoạch
của bọn họ vốn là chuyện lấy giả đánh tráo nhưng Tô Minh thao túng khiến loại giả này gần tới thật vô hạn, thậm chí là đã không còn vẻ giờ như
là thật mà biến thành thật hoàn toàn!
Do đó đây chính là giả hóa thật chứ không phải là... Tráo nữa!
Trong sương mù do biển lửa hóa thành, Tô Minh điều khiển thân thể bay
nhanh, thần sắc vừa bi phẫn vừa lộ vẻ phức tạp, mang theo cảm giác thảm
thiết, tiếng gào thét vang lên khàn khàn.
- Trần Phần tộc, đi ra cho ta!
Tiếng nói được Tô Minh điều khiển truyền ra hùng hậu, vang vọng khắp
biển lửa trong sương mù này, truyền khắp tám hướng, rất lau không tiêu
tan.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Minh khống chế thân thể
này, dùng tốc độ càng nhanh đi về phía trước. Bay nhanh trong đám sương
mù này, tiếng gào thét mang theo oán khí của hắn không ngừng vang vọng
nhưng thân ảnh của Trần Phần tộc vẫn không xuất hiện.
Nhưng
biển lửa sương mù bốn phía này theo tốc độ bay nhanh của Tô Minh dường
như cũng bị dẫn động. Dường như hắn di chuyển nhanh chóng về phía trước
lại trở thành một loại ma sát, khiến vụ khí bên cạnh Tô Minh càng ngày
càng có nhiệt độ mãnh liệt, cuối cùng ầm ầm bùng lên một ngọn lửa màu
lam.
Ngọn lửa này mới đầu còn là ngọn lửa nhưng trong nháy
mắt liền bùng cháy, chớp mắt đã tràn ngập thân thể Tô Minh, hóa thành cả biển lửa. Biển lửa này là do sương mù biến thành nhưng sương mù cũng là do lửa biến thành. Không gian vặn vẹo, dường như đã đạt tới giới hạn.
Giờ phút này sương mù lại biến thành biển lửa lần nữa, mang theo nhiệt
độ cực cao, mang theo khí thế của thể đốt cháy tất cả, rầm rầm ập tới
thân thể Tô Minh từ bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt biển lửa đã bao phr thân thể bị Tô Minh khống chế. Mà trong chớp mắt này, Tô Minh cười lạnh một tiếng.
- Chỉ là lửa bình thường, chẳng qua dùng để giữ cửa mà cũng dám tới làm phiền ta!
Tô Minh điều khiển thân thể giơ tay phải lên, vung về phía trước. Lập
tức chín tia lửa màu lam trên cánh tay phải bỗng nhiên sáng lên. Trong
đó có hai tia lửa chớp động. Theo một động tác vung lên này, bốn phía có tiếng nổ vang ngập trời. Biển lửa tràn ngập kia trong chớp mắt này chạy thẳng về phía cánh tay phải của thân thể bị thân thể điều khiển, trong
chớp mắt đã bị tia lửa trên tay hắn hấp thu sạch.
Hầu như
trong chớp mắt khi Tô Minh hấp thu ngọn lửa ở bốn phía, một tiếng hừ
lạnh vang lên, truyền ra từ trong sương mù này. Âm thanh xuất hiện, một
thân ảnh gào thét lao tới từ trong sương mù xa xa.
Tô Minh
dừng bước một chút, lạnh lùng nhìn lại. Người tới là một thanh niên, vẻ
mặt ngạo nghễ, trên mi tâm có ký hiệu sáu ngọn lửa, mặc trường bào màu
đỏ, cất bước trong chớp mắt đã xuất hiện phía trước Tô Minh.
Trong nháy mắt khi hắn nhìn về phía Tô Minh, vẻ mặt chợt biến đổi, tiếng hừ lạnh cũng im bặt, thân thể theo bản năng lui lại mấy bước, mang theo vẻ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nhìn thân thể bị Tô
Minh điều khiển, nhìn ký hiệu chín ngọn lửa kia.
Hình dáng
của thân thể này hắn càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là ký hiệu
chín ngọn lửa không hề mới kia khiến cho hắn nhớ ra gì đó trong nháy
mắt.
- Tộc... Tộc trưởng!
Sắc mặt thanh niên nọ đại biến, thất thanh kêu.
Thân thể mà Tô Minh khống chế này chính là biến thành dựa vào hình dáng của thi thể mà Huyền gia nhặt được một vạn năm trước, chỉ thay đổi để
trông trẻ hơn một chút, nhìn tương tự nhưng không giống nhau. Dù sao thì cũng chỉ muốn bắt chước là có quan hệ cha con chứ không phải muốn biến
thành tộc trưởng.
Nhưng loại giống nhau giữa cha và con này,
vì gia tăng thuyết phục nên lại điều chỉnh rất nhiều, cho nên người ta
vừa nhìn thấy đã như nhìn thấy tộc trưởng năm xưa.
Thanh niên này cho tới giờ chưa từng gặp tộc trưởng đời trước thật, cho nên không
nhận ra ngay. Nhưng mỗi năm cúng tế tổ tiên một lần, có thể nói đã khiến hắn ghi nhớ trong đầu. Trong bức họa hơn bốn mươi vị tốc trưởng các
đời, tộc trưởng đời trước đúng là hình dáng này.
Ở mi tâm của Tô Minh khống chế có ký hiệu chín ngọn lửa, tạo thành tác dụng quyết định.
Nhưng rất nhanh, sau khi thất thanh nói, thanh niên kia liền nhận ra
điều không hợp lý. Người trước mặt chẳng qua chỉ giống chứ không phải là người trong bức họa hắn nhìn. Do đó, nhớ tới chuyện liên quan tới tộc
trưởng đời trước, thân phận người trước mặt này đã được miêu tả sinh
động rồi!
- Biết ta là ai rồi chứ?
Mắt Tô Minh lộ
oán khí, thân thể tiến về phía trước một bước, tay phải giơ lên, chụp
một trảo cách không về phía thanh niên kia. Tâm thần người này đang chấn động, giờ phút này không phát nổi chút chiến lực nào. Hắn vội vàng lui
lại phía trước, tay phải đặt ở khóe miệng, huýt một tiếng sáo.
Tiếng huýt sáo này vang vọng, trong chớp mắt truyền ra, lập tức sương
mù bốn phía quay cuồng, có một đám lửa biến ảo ra, chạy thẳng tới mi tâm của hắn, chuyển động một vòng, sau đó hóa thành một con hỏa điểu, gào
thét bay rất nhanh vào sâu trong sương mù.
Làm xong những việc này, thân thể thanh niên này lại lui về phía sau.
Tô Minh nhìn thoáng qua con hỏa điểu kia. Với tu vi của hắn có thể ngăn nó lại nhưng con hỏa điểu này hiển nhiên là một cách truyền tin. Hai
mắt hắn chợt lóe sáng, cảm thấy dường như có gì đó không đúng, suy nghĩ
một chút, thân thể nhoáng một cái liền trực tiếp đuổi theo thanh niên
kia.
Thanh niên kia lúc lui lại phía sau, vẻ mặt cực kỳ lo
lắng, thấy Tô Minh đuổi theo, tay phải liền giơ lên, vung về phía trước, miệng đọc chú ngữ. Lập tức sương mù bốn phía nổ vang, không ngờ hóa
thành một hỏa cầu khổng lồ bay thẳng về phía Tô Minh.
Tô Minh không nói lời nào, cũng chẳng thèm nhìn hỏa cầu đang tới gần, thân thể
xông mạnh về phía trước, trực tiếp đụng vào hỏa cầu kia. Tiếng nổ vang
tràn ra, đinh tai nhức óc. Hỏa cầu kia chấn động, thân thể không ngờ lại xuyên thấu qua nó, tay phải giơ lên, bỗng nhiên chụp về phía thanh niên kia.
Một trảo này của hắn khiến sương mù bốn phía như bị dẫn dắt, bỗng nhiên hóa thành một bàn tay lửa khổng lồ, túm lấy thanh niên
nọ.
Sắc mặt hắn biến hóa nhanh chóng, khi thấy bàn tay kia
sắp chụp tới liền cắn mạnh răng một cái, hai tay ôm ngực, thân thể cong
lại, sau đó đánh mạnh ra bốn phía. Ký hiệu sáu ngọn lửa ở mi tâm lúc này lóe lên mãnh liệt, trong nháy mắt liền bị hòa tan, dung hợp với nhau,
tạo thành một ký hiệu ngọn lửa rất lớn.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa màu đỏ đậm bừng lên từ trong ký hiệu này, chớp mắt đã tràn ngập
toàn thân hắn. Dưới sự thiêu đốt, thân thể thanh niên này trong nháy mắt đã biến hóa hoàn toàn, từ hình người hóa thành một Hỏa diễm cự nhân lớn tới mấy trượng.
Không thấy quần áo, không thấy vẻ mặt, chỉ
thấy một cự nhân do ngọn lửa tạo thành. Ở chỗ mi tâm của hắn là ký hiệu
ngọn lửa cực rõ ràng. Hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, đánh một chưởng về phía Tô Minh.
Tiếng nổ vang vọng truyền ra. Hai mắt Tô Minh
ngưng tụ lại. Loại thuật biến hóa này giúp hắn có thể kết luận được
thuật thiên phú của Trần Phần tộc cũng giống như đôi cánh của Hoành
Thiên tộc. Trần Phần tộc sở dĩ có thể trở thành một trong Tứ đại tôn
tộc, sở dĩ có thể tồn tại trong Thần Nguyên tinh hải chính là bởi tộc
này có thiên phú biến thân.
Có thể nói thanh niên này vốn có
tu vi Vị Giới trung kỳ nhưng sau khi biến thân thì lập tức tăng lên vô
số lần, hoàn toàn đạt tới Vị Giới hậu kỳ.
Nhưng dù là thế, trước mặt Tô Minh, hắn vẫn... Không chịu nổi một đòn.
Nếu không phải hắn muốn quan sát tộc nhân của Trần Phần tộc thì giờ phút này hắn giết chóc quá dễ.
Ánh mắt lóe sáng, tay phải Tô Minh chuyển động, biến bắt thành đánh, va chạm với thanh niên kia trong chớp mắt. Tiếng nổ vang lên. Thanh niên
nọ truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thết, phun máu tươi, đồng thời thân thể bị một cái tát trong hư không của Tô Minh trực tiếp đánh bay.
Thậm chí trên thân thể thiên phú biến thân kia giờ phút này cũng sụp
đổ, ngọn lửa tứ tán, một lần nữa lại hóa thành hình dáng của thanh niên
kia. Sắc mặt hắn tái nhợt, lại phun máu tươi, thậm chí không kịp lau
khóe miệng, thân thể mượn lực lui lại một lần nữa.
Thân thể
Tô Minh nhoáng lên đuổi theo nhưng lúc này, khuôn mặt thanh niên đang bỏ chạy phía xa xa đã thư giãn ra. Chỉ thấy trong sương mù lúc này có mười mấy tiếng gào thét truyền tới. Đó là mười mấy đạo cầu vồng đang tới
gần.
Bước chân Tô Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía đó.
Lập tức hắn thấy mười mấy đạo cầu vồng kia là mười mấy tộc nhân Trần
Phần tộc, hơn nữa phần lớn đều là nam tử trung niên. Duy chỉ có người
thủ lĩnh lại là một lão già bể dâu.
Vẻ mặt bọn họ cực kỳ
nghiêm túc, thậm chí còn mang theo nét hoài nghi rất sâu. Sau khi tới
gần, lão già kia đỡ lấy thanh niên, nhìn thương thế của hắn, nhướng mày
nhìn lại phía thân thể Tô Minh đang khống chế.
Nhưng vừa nhìn một cái, thần sắc hắn lập tức đại biến. mấy người phía sau cũng lộ sự chấn động không cách nào hình dung nổi.
- Ngươi là...
Lão già nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thân thể Tô Minh đang khống chế.
Khuôn mặt này khiến hắn quen thuộc nhất là ký hiệu chín ngọn lửa trên mi tâm hắn.
Tất cả khiến vẻ mặt lão già biến thành phức tạp.
- Ngươi nói ta là ai!!
Đối mặt với câu hỏi của lão già kia, Tô Minh ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười kia mang theo oán hận, hơn nữa dường như còn mang theo khổ sở tích tụ qua mấy ngàn năm dâu bể.
Lão già trầm mặc nhưng trong nháy mắt liền lộ vẻ quyết đoán.
- Bắt người này lại
Lời hắn vừa nói ra, mười mấy người phía sau rối rít ngừng lại, tựa như chần chừ vậy.
- Bắt lại!
Lão già lại rống to. Mười mấy người phía sau hắn cắn răng, cùng nhau bay tới, chớp mắt đã tới chỗ Tô Minh.