Cô, là một cô bé mẹ đã chết, không có tình thương của cha.
Từ nhỏ đến lớn, cô bé không thấy chút nụ cười của cha, không cảm nhận
được chút gì quan tâm từ cha. Từ khi cô bé có hiểu biết, ban đêm cô bé
tự đắp chăn, ban ngày cẩn thận tránh đi gian nhà của cha. Bởi vì khi gặp mặt, cô bé sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng của cha. Lạnh lùng trong ánh mắt
đó như trách cô bé tại sao không chết, mặc dù cô bé còn là một đứa nhỏ
nhưng đã hiểu chuyện.
Cô bé không có bạn, chỉ có con trai của thầy giáo lớn lên cùng nhau, là đồng bạn thanh mai trúc mã với cô
bé. Nếu tính thêm một người thì có lẽ là thầy giáo, thầy dạy cô bé làm
việc thiện, dạy cô bé đọc sách, đó nên là việc cha nên làm.
Cô bé dần lớn lên, ban đêm không khóc nữa, vì cô bé đã biết tại sao cha không thích mình. Là tại vì mình hại chết mẹ sao? Mọi chuyện là lỗi của mình!
Cô bé ít khi ra khỏi sân, không muốn ra ngoài, bởi vì mỗi lần đi ra ngoài, sau khi trở về thấy ánh mắt của cha hình như ẩn chứa oán độc, như đang chất vấn vì sao cô bé còn trở về, sao không chết ở bên ngoài luôn.
Từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh như
vậy, cô bé rất sợ hãi, nhát gan. Nhưng hôm nay cô bé đi ra ngoài một
chuyến, bởi vì ngày hôm qua trong lớp học của thầy giáo cô bé nghe nói
cứu một sinh mệnh chính là làm việc thiện. Cô bé muốn giống như đồng bạn thanh mai trúc mã, đi chỗ người đánh cá năn nỉ người ta thả cá đi. Vì
vậy mặc kệ bầu trời kéo mây đen, hình như trễ chút sẽ đổ mưa to liền mấy ngày, nhưng cô bé vẫn lén chạy ra ngoài, tới đài cá bên hồ. Cô bé thấy
người đánh cá ngồi đó, bên cạnh cây cột, trong lưới cá to có một con cá
lớn đang giãy dụa.
“Ông ơi, có thể cho ta con cá này không?” Cô bé nhẹ giọng nói với người đánh cá đưa lưng về phía mình.
“Nó thật đáng thương, ông đừng ăn nó, xin ông đưa cho ta, để ta thả nó về nhà.” Cô bé năn nỉ.
Người đánh cá xoay người lại, đó là một ông lão, mặt mùi hiền từ. Ông lão nhìn cô bé, nở nụ cười.
"Đám nhóc các ngươi, mấy ngày hôm trước có cậu bé năn nỉ ta thả con cá, hôm nay ngươi cũng đến đây. Nhưng nếu hôm nay thả con cá thì sao ông
sống?” Người đánh cá cười kéo cần câu, bỏ mồi, lại vung vào hồ nước.
“Ông ơi, ông nói người kia là anh của ta. Lúc trước ông đã htar một con cá, hôm nay cũng hứa với ta đi? Nó rất đáng thương, chắc cha mẹ của nó
lo lắng lắm.” Cô bé tiến lên một bước, đứng cạnh cây cột cúi đầu nhìn cá trong lưới.
"Ai nói ta thả cá? Cậu bé thấy ta không đồng ý thì nổi giận chạy ra.” Ông lão người đánh cá cười nói.
Cô bé sửng sốt, biểu tình kiên quyết. Cô bé giơ tay nhỏ bé gõ lưng người đánh cá, bộ dạng rất đáng yêu.
“Ông ơi, cầu xin ông mà."
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô bé năn nỉ cả ngày, người đánh cá lắc
đầu, rất là bất đắc dĩ. Người đánh cá đứng dậy đi tới cây cột giắt lưới
cá, mở lưới ra. Con cá ở bên trong bơi vào hồ nước, lắc một cái chui vào trong nước, không thấy bóng dáng.
“Tốt lắm, đã thả nó rồi, được chưa?” Người đánh cá cười vỗ đầu cô bé.
Cô bé mặt mày hớn hở. Người đánh cá xoay người, tiếp tục câu cá.
Cô bé nở nụ cười như tiếng chuông ngân, chạy đi. Cô bé còn nhỏ, không
biết là khi rời đi, người đánh cá mạnh nhấc cần câu, không biết là con
cá mới thả ra, hoặc là con cá khác, tóm lại là một con cá lớn bị câu
lên, bỏ vào lưới, lại treo trên cây cột.
Cô bé mang theo
hưng phấn, chạy về thị trấn, đi ngang qua một quán mì, không chú ý trên
ghế đá có một ông lão đang ngồi. Ông lão ánh mắt phức tạp nhìn cô bé đi
a, nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc trên mặt đất.
Cô bé chạy đi
chợt khựng lại, thấy thế giới trước mặt mình trở thành mảnh nhỏ, cuốn
thành một cái lốc xoáy, dung nhập thân thể vào trong đó. Không biết trôi qua bao lâu, khi mảnh nhỏ trong vòng xoáy tổ hợp lại thì thành hồ nước
sâu.
Con cá bơi trong hồ nước, hồ nước rất sâu, không
biết thông tới nơi nào. Con cá ở trong nước lắc lư, bơi không có ý thức. Nó là con cá không biết sống bao nhiêu năm trong hồ nước, nó không có
bao nhiêu trí nhớ, nếu có thì vậy có lẽ là thời gian bảy lần hít thở.
Con cá chỉ nhớ chuyện xảy ra trong bảy lần hít thở, còn lại trống rỗng.
Ngày qua ngày, năm lại qua năm, nó cứ bơi trong hồ nước, đôi khi nhô
lên mặt nước nhìn phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài, nhìn xuân hạ thu
đông trôi qua. Từng có lúc con cá muốn lao ra khỏi mặt nước, nhìn bầu
trời bên ngoài, nhìn mặt đất. Nhưng khi hiện ra ý nghĩ này, không đợi nó hành động đã thành trí nhớ, thời gian qua bảy lần hít thở là nó quên.
Chỉ có trí nhớ trong bảy lần hít thở, con cá không hiểu cái gì là bi ai, không hiểu vui vẻ. Bởi vì bảy lần hít thở quá ngắn, ngắn đến cho dù là
bi thương qua bảy giây là sẽ quên tại sao bi thương. Cho dù là vui, hơn
một giây nữa liền quên vui vì cái gì. Vì vậy đa số trong đầu con cá
trống rỗng, không có trí nhớ, không có suy nghĩ, chỉ có bản năng bơi
trong hồ nước. Con cá nhìn đồng bạn, nhìn tối đen, nhìn không có tương
lai xa xa.
Cho đến có một ngày, một cái mồi câu chìm vào hồ nước, bị nó nhìn đến.
Con cá biết đó là cái gì, nhưng như trước tiến lên cắn một cái. Khi
thân thể của con cá bị móc câu lên, bị quăng đi thì nó thấy bầu trời màu lam, thấy thế giới ngoài mặt nước. Đáng tiếc là trí nhớ của nó chỉ có
bảy lần hít thở, khi bị bỏ vào lưới, bị treo trên cây cột, chỉ có thể
giãy dụa mong thoát khỏi lưới trong nước, con cá chỉ vùng vẫy bảy giây,
bởi vì... Nó quên chính mình bị người khác, cũng quên hồ nước của mình
không nên nhỏ cỡ hình vuông, không nên có cái lưới khiến nó không thể
rời khỏi lưới. Vì vậy con cá thật nhàn nhã bơi trong lưới.
Cho đến khi lưới bị người giơ lên, con cá rời khỏi mặt nước, đang không ngừng giãy dụa, khó chịu vì nghẹt thở, nó thấy một cô bé. Cô bé đang
giơ lưới lên, là hung thủ khiến con cá khó chịu.
Nó hung
tợn nhìn chằm chằm cô bé kia, không ngừng giãy dụa, thời gian trôi đi
từng giây. Con cá quên tại sao cô bé muốn nâng lên lưới, nó chỉ nhớ rõ
mình khó chịu là vì cô bé này. Mặc dù trí nhớ chỉ có bảy giây nhưng cho
đến khi lưới đột nhiên bị mở ra chỗ hổng, nó quên mình bị người ta câu
lên khỏi hồ nước, quên mình bị người bỏ vào lưới, quên lưới kia không
phải là nhà của nó. Con cá chỉ nhớ giây thứ nhất là cô bé mang đến đau
khổ cho nó, vì vậy khi lặn xuống nước, con cá lại nhảy lên. Con cá không biết tại sao thân thể mình biến to như vậy, cắn cô bé vào hồ nước.
Thời gian lại chậm rãi trôi qua, nó vĩnh viễn cũng không biết được trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ là bảy lần hít thở. Tóm lại con cá lại thấy
trong hồ nước có mồi câu.
Con cá quên mồi câu nguy hiểm,
tựa như biết mồi câu này là gì nhưng nó cắn lấy, lại bị câu lên khỏi mặt nước, lại bị bỏ vào lưới, bị để vào trong hồ nước hữu hạn. Con cá giống như trước kia, quên khúc dạo đầu câu chuyện, chỉ nhớ rõ kết cục.
Lúc này đây, nó không có nhìn thấy cô bé, không biết bao lâu sau, khi
lưới mở ra, bơi ra khỏi võng nó quay về hồ nước. Con cá trồi lên mặt
nước nhìn thoáng qua trên đài cá, ông lão đứng, bên cạnh hình như là một cô bé đang nhìn nó.
Con cá nhìn cô bé đi xa, cho đến bảy giây sau, nó bơi trong hồ nước,
nhưng lúc này đây, hình như nó cố gắng nghĩ cái gì, cho đến khi nó lại
cắn câu, lại bị kéo lên. Cho đến ánh trăng buông xuống, rời khỏi mặt
nước, con cá quên bắt đầu, cũng quên kết cục. Con cá bị người đánh cá
xách đi, đưa tới một quán mì. Con cá mở mắt ra, xuyên qua lưới đánh cá
thấy một ông lão cầm tẩu thuốc, dùng lá cây bện búp bê nhìn nó.
“Ngươi là bản thân thứ sáu mà ta nhìn thấy.” Giọng của ông lão chất chứa tang thương, thong thả nói.
Ông lão nói suốt bảy giây, khiến con cá nghe được rõ ràng, trở thành
trong trí nhớ vĩnh hằng, hóa thành một hồi nổ vang, giống như nhớ tới
cái gì, tùy theo là toàn bộ thế giới trong mắt con cá hỏng mất. Mảnh nhỏ bị hry hình thành vòng xoáy, vòng xoáy rít gào mang đi một chút ý thức
cuối cùng của con cá. Con cá không nhìn thấy mảnh nhỏ một lần nữa tổ
hợp, nhìn không tới lại một thế giới xuất hiện ở trước mắt.
Trương Văn Vẻ, đây là tên của hắn, một cái tên khá tục nhưng có chút ý
nhị, đây là tên cha hắn đặt cho. Là con trai của thầy giáo, Trương Văn
Vẻ cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắm. Ít nhất nghe tên này liền
hiểu hắn là ngươi đọc sách.
Nhưng thực tế là hắn không
thích đọc sách, hắn thích tự tay làm ra món ngon, như là nấu canh, làm
mì phở. Có lẽ là ham thích, thân thể của hắn trưởng thành không yếu ớt
mà là thanh niên hơi mập. Khuôn mặt hắn tròn tròn hơi chân chất, nhưng
trong mắt bắn ra tia sáng cho người hiểu là người này hơi thông minh,
nhưng chỉ có như thế, dù sao bị người nhìn ra thông minh thường thì có
lẽ là cố ý lộ ra, là lòng tự trọng không muốn để cho người khác cảm thấy chính mình không thông minh.