"Đứa nhỏ này đi nơi nào, không thể tìm ra chỗ ở, chuyện này trước giờ
chưa từng có. Hạt giống diệt sinh sắp trưởng thành, nhưng hình như bị
lực lượng nào quấy nhiễu. Tuy nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế
hoạch giai đoạn thứ nhất là tốt rồi. Có một số việc trước khi diệt sinh
trưởng thành thì hắn không nên biết."
Tô Hiên Y biểu tình
phức tạp, thở dài, trong mắt có một chút áy náy. Tô Hiên Y cúi đầu nhìn
trống bôi trước mặt, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ta thực
xin lỗi ngươi... Nhưng ngươi thật sự không thích hợp Vũ Huyên, bởi vì
ngươi... Không có tư cách đó. Ta sẽ dùng cách khác bù đắp.” Tô Hiên Y
nhắm mắt lại.
Khi Tô Hiên Y khép mắt thì ở Minh Hoàng chân
giới không xa, trong một cung điện như không tồn tại trong thế giới này, gian phòng màu hồng tràn ngập hương hoa kỳ lạ, mùi hương không bình
thường, ngửi một hơi sẽ làm cho tu vi gia tăng một ít, thậm chí linh hồn cũng được tẩm bổ. Nếu có thể tu hành quanh năm trong phòng này thì sẽ
tăng nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần. Chỗ như vậy khá hiếm thấy trong
tam hoang đại giới, nhưng ở Minh Hoàng chân giới thì lại xuất hiện một
căn phòng như vậy.
Trong phòng Vũ Huyên yên lặng ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn trời sao bên ngoài song cửa.
Trước mặt Vũ Huyên, trên cái bàn đặt một cái khay, bên trong có hai vật phẩm, có một là trống bỏi, đó là vật thuở thơ ấu của cô. Vốn có hai
trống bôi, một cái đã thất lạc. Trong khay còn có vật khác là một mảnh
nhỏ màu đen.
Nếu Tô Minh ở trong này thì lập tức nhận ra ngay, mảnh nhỏ đó giống như thứ lúc hắn lấy từ chỗ Tiểu Hồng.
Đây là mảnh nhỏ diệt sinh chi chủng!
...........
Đạo Thần Tông, liên minh tiên tộc đang cùng tu sĩ Đạo Thần Tông đấu
kịch liệt ở khắp nơi. Hai bên kịch chiến trong tiếng nổ vang tinh thần
chấn động, không ai biết nguyên nhân này.
Bọn họ cũng không
biết rằng tai kiếp sắp buông xuống Đạo Thần Tông, họ càng hiểu hiện tại ở trung tâm trong khu vực tiên tộc, ánh sáng phát ra từ cột sáng đã đến
cực hạn.
Bên ngoài cột sáng, ông lão mặc áo đen chắp tay sau
lưng đứng thẳng, Bạch Phượng ánh mắt khao khát nhìn cột sáng, Bạch
Phượng muốn thăng tiên, đây là điều cô tha thiết ước mơ. Vì việc này,
Bạch Phượng có thể trả giá hết thảy.
Bên kia, Đế Thiên đã trở về, biểu tình kích động. Đế Thiên chờ ngày này đã rất lâu rồi, giờ phút này sắp xuất hiện kết quả. Cho dù từng có thân phận hiên tôn cũng không thể khống chế toát ra cảm xúc phập phồng lo sợ.
Thời gian
chậm rãi trôi qua, tiếng nổ vang một tiếng đồng hồ, càng ngày càng mãnh
liệt. Bỗng nhiên trong cột sáng từ chỗ cực cao xuất hiện cái bóng cực
nhanh xuyên qua cột sáng, lao xuống dưới.
Xuyên thấu qua cột
sáng có thể mơ hồ thấy cái bóng kia như là một người, giờ phút này đang
vặn vẹo không ngừng biến đổi, hình như là từ bên kia xuyên qua. Từng đợt uy nhiếp hùng hồn phát ra từ cái bóng, xuyên qua cột sáng mãnh liệt
khuếch tán ra ngoài. Không khí xung quanh bị uy nhiếp làm sắp vỡ ra, lực lượng giống như ẩn chứa không gian biến hóa ầm ầm lan tràn.
Đế Thiên con ngươi co rút, đứng im không nhúc nhích nhưng tóc cùng quần
áo bị thổi bay phần phật. Bạch Phượng mặt tái nhợt, thân mình dần dần
lui ra phía sau, dường như cố gắng chịu đựng uy lực khuếch tán.
‘Tu vi thật mạnh!!!” Bạch Phượng hút ngụm khí lạnh.
Ông lão mặc áo đen biểu tình như thường, chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, giờ phút này gã cười lạnh.
"Đây không phải là tu vi của hắn, là khi xuyên qua hai giới ma sát xuất hiện giới lực. Đây mới chỉ là một chút, người vừa mới buông xuống đều
có chút giới lực như vậy, khi đi ra cột sáng thì sẽ biến mất. Nhưng tu
vi thật sự của hắn còn cường đại hơn điều ngươi đang cảm nhận. Tiếc là
cột sáng thông thiên tam hoang đại giới này còn tồn tại chút tỳ vết, nếu không thì Bát Cực Đạo ta có thể buông xuống bản tôn chứ không phải lấy
hồn tạo thần hình thì tốt biết mấy."
“Tinh Cực Đạo, tu vi của hắn tương đương với lão phu, am hiểu tinh thần lực, thay đổi liên
tục...” Ông lão mặc áo đen nói tới đây liếc cái bóng rất nhanh nhưng tụ
trong cột sáng, chợt nở nụ cười.
“Tinh Cực Đạo, hai chúng ta đã lâu không gặp."
Khi ông lão mặc áo đen lên tiếng thì cái bóng vặn vẹo trong cột sát ở
vị trí cái đầu lóe hai luồng sáng âm u, như đôi mắt mở bắn ra mũi nhọn
sắc bén về phía ông lão mặc áo đen.
“Chưởng Cực Đạo, hơn ngàn năm không thấy cũng có thể gọi là đã lâu sao.” Thanh âm kia không khàn
như giọng của ông lão mặc áo đen, nó có sự nhu nhuyễn chậm rãi truyền
ra.
Bạch Phượng chấn động tinh thần, thụt lùi vài bước. Chỉ mình Đế Thiên vẫn đứng ở nơi đó, nhìn về phía cột sáng.
"Vị này nói vậy chắc là Đế Thiên đạo hữu? Cái bóng trong cột sáng vặn
vẹo dữ hơn, lại cho người cảm giác dường như ngày càng đông lại. Ánh mắt dời khỏi người ông lão mặc áo đen, nhìn hướng Đế Thiên.
"Đúng là tại hạ.” Đế Thiên mỉm cười mở miệng.
Đúng lúc này, cái bóng vặn vẹo trong cột sáng bỗng dừng lại, một cái
đầu có mái tóc dài xuất hiện trong cột sáng. Đây là một người đàn ông
trung niên rất tuấn tú, biểu tình không giận mà uy, hai mắt như ẩn chứa
tinh không, có vô số tinh thần lần lượt thay đổi hình thành dấu vết ký
hiệu liên tục biến đổi.
Khi ông lão mặc áo đen nhìn hướng cái bóng trong cột sáng thì Tô Minh cũng chú ý đến. Tô Minh nhìn cái đầu lộ ra, khẳng định lúc trước hắn từng qua một người áo đen nhìn thấy bóng
dáng kia đúng là người này.
Nhưng Tô Minh động thần thức,
người này và người ở trong mắt người áo đen kia xem cách biệt tu vi quá
lớn, như trời với đất. Nhưng nghĩ đến lời lúc trước ông lão mặc áo đen
nói, Tô Minh cười lạnh, thầm nghĩ xem ra đám người đến từ Nghịch Thánh
khi buông xuống không thể giữ nguyên, cần tạo lại thân hình. Nhưng tạo
lại thì giống như phân thân, tu vi sẽ giảm xuống nhiều, nhưng chắc qua
một thời gian ngắn sẽ hồi phục lại.
Cái đầu xuất hiện trong
cột sáng rồi dần tới thân hình. Thân hình không mặc quần áo mà ở trần,
rất nhanh sinh trưởng, dần đầy đủ hơn. Đó là thân hình hoàn mỹ đủ làm
cho con gái động tâm. Bạch Phượng nhìn chằm chằm, khuôn mặt lạnh băng
không biết có phải là cố ý, vừa đúng lộ ra một chút ửng đỏ, khiến dung
nhan càng đẹp hơn.
"Vị đạo hữu xinh đẹp này chắc là Bạch
Phượng của Phượng môn?” Trong cột sáng, người đàn ông đã có thân hình,
hai tay đang nhanh chóng sinh trưởng, mỉm cười nhìn hướng Bạch Phượng.
"Bạch Phượng bái kiến Tinh Cực Đạo!” Bạch Phượng lập tức cúi đầu, hạ thấp người cúi đầu.
Khi Bạch Phượng cúi người thì Tinh Cực Đạo ở trong cột sáng đã hoàn mỹ
ngưng tụ thân hình có đủ tứ chi, nhoáng một cái, áo dài màu lam trùm lên người gã. Vai rộng, thân hình thon dài khiến Tinh Cực Đạo đầy sức hấp
dẫn với khác phái.
Người đàn ông trung niên nhấc chân đi ra
khỏi cột sáng, uy nhiếp bốn phía chợt biến mất. Tựa như ông lão mặc áo
đen đã nói, đến từ giới lực, giờ phút này theo giới lực tan biến, lực
lượng tu vi có thể so với sinh cảnh, ở Nghịch Thánh thì là không huyền
phát ra từ người đàn ông trung niên, đối diện với ông lão mặc áo đen.
Ông lão mặc áo đen cười cười, thân hình lóe vểt sáng đen, ánh sáng đó
chính là cực minh quang, tuy lập tức tan biến ngay nhưng vẫn khiến Tinh
Cực Đạo con ngươi co rút.
"Xem ra bổn tọa vẫn là chậm một
bước, Cực Minh Quang Nguyên đã bị ngươi thu đi. Tuy nhiên hình như còn
cần ôn dưỡng.” Tinh Cực Đạo lắc đầu, không hề che giấu lòng tiếc nuối,
lời nói lộ sắc bén.
“Tam cánh đồng hoang vu thủy, hết thảy đều ở trưởng thành, dị bảo sẽ xuất hiện.” Ông lão mặc áo đen thản nhiên mở miệng.
“Như vậy lần sau...” Mắt Tinh Cực Đạo chợt lóe nhìn hướng ông lão mặc áo đen.
“Cho ngươi.” Ông lão mặc áo đen mỉm cười.
Tinh Cực Đạo trên mặt lộ ra mỉm cười, nụ cười ngày càng rạng rỡ, cuối cùng cười to với ông lão mặc áo đen.
"Rốt cuộc rời khỏi Nghịch Thánh giới. Bổn tọa thích nơi này, nơi này
không có áp lực, mọi thứ tại đây đều là có thể đoạt lấy.” Tinh Cực Đạo
nhìn bốn phía, biểu tình rất là cảm thán.
Tinh Cực Đạo nhấc
tay chộp hướng Bạch Phượng, cô biến sắc mặt nhưng không có chút sức phản kháng, bị Tinh Cực Đạo bắt lấy ngửi một hơi.
“Phụ nữ trong
man di rất thích hợp làm lô đỉnh. Nhưng ngươi không cần sợ, ta sẽ không
biến ngươi thành lô đỉnh, ngươi là của hắn, sư phụ của ngươi mới là của
ta.” Tinh Cực Đạo nhìn ông lão mặc áo đen ánh mắt luôn bình tĩnh, mỉm
cười thả Bạch Phượng ra.
Bạch Phượng sắc mặt tái nhợt rất
nhanh lui về phía sau vài bước, theo bản năng đứng ở bên cạnh ông lão
mặc áo đen. Tinh Cực Đạo mắt chợt lóe nhìn hướng Đế Thiên.
"Đế Thiên đạo hữu, bổn tọa buông xuống, mang theo ý chí của Nghịch
Thánh, hết sức giúp ngươi đổi mệnh trở thành Tố Minh tộc, còn không mau
đem khối thân xác kia để vào Nghịch Thánh thông thiên trụ của ta?"
Đế Thiên mắt chợt lóe sáng, giơ tay phải hất ống tay áo, một tế đàn to
lớn xuất hiện, bên trần nằm thân thể bản tôn của Tô Minh.
Giây phút tế đàn xuất hiện thì lao tới cột sáng, khoảnh khắc dung nhập
vào trong. Tế đàn bềnh bồng trong cột sáng, bị vô số hào quang vòng
quanh.
Tô Minh giấu trong ký hiệu, mặc dù ký hiệu ở trong
người ông lão mặc áo đen nhưng không ảnh hưởng Tô Minh nhìn đến bên
ngoài. Tô Minh thấy tình hình của Bạch Phượng, lòng đã không còn đau
đớn, chỉ có hờ hững. Bạch Phượng đã không còn chút gì liên quan đến hắn, con đường là do đối phương lựa chọn, theo cường giả vốn là chọn lửa của kẻ yếu, không có đúng sai. Tô Minh cũng thấy tế đàn dung nhập vào cột
sáng, thân thể bản tôn của hắn, đây là lần đầu tiên hắn tới gần thân thể mình đến vậy!
"Bổn tọa mang theo báo vật Nghịch Thánh đại
nhân chuyên môn luyện chế cho ngươi đổi mệnh. Bảo vật này có thể cho
ngươi hơn hai phần nắm chắc, hơn nữa bổn tọa và Chưởng Cực Đạo sẽ giúp
ngươi thêm nửa phần tự tin. Còn khả năng thành công có bao nhiêu thì
ngươi tự tin, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng ngươi có lẽ sẽ... Thất bại.
Nếu thất bại thì có báu vật này cho hồn của ngươi không diệt, nhưng
tương đương ngươi mất đi tư cách đổi mệnh, chúng ta sẽ tiếp tục tìm
những người khác thử nghiệm.” Tinh Cực Đạo biểu tình nghiêm túc nhìn Đế
Thiên.
Đế Thiên gần đầu, mắt chợt lóe nhìn ông lão mặc áo đen.
Ông lão mặc áo đen ho khan.
“Có cực minh quang của lão phu trấn hồn thì sẽ tăng thêm hai phần nắm chắc."
'Gần như tám phần, ta tổng cộng có gần như tám phần tỷ lệ, đổi mệnh
thành công! Cho dù bọn họ có nói khoa trương nhưng giảm đi hai phần còn
gần sáu phần, đủ rồi!’ Mắt Đế Thiên sáng ngời.
“Nghe lệnh của ta, dung hồn nhập thể, dịch thiên sửa mệnh, nghịch lủi thương khung,
thỉnh báu vật của Nghịch Thánh!!!” Tinh Cực Đạo rống lên.
Tinh Cực Đạo giơ tay phải chỉ hướng cột sáng, một chiếc nhẫn màu trắng trên ngón tay gã bay ra, thẳng tới chỗ cột sáng.