Năm mươi năm cuối cùng trước khi tai kiếp đến.
Như hắc ám trước bình minh, khởi đầu và kết thúc hắc ám trong trời đất, bây giờ
Tam Hoang nằm trong khoảnh khắc đó. Thời gian năm mươi năm đối với người bình thường là nửa đời, với tu sĩ có lẽ chỉ trong chớp mắt.
Nhưng những cường giả kỷ trước đã thức tỉnh không muốn năm mươi năm chỉ là chớp mắt, bọn họ muón bùng phát điên cuồng đã tích lủy, thỏa thích
phóng ra mọi dục vọng, cùng thế giới bước vào tai kiếp. Sau khi tai kiếp qua đi, họ cho rằng sẽ xuất hiện thế giới khác, lại hoang phí trăm năm
thênh thang, rồi ngủ say, chờ tai kiếp kỷ nguyên mới đến, lại thức tỉnh. Đây là vận mệnh của bọn họ, vòng đi vòng lại, một kỷ lại một kỷ, dường
như vĩnh viễn không có cuối. Chính bọn họ cũng cho rằng như vậy, hiếm ai biết tai kiếp này không chủ đối với chúng sinh mà còn có bọn họ.
Hoa nở hoa tàn đều có định trước, lực lượng cánh hoa nở chính khao khát được rụng, khi cánh hoa điêu linh rơi xuống đất, có ai ngờ đóa hoa từng nở rộ ra xinh đẹp sẽ hấp dẫn bao nhiêu ong bướm lưu luyến.
Một đợt luân hồi, một đợt đạo.
Theo thời gian trôi qua, gnày càng nhiều cường giả kỷ trước ùa vào Ám
Thần, Nghịch Thánh, Tam Hoang. Trong Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh dù bọn họ điên cuồng nhưng còn biết kiềm chế, không đuổi cùng giết tận,
cùng lắm là vui buồn thất thường, giết chóc nhiều. Nhưng trong Tam Hoang đại giới, những kẻ xâm nhập, bản thân vốn ngủ tại đây nay thức tỉnh,
bọn họ làm tùy tích, điên cuồng, giết chóc, đoạt xá, luyện hóa, lô đỉnh, các chuyện cực kỳ tàn ác tràn ngập toàn Tam Hoang.
Bọn
họ huênh hoang bởi vì cho rằng có thể giết chóc, bọn họ điên cuồng vì
thời gian trôi qua, bọn họ đã không còn là tu sĩ mà trở thành một phần
tai kiếp.
Chỉ có ít ỏi cường giả còn giữ tỉnh táo, hiểu
rằng mình không phải mãnh thú mà là tu sĩ, loại người như vậy ít khi ra
ngoài, giống như mục đồng sinh hoạt bình thường trong trăm năm này.
Tô Minh không muốn để ý những cường giả kỷ trước này, bọn họ giết chóc
cũng tốt, ác ôn tàn nhẫn cũng thế, đều là giải tỏa phút cuối cùng cuộc
đời. Chúng sinh cũng tốt, trời sao cũng thế, năm mươi năm cuối cùng biến thành loạn thế, tận thế. Tất cả chỉ là nhạc đệm cho bài chính.
Vốn lấy tâm tình của Tô Minh chỉ cần không bước vào Đạo Thần chân giới, không quấy rầy hắn bế quan chuẩn bị nghênh chiến Tam Hoang thì sẽ không để ý các cường giả kỷ trước ở bên ngoài. Vì trong mắt Tô Minh đám người này giống như con kiến. Chênh lệch đẳng cấp sinh mệnh, cảnh giới khiến
ánh mắt Tô Minh nhìn thế giới sâu sắc hơn. Dù cường giả kỷ trước đều là
bất khả ngôn, chỉ kém Tô Minh một, hai cảnh giới nhưng hắn biết bọn họ
đã từ bỏ khả năng hiểu ra.
Tô Minh không ngăn cản đám
người tị nạn đến Đạo Thần chân giới, chúng sinh đều có cơ hội tìm sinh
tồn. Bọn họ lựa chọn nơi này, chọn yên tĩnh qua năm mươi năm, vậy thì đó là lựa chọn của họ.
Nhưng Tô Minh đã coi thường đám
cường giả kỷ trước điên cuồng, huênh hoang. Hắn vốn tưởng đuổi ông lão
ra khỏi Đạo Thần chân giới, hình thần đều diệt thì có tác dụng cảnh cáo, dù sao đời này Tô Minh giết chóc quá nhiều, trong năm mươi năm trước
khi thế giới hủy diệt nếu chúng sinh phải chết thì hắn không muốn cùng
tai kiếp cướp đoạt sinh mệnh.
Tiếng hét thê lương trước
khi chết của ông lão đúng là khiến nhiều cường giả kỷ trước giật mình,
nhưng cùng lúc đó là hưng phấn, kích động khó thể kiềm nén. Bọn họ hưng
phấn, cực kỳ hưng phấn, bọn họ kích động, kích động làm mắt bọn họ đỏ
rực. Đã thật lâu rồi bọn họ không có cảm giác chết chóc như vậy.
Một linh hồn chết đi thật lâu sẽ khát vọng sống, người sống nếu tồn tại quá lâu sẽ khao khát được chết. Cái này không phải muốn chết mà là si
mê cảm giác máu chạy nhanh trong giây phút sinh tử. Bọn họ sớm biết
trong Đạo Thần chân giới có một tồn tại cường đại, nơi đó là lãnh địa
của hắn, không cho phép người ngoài bước vào. Khi trăm năm vừa đến, nhóm cường giả kỷ trước đầu tiên tới đây liền cảm nhận thần niệm của Tô
Minh, nên mới rỉ tai nhau, mới có năm mươi năm bình tĩnh.
Nhưng hôm nay theo ông lão chết đi, loại bình tĩnh này đã bị đánh vỡ.
Các cường giả kỷ trước hưng phấn, trong mắt nhiều người Đạo Thần chân
giới mà Tô Minh ở, thái độ kiêu ngạo đó khiến họ nổi lên ý nghĩ khiêu
khích. Dù gì có thể sống qua từng kỷ trong tai kiếp đều là kỳ tài ngút
trời, có cơ duyên lớn, bọn họ không phục nhau, càng đừng nói chưa từng
thấy Tô Minh ẩn thân trong Đạo Thần chân giới.
Thế là gần trăm cường giả kỷ trước, ba lão quái sống lâu nhất dẫn đầu đoàn người
sau ba năm ông lão chết đi, rầm rộ bước vào Đạo Thần chân giới. Gần trăm cường giả, gần trăm trung kỳ bất khả ngôn, ba ông lão dẫn đầu là tu vi
gần đỉnh trung kỳ bất khả ngôn, một ngày nào đó ba năm sau từ Âm Thánh
chân giới gần với Đạo Thần chân giới, nơi ông lão kia đã chết, họ bước
vào Đạo Thần chân giới.
Dù chỉ có trăm người bước vào
nhưng thật ra có hơn phân nửa cường giả kỷ trước trong toàn Tam Hoang
dùng cách khác nhau chú ý tình hình. Bọn họ còn mở ván cược, xem chuyện
này như kịch vui, thành hồi ức xinh đẹp trong đoạn thời gian thức tỉnh
không nhiều.
Gần trăm cường giả bước vào, toàn Đạo Thần
chân giới dao động như cuồng phong, nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Đám
tu sĩ núp trong Đạo Thần chân giới tinh thần run rẩy, lộ vẻ mặt kinh
khủng, tuyệt vọng. Bọn họ không biết chỗ này có thể yên lành được không. Gần trăm khí thế cường đại trở thành bão tố trong sóng gợn lan tràn,
bão tố ngày càng mạnh. Tiếng rít chói tai kèm theo kiêu ngạo, ác ý vang
vọng.
Giờ phút này, Tô Minh ở trong tông môn Cửu Phong mở mắt ra.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Hạc trọc lông, cầm thứ này diệt đám người kia đi.
Hạc trọc lông ở bên cạnh Hạc trọc lông đang thấy chán lập tức nâng cao tinh thần, hú lên, lộ vẻ hưng phấn, kích động.
- Tinh thạch, tinh thạch, đám người này sống lâu như vậy chắc chắn có nhiều tinh thạch!
Mắt Hạc trọc lông sáng lấp lánh, kích động nhìn Tô Minh vung tay áo. Có khúc gỗ cỡ bàn tay bềnh bồng trước mặt Hạc trọc lông.
- Đây là?
Hạc trọc lông ngẩn ra, nó tưởng Tô Minh sẽ lấy báu vật gì kinh thiên
động địa, nhưng khúc gỗ này trông rất bình thường, không có chỗ nào lạ.
Tô Minh nói:
- Ngươi chỉ cần tùy ý đánh nó vào thân thể người nào là kẻ đó sẽ bị xóa đi.
Tô Minh nhắm mắt lại, chìm trong tu hành lĩnh ngộ, hắn phải bảo đảm sau năm mươi năm lấy trạng thái đỉnh cao đối diện tai kiếp và hủy diệt.
Hạc trọc lông phấn chấn tinh thần nói:
- Được rồi!
Hạc trọc lông cầm khúc gỗ, cười gian, lắc người biến thành cầu vồng lao đi xa, xé hư vô lẻn vào trời sao.
Đối với những cường giả kỷ trước thì đây là một cuộc chơi, với Hạc trọc lông cũng giống như vậy. Chẳng qua khi vượt ải Hạc trọc lông sẽ nhận
được nhiều tinh thạch, có phần thưởng này đủ làm nó điên cuồng. Trên
đường đi Hạc trọc lông hú hét, kiêu ngạo phát huy tốc độ vượt qua cực
hạn khi xưa. Hoặc nên nói Hạc trọc lông chưa từng có hai chữ cực hạn, có đủ tinh thạch sẽ khiến nó bùng phát gần như cực hạn.
Trong Đạo Thần chân giới không có nhiều tinh cầu, đa số là lục địa bềnh
bồng. Giờ phút này, trong trời sao bên ngoài một đại lục, gần trăm cường giả kỷ trước hóa thành cầu vồng xé gió lao đi.
Trong trăm người có tiếng ông lão cười vang vọng:
- Chỗ này có nhiều người sống đấy chứ, ha ha ha ha ha ha! Đừng giành
với lão phu, chỗ này là của ta, ta phải luyện hóa đại lục này và tất cả
người sống trong đó thành một bộ pháp bảo!
Ông lão lắc
người lao hướng đại lục, giơ tay phải lên, có ngọn lửa trắng xuất hiện
trong lòng bàn tay. Lửa bùng cháy, dường như có thể hòa tan trời sao.
Ông lão vung lên, lửa khuếch tán xuống dưới đại lục. Người xung quanh
cười bàng quan, không ai tranh giành. Ông lão như thấy giây sau sẽ nghe
vô số tiếng hét thảm thiết, sẽ thấy đại lục bị luyện hóa thành pháp bảo
khác.
Nhưng giây phút lửa sắp giáng xuống, nhiều tu sĩ
trên đại lục tuyệt vọng thì không gian bên dưới ngọn lửa có một con Hạc
trọc lông bước ra, bộ dạng ưỡn ngực huênh hoang, hếch mặt nhìn đời. Hạc
trọc lông xuất hiện, giơ vuốt lên, có một khúc gỗ bay hướng ngọn lửa.
Hai bên va đụng vào nhau, không óc tiếng nổ ầm ĩ. Lửa run rầy, khoảnh
khắc tan vỡ. Khúc gỗ không chút tạm dừng xuyên qua ngọn lửa, giây sau
xuất hiện trước mặt ông lão bviểu tình lộ ra rung động, nhẹ nhàng chạm
vào người lão.
Trời sao tĩnh lặng.
Người ông lão bị khúc gỗ to cỡ bàn tay đụng vào chớp mắt thành thịt nát, hình thần đều diệt.
Trời sao tĩnh lặng, Hạc trọc lông giật mình vì sự cường đại của khúc gỗ nhưng giây sau tỉnh táo lại. Mắt Hạc trọc lông xoe tròn, biến thành một ông lão tiên phong đạo cốt, vẻ mặt kiêu ngạo cười.
Hạc trọc lông lạnh nhạt nói:
- Lão phu tên Trọc Hạc Tử, nghe nói tu sĩ trên đại lục này nguyện ý trả trăm vạn tinh thạch để tránh tai kiếp hôm nay, không biết có chuyện này không?
Khi nói chuyện, Hạc trọc lông cúi đầu lạnh nhạt liếc tu sĩ ở dưới đại lục.