Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 8: Chương 8




Tác giả: Chước Nhiễm

Thitkhocaichua

Việt Sạn thật sự không quá tin tiếng lòng lần này của tiểu hoàng tử, vì đối phương yy quá, hắn sẽ....

Tóm lại, hắn cảm thấy nếu tiểu hoàng tử bắt đầu yy, thì tiếng lòng hoàn toàn không đáng tin chút nào.

Nhưng 7 vạn đài cơ giáp hệ Z đang bày trước mắt đang cần kiểm tra đo lường, hơn nữa thời gian hiện tại quá gấp rút để tìm ra phương án giải quyết.

Nhân viên kỹ thuật không đủ, nguyên liệu thay thế cũng không có nhiều, Hỗ Dật Trần khi nãy biểu hiện quả thật có vài phần bản lĩnh, có lẽ...Có thể để cậu ta phụ trách một hạng mục trong đó.

Việt Sạn từ trước đến nay luôn có châm ngôn “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng”, giống như trước đó đối với Tông Minh, hiện tại cũng đối với Hỗ Dật Trần như vậy.

Hắn cảm thấy đối phương có thực lực, nên không nề hà mà đề bạt, trực tiếp nhìn Hỗ Trần dật nói: “Đợi chút nữa an bài công tác kiểm tra đo lường cho nhân viên khác, cậu điều động thêm vài nòng cốt trong phòng kỹ thuật, lập một tổ đội, nhanh chóng tìm ra phương phái giải quyết vấn đề.”

“A?” Hỗ Dật Trần phản ứng đầu tiên là mờ mịt.

Việt Sạn: “......” vẫn còn chưa tỉnh ư?

Hắn theo bản năng đánh giá ánh mắt nhìn người của tiểu hoàng tử, cái gu mặn mòi gì đây? Sao có thể coi trọng một nhân viên kỹ thuật như thế này, còn yy ra chuyện hắn sẽ ghen với nhân viên kỹ thuật như vậy, quá hoang đường!

Eno là người phản ứng đầu tiên, cậu liền cười tủm tỉm hướng Hỗ Trần Dật, “Chúc mừng cậu nha, Hỗ tổng công.”

Hỗ Trần Dật lúc này mới tỉnh táo lại, khuôn mặt không khỏi đỏ ủng, cuống quít cúi đầu.

Nhưng rất nhanh y liền nhớ tới, chuyện này tất cả đều nhờ vào đề nghị của tiểu hoàng tử, Việt thiếu tướng mới trọng dụng y. Hơn nữa, y trước đó được chọn cũng nhờ đề nghị của tiểu điện hạ.

Vì thế vội lại cảm kích ngẩng đầu, chân thành nói: “Cảm ơn ngài, điện hạ.”

Eno vẫn cười mị mị, nói: “Không cần khách khí nha.”

Việt Sạn đứng bên này nhìn Eno một cái, nghĩ thầm: Cậu đúng là không biết mắc cỡ chút nào, đề bạt người là hắn, công lao lại thành vị tiểu hoàng tử kia.

Kỳ thật, Eno đề nghị như vậy, cũng xuất phát từ chuyện cậu đọc được cốt truyện và biết vị này là đại sư chế tạo cơ giáp nổi tiếng nhất trong tương lai.

Thông qua “sự xuất hiện của Hỗ Dật Trần” cùng “Cơ giáp có vấn đề”, mà Eno đối với cái cốt truyện này tin đến 7,8 phần, hiện tại cậu chỉ hy vọng Hỗ Trần Dật cùng đoàn đội có thể nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giải quyét. Tránh cho việc Đế quốc thua thảm trong tương lai, tránh cho Việt sạn trọng thương, cũng tránh cho việc cậu...Bị đưa qua Liên bang để liên hôn.

Tóm lại, đây là một chuyện người có lợi ta cũng có lợi.

Hỗ Trần dật không biết Eno đang nghĩ cái gì, ngược lại bị nụ cười của cậu làm cho ngơ ngẩng cả người, chỉ cảm thấy tiểu hoàng tử người đẹp mà tâm cũng thiện.

Y nhịn không được nắm chặt bàn tay, âm thầm tuyên thệ trong lòng, nhất đinh báo đáp tiểu hoàng tử. Nghe nói tiểu hoàng tử không thể điều khiển đài cơ giáp, y nhất định nỗ lực, tương lai thiết kế ra một đài cơ giáp àm ngài ấy có thể điều khiển mới được.

Thầm tuyên thệ trong lòng xong xuối, Hõ Trần Dật liền nhớ tơsi người trọng dung chân chính của mình là ai, liền vội vàng xoay sang Việt Sạn nói lời cảm tạ.

Việt Sạn: “......”

Giờ này khắc này, biểu tình trên mặt hắn phức tạp không bằng 1 phần 10 phức tạp trong lòng.

Rõ ràng ánh mắt nhìn người của hắn tốt, nên mới nhận ra tinh anh, sau đó đề bạt nhân tài, vậy mà hai kẻ này lại trực tiêp làm lơ hắn, còn mắt đi mày lại, thiếu chút nữa... “Hai tay nắm chặt mắt đẫm lệ, lời nói thì nhiều nhưng không thể mở miệng”?

Việt Sạn cảm thấy bản thân càng lúc càng lạ, cứ như bản thân đang tự nối tơ hồng cho chính mình. Có thể nói là trong lòng có chút khó chịu.

Việt Sạn đau đầu mà xoa xoa thái dương, thầm nghĩ: bản thân nhất định là bị yy của vị tiểu hoàng tử này ảnh hưởng.

Ngay sau đó lại vẫy vẫy tay, đối Hỗ Dật Trần nói: “Nhanh chóng đi làm đi.”

Sau khi đuổi Hỗ Dật Trần đi, hắn lại lần nữa nhìn về phía Eno, liền thấy trong mắt tiểu hoàng tử đều là mệt mỏi, đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầu cũng có chút héo rũ.

Việt Sạn mới nhớ đến, từ lúc bị tập kích rồi tác chiến với quân địch đến khi được chi viện, rồi cả việc đến căn cứ liền đề nghị hỗ trợ thí nghiệm cơ giáp. Quả thật, cả ngày tiểu hoàng tử không hề nghỉ ngơi chút nào.

Những hành động ngày hôm nay của tiểu hoàng tử đã đánh vỡ ấn tượng không tốt mà trước đó hắn nghĩ về cậu, yếu đuối, nhu nhược, ỷ quyền thế làm loạn,...

Việt Sạn cảm thấy vô cùng áy náy về những thành kiến của chính mình, khi mở miệng, thanh âm có chút thả nhẹ, nhu hòa.

“Điện hạ, cũng không còn chuyện gì quan trọng ngài nên về nghỉ ngơi trước.”

Lời nói vừa dứt, Eno cũng cảm thấy mệt mỏi thật sự.

Trước đó, cậu luôn trong tình trạng căng thẳng, hiện tại mới thả lỏng đôi chút, không khỏi ngáp một cái, gật gật đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói:

“Vậy làm phiền Việt thiếu tướng thay tôi an bài. À đúng rồi, thủ hạ của tôi cũng đã mệt, phiền ngài giúp bọn họ an bài nơi nghỉ ngơi.”

Loại chuyện này không cần Eno nói, cũng không cần Việt Sạn nhọc lòng thì đã có phó chỉ huy Lâm thiếu tướng lo liệu và sớm an bài.

Việt Sạn thấy Eno ngáp, nước mẳt trong veo dính trên lông mi, đôi mắt nhập nhèm xinh đẹp, bộ dáng cũng không đứng vững, nhìn đáng yêu vô cùng.

Nhưng nước mắt có phải hay không dính hơi lâu?

Đầu ngón tay hắn cho chút ngứa ngáy, muốn giúp đối phương chùi đi giọt nước mắt kia.

Nhưng Eno bên này cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Việt Sạn, sau đó giật bắn mình, vội vàng xoay người che lại đôi mắt.

Eno: thôi xong rồi, thiếu chút nữa đã quên bản thân sau khi biến thành nhân ngư, nước mắt sẽ hóa thành trân châu, chút nữa cậu đã bị người khác phát hiện.

Cậu nhanh chóng lau mắt, trong lòng không ngừng la làng: vì sao nước mắt thật sự hóa thành trân châu a? Đây là chuyện không khoa học chút nào? Chẳng lẽ cái này không phải nước, mà là canxi cacbonat?

Khi Eno quay lại, lông mi của cậu đã khô ráo sạch sẽ như chưa có gì, nhưng trong lòng bàn tay đã có thêm hai viên trân châu nhỏ.

Việt Sạn thì hoàn toàn không biết chuyện này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút mất mát nhỏ, giống như tiếc hận bản thân quá chậm tay, không kịp giúp tiểu hoàng tử chùi đi nước mắt.

Cái cảm giác kì lạ rất nhanh lướt qua, đến Việt Sạn cũng không phát hiện.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn lại tự thân đưa Eno đến phòng nghỉ ngơi.

Khi phát hiện Lâm thiếu tướng an bài phòng nghỉ của tiểu hoàng tử bên cạnh phòng hắn, hắn lại không chút nào bực bội, mà khóe môi lơ đãng cong lên,

Vì còn chuyện phải xử lí, Việt Sạn ở không bao lâu, dặn dò Eno nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Eno đóng cửa, theo thói quen liền đi một vòng kiểm tra xung qâunh, xác định không có gì kì lạ mới đi tắm rửa một phen, rồi bước ra lăn đùng đi ngủ.

Cả ngày hôm nay cậu quá mệt mỏi, một giấc ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau, đang mơ màng bỗng dưng bị một tiếng chuông cảnh báo đánh thức.

Eno hốt hoảng ngồi bật dậy, theo bản năng liền liên hệ ngay với Luya.

“Căn cứ bị làm sao?”

“Quân Liên bang bất ngờ tấn công, điện hạ, ngài chuẩn bị một chút, chúng ta phải nhanh chóng rút lui.” Luya nhanh chóng đáp lời.

“Bất ngờ tấn công? Rút lui?”

Eno có chút bất ngờ không thể tin được. Cậu vội vàng ngồi bật dậy, quỳ trên giường, hai tay vịn cửa sổ nhanh chóng nhìn ra bên ngoài.

“Mới bắt đầu, sao tôi có thể rút lui được!”

Nếu thật sự cậu chạy, vậy khi trở về không phải là bị những hoàng huynh chê cười hay sao?

Không, không đến lượt các hoàng huynh chê cười, thì cái tin hoàng tử lâm trận bỏ chạy đã bị người dân cả nước phỉ nhổ đến chết chìm rồi.

Nhưng Luya lại trả lời: “Đây cũng là ý của Việt thiếu tướng, ngài ấy nói đây là quân lệnh, sự an toàn của điện hạ là uy tiên hàng đầu.”

Eno: “......”

Cậu không nhinn đượcn ngoáy ngoáy lỗ tai, không thể tin được mà hỏi lại: “Cho nên đây là ý... của Việt thiếu tướng?”

Hình như cái này không giống Việt Sạn cho lắm!

Mà hơn hết cái quá trình này có gì không đúng cho lắm.

Bọn họ phát hiện ra cơ giáp có vấn đề, cũng suy nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, hình như so với cốt truyện có chút trầm trọng hơn.

Tâm Eno nhanh chóng trầm xuống.

Vừa nghĩ xong thì cùng lúc Việt Sạn mở cửa ra, Eno nghe tiếng động nhanh chóng xoay lại nhìn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh mà đối diện với Việt Sạn.

Cậu cũng nhanh chóng cắt đứt liên lac, “Tôi bên này có việc, chút nữa lại nói.”

Việt Sạn bên này cũng bước đến giường, Eno nhìn hắn sau đó lại mở miệng lên tiếng trước, “Anh vào bằng cách nào? Tại sao không gõ cửa? Ai cho anh bước vào?”

Câu hỏi liên tục nhưng vô cùng đúng tình hợp lý.

Đúng vậy cậu đâu nói gì sai.

“Tôi có gõ cửa, chỉ là không thấy điện hạ đáp lại, nên cho rằng ngài còn chưa tỉnh ngủ. Vì bên ngoài đang trong tình trạng khẩn cấp, nên mở cửa vào xem thế nào.”

“À!” Khí thế của Eno nhanh chóng giảm đi, nghĩ nghĩ gì đó lại cảm thấy không cam lòng, “Vậy sao anh mở cửa phòng tôi được?”

Ánh mắt Việt sạn nhanh chóng chuyển qua cổ áo của tiểu hoàng tử, ánh mắt ám ám, nhưng rất nhanh liền dời đi, lên tiếng giải thích, “Căn phòng này trước đó là của tôi.”

Eno:......

Việt Sạn không có thời gian nhiều lời, trực tiếp đem Eno từ trên giường xách lên, thuận tiện lấy một cái áo khoác trùm lên cơ thể tiểu hoàng tử, đồng thời che đi xương quai xanh tinh xảo đang lộ ra khỏi y phục.

“Vấn đề của cơ giáp còn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng tình huống lần này lại không lạc quan, vì vấn đề an toàn của ngài và đoàn đại biểu, nên ngài hãy nhanh chóng rời đi.”

Việt Sạn một bên nhanh chóng giúp cậu thu thập, một bên mở miệng giải thích.

Ý nghĩ trong lòng Eno được chứng thực, nên tâm không khỏi trầm xuống.

Cậu không quan tâm hành động khi nãy của Việt Sạn có mạo phạm chính mình hay không, Eno vội vàng đứng vững thân mình, như cái đuôi nhỏ líu ríu theo sau Việt Sạn.

“Vẫn chưa được giải quyết hay sao? Trước mắt có bao nhiều đài cơ giáp có thể sử dụng, có gọi trợ giúp chưa?”

Hành động dọn dẹp của Việt Sạn vô cũng nhanh nhẹn, vừa lúc xoay người, Eno đứng sau lưng đã đập thẳng mặt vào ngực hắn.

Eno sờ sờ cái mũi, không khỏi lui một bước, lại ngẩng đầu nhìn hắn.

Việt Sạn lại lần nữa cảm thấy, tiểu hoàng tử thật sự quá yếu—— nho nhỏ, mềm mại.

Nhìn bộ dáng tiểu hoàng tử liền thấy nhỏ hơn những người bạn cùng tuổi cả vòng, tuy thành niên không bao lâu, nhìn nhìn vẫn không khác gì một đứa nhỏ.

“Cơ giáp có thể sử dụng, hiện có 5 vạn đài, còn hơn 5 vạn đài cơ giáp hệ Z đang đợi tu sửa, sửa xong hoàn toàn thì cần 5 ngày.”

Chờ 5 ngày sau, nấm cũng héo rồi.

“Nên trước tiên, điện hạ nhanh chóng di chuyển đến khu an toàn trước.”Việt Sạn lại lần nữa nói.

Sau đó hắn lại nghĩ đến Eno có lẽ sẽ sợ hãi mà lên an ủi, “Ngài không phải quân nhân, thậm chí mới vừa thành niên, trước tiên rút lui là chuyện bình thường, không ai trách ngài cả, ngài không có nghĩ vụ phải thủ tại chỗ này.”

“Nhưng tôi là hoàng tử.” Eno cường điệu.

Lúc này, nhìn cậu lại vô cùng có cốt khí, nhưng giây tiếp theo, cậu lại uể oải lên tiếng: “Hơn nữa, anh không cảm thấy, nếu tôi rời đi, có thể bị tập kích như trước đó ư?”

Việt Sạn lắc đầu, nói: “Sẽ không có chuyện đó, tôi sẽ phái người hộ tống các cậu ——”

“Nhưng tình huống tiền tuyến đang nguy cấp, anh lại lãng phí quân lực để phái đi hộ tống tôi?” Eno vô cùng nghiêm túc, tiếp tục nói: “So với việc lo lắng cho tôi, sao anh không nhanh chóng ra tiền tuyến tọa trấn, không phải chỉ có 5 vạn cơ giáp có thể sử dụng hay sao?”

【 tình huống hiện tại, so với chuyện 7 vạn đài cơ giáo hệ Z đột nhiên xảy ra chuyện trên chiến trường còn tốt hơn rất nhiều. 】

“Chỉ cần anh đánh thắng, tôi không phải liền an toàn hay sao? Không cần lo lắng quá, anh chính là Việt Sạn, người am hiểu cái chuyện lấy ít đánh nhiều và đánh nhanh rút gọn hay sao? Anh nhất định có thể chiến thắng, ngươi đánh thắng bọn họ nhiều lần rồi mà. Cố lên! Tôi tin tưởng ngươi!”

Eno nắm chặt quyền làm cái hành đọng cổ vũ cho Việt Sạn.

Việt Sạn cứng họng, không nghĩ tới chính mình sẽ bị đối phương “Giáo dục“.

Quả thật trước kia, hắn sẽ không rảnh lo lắng cho đoàn đại biểu có nguy hiểm hay không. Nhưng hôm nay lại khác, nghĩ đến chuyện nếu thật sự thua, tiểu hoàng tử có khả năng sẽ...

Cho nên hắn đã nhanh chóng chạy đến đây.

Bất quá, tiểu hoàng tử bề ngoài mềm mại đáng yêu, nhưng tính cách lại vô cùng kiên cường. Khi nhìn cậu ngồi trong khoang điều khiển tiểu chiến hạm, hắn nên nhận ra điều này mới đúng chứ.

Nếu tiểu hoàng tử không muốn đi, còn tín nhiệm hắn như vậy mà hắn cứ ép buộc cậu rời đi không phải là thật quá đáng hay sao.

Thời gian của Việt Sạn không hề nhiều, nên trực tiếp nói thẳng: “Vậy điện hạ cùng những người hãy đến căn cứ ngầm, vạn nhất xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhớ hay rút lui.”

Eno gật gật đầu, đoán được hắn cũng không có nhiều thời gian, nên vội nói: “Tôi biết rồi, anh nhanh đi đi.”

Việt Sạn nhìn cậu một cái, sau đó nhanh chóng xoay lưng rời di, bước chân mạnh mẽ vô cùng vội vàng.

Eno bên này nhìn đám đồ đã được Việt Sạn thu thập đâu vào đó, liền không nhịn được phiền muộn——

【 Việt Sạn đương nhiên sẽ thắng, Việt Sạn không thắng......】

Ngẫm lại những diễn biến trong cốt truyện——

【 mình trực tiếp chết tại chỗ này cho rồi. 】

Việt Sạn thiếu chút nữa đã đi ra khỏi phạm vi 10 mét: “......”

Cũng... không cần đến nỗi đó chứ?

- ----Còn tiếp-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.