Chuyến máy bay cất cánh...
Ở phía dưới, Linh Anh nhìn chiếc máy bay buồn bã lã chã nc mắt như sông bắt taxi đi về...
Trên máy bay, khác hẳn với Linh Anh, hắn vừa mừng nhưng cũng vừa tức, mừng là vì thoát khỏi cô còn tức vì nó đi chả nói câu nào...
Nằm ườn ra thảm cỏ ngắm trăng, gió buổi tối se lạnh phả thẳng vô mặt nó. Trăng sáng, gió lạnh, cỏ mượt, có cái thằng chó ngồi bên là thứ có cảm thấy đc.
-Nè! Dậy đi! - Vũ chọt chọt ngón tay vô má nó.
-Để im cái coi! - Nói rồi nó cố gắng cố gắng dậy trong khi chân vẫn để nguyên dính trên thảm cỏ. 10' trôi qua~
-Rồi, dậy chi? - Nó mệt mỏi nói. Vũ ko nói gì, đưa màn hình đt chiếu cảnh mà camera quay đc ở sân bay. Mở căng con mắt ra, nó thấy Vũ lên máy bay đến Nhật còn Linh Anh thì đang kiểu dự đám tang bố mik.
-Á!!!!!!!!! - Nó hét. Cuống cuồng rồi bình tĩnh lúc, nó mới hỏi - Sao em có cái này? - Ẹc, tưởng chị mik đâu ngu nỗi nào ai ngờ, vượt quá mức cho phép. Chuyện chính ko hỏi hỏi mấy chuyện tào lao.
-Em cho ng lắp máy quay ở đó phòng tránh trường hợp này, có gì ko ạ? - Vũ chán nản nói, đau khổ vì ng chị ngu ko ai địch nổi của mik.
-À ko, mik vào đi, trời lạnh rồi đó! - Nó nói rồi kéo thằng em mik vô.
Nửa đêm...
-Á!!!!!! - Lại cái giọng lảnh lót với âm lượng trên mức trung bình làm ngôi nhà rung nhẹ, may mắn ko có ai bị thương vong do thủng màng nhĩ lúc nửa đêm.
-Chị làm cái gì vậy hả? - Vũ mơ mơ màng màng bực mik chạy lên phòng chị hét thêm.
-Có nghĩa là Kiệt sẽ sang thăm chị í hả? - Nó tỉnh hoàn toàn hỏi. Bây h mới nhận ra hả má?
-Vâng! H chị đi ngủ đi! - Vũ chịu thua, vết cái thân già về phòng ngủ.
Còn nó, nó nghĩ đủ thứ lí do hắn sang đây: Hắn và Linh Anh ko thành đôi đc, tìm mik tính sổ; Đòi nợ;...
Sáng.
Đặt chân trên đất khách, hắn cũng như bao ng khác, đón taxi chạy vô siêu thị.
-Hừm, nghe nói Nhật là nc bán nhìu đồ chơi hay nhất thì phải. Tạt vô xem nào! - Hắn hí ha hí hửng như mấy đứa trẻ mới lần đầu đi chơi.
-•-•-•-•-•-•
Vậy là Kiệt đã đến Nhật, chuyện gì sẽ xảy ra? Chịu khó đợi chương sau a!