- A, chị Quyên! Sao chị ở đây? – Chi hét lên( Hoàng Mĩ Quyên - là chị ruột của Chi, 19t, rất giỏi đánh nhau đủ thứ. Hiện nay đang sống một mình ở Mỹ).
- Hét to quá thủng màng nhĩ của chị thì chết đó em! – Quyên cười – À mà Kim đâu?
- Nó đi tán trai rồi!
- Vậy hả? Đúng là chứng nào tật nấy mà. Haizzz. À, đúng òi! Em gặp thằng Kiệt chưa? – Quyên hỏi.
- Dạ, ai ạ? – Chi ngu ngơ hỏi lại.
- Thì thằng Kiệt đó. Bộ con Kim chưa nói cho em biết à? – Quyên nghĩ ngợi rồi hỏi lại.
- Dạ,từ lúc vào trường nó có nói gì đâu ạ. Kiệt là ai ạ? – Chi.
- Trời, chắc nó coi thường lời chị nói đây mà. Kiệt đây này! – Nói rồi Quyên quay về phía đám lộn xộn kia, vẫy tay nói to. – Ê, bé Kiệt bé nhỏ của chị ới ời!
Sau vài giây, một thằng con trai chạy vèo ra khỏi đám đó và đến chỗ Quyên. Mặt thằng đấy đỏ như trái ớt, chắc là xấu hổ rồi.
- Chị Quyên ơi là chị Quyên. Em đã nói bao lần là đừng gọi em là“ bé Kiệt bé nhỏ” rồi mà! – Thằng đó tức giận nói.
- Rồi rồi, vậy lần sau chị gọi là“ chị Kiệt xinh xắn” nhá! – Quyên đùa.
- Bực rồi nhe! – Cậu đó giơ nắm đấm.
- Ừ ừ, không đùa nữa! Đây là Chi, đứa em gái ruột chị kể hồi trước rồi đó! – Quyên chỉ vào Chi. Cuối cùng cô đã được chị Quyên để ý sau khi đã bơ cô hồi lâu. Giờ cô mới để ý nha, cậu ta là cái người mà ngay lúc đầu vào trường.
- Ờ, xin chào! Ai vậy chị? – Chi hỏi rồi chỉ vào Kiệt.
- Đây là Kiệt, em bạn thân chị hồi ở Mỹ. Chị em cùng sở thích nên khá thân nhau! – Quyên kể.
- Chào bạn, mình là Đỗ Trung Kiệt. Từ nay giúp đỡ nhau nhiều nhé! – Kiệt cười. Đó là cậu con trai Chi nhìn thấy ngoài vườn trường lúc mới nhập học.
- Hả? Tại sao? – Chi.
- À quên, tại bạn chị bận đi công tác cùng bố ở Pháp để học hỏi thêm về kinh doanh. Mẹ Kiệt thì lại không có thời gian, công việc bận túi bụi nên không chăm sóc Kiệt được. Bạn chị định mua một căn nhà nhỏ để Kiệt sống nhưng nghĩ lại thì tốn kém quá nên nhờ chị cho ở hộ. – Quyên nói.
- Vậy ạ. Chị và Kiệt ở đâu? – Chi hỏi.
- Ở nhà em/ bạn đó! – Quyên và Kiệt đồng thanh.
- HẢ, no no no no no. Nhà em đang ở bình thường, chị Quyên vào ở thêm thì cũng không sao nhưng cho con trai vào nhà là không được! – Chi nói rõ quan điểm.
- Thôi nào, không thì chị ở nhà cái Kim còn Kiệt và Chi ở chung một nhà cũng được! – Quyên cười đểu.
- Chị cứ thử làm thế xem! – Chi cầm cái cành cây đầy gai giơ lên hăm dọa.
- Ừ, được đó! Cứ thế đi! – Kim ở đâu chen dô.
- Con kia! – Chi lườm Kim.
- Ai đồng ý Kiệt và Chi ở chung một nhà thì giơ tay lên! – Quyên hô to. Kim, Quyên, Nam và vài học sinh háu chuyện giơ tay nên số đồng ý là chục người . Còn Kiệt thì… giơ tay nốt.
- TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chi hét
Chiều, đồ đạc của Kiệt được chuyển đến nhà Chi. Cô không vui vẻ xách đồ giúp Kiệt mà nằm dài trên giường trong phòng ở lầu hai. Đồ của cậu chỉ có hai vali thôi nên rất nhanh. Phòng Kiệt được chị Quyên chọn vì nhà Chi còn trống khá nhiều phòng. Phòng Kiệt ở lầu hai cạnh phòng Chi cách nhau đúng 1 phòng trống( nhờ Chi năn nỉ nếu không cạnh nhau luôn). Kiệt sắp xếp đồ và tắm rửa xong thì đã tối. Bụng đã kêu nên đi xuống phòng ăn, nhìn thấy Chi đang nấu thì cậu không muốn làm phiền nên đi ra phòng khách. Lúc sau.
- Ê, đi ăn cơm đi lười! – Chi gọi từ trong nhà bếp ra.
- Rồi, có cần gọi tôi là lười không? – Kiệt đi ra, nhăn mặt.
- Vậy gọi là khỉ, lợn, heo, chó, … chắc?
- Gọi anh yêu đi! – Kiệt nói.
- Thà chết còn hơn. – Chi cười.
- Nói thế không sợ làm tổn thương trái tim bé nhỏ của tôi à? – Kiệt phụng má.
- Từ khác đi! – Chi ra đề nghị.
- Ừm, ông xã hay chồng yêu đây? – Kiệt giả vờ suy nghĩ.
- Thôi đi, ăn cơm nhanh không nguội giờ! – Chi chịu thua tài chêu chọc người khác của Kiệt.
- Ok bà xã! – Kiệt cười.
- Ăn ớt xanh nha! – Chi dọa.
- Ối, ok thưa Chi. – Kiệt chỉnh sửa lại.
- Tốt, cho ăn rau. – Chi.
- Ok thưa chị Chi. – Kiệt nói nghiêm trang.
- Rất tốt, ăn thịt nè! – Chi gắp một miếng thịt nhỏ cho vào bát Kiệt. Cậu nhìn miếng thịt trong bát và so sánh. Miếng của cậu là miếng thịt nhỏ nhất trong đĩa thịt ngon, con này khôn quá. Kiệt bái phục con mắt nhìn đồ ăn của Chi.
Bữa tối diễn ra trong sự cười đùa của hai cô cậu.
Sáng hôm sau.
Kiệt dậy rất sớm, mới 5 giờ cậu đã tỉnh ngủ. Sau khi vscn, tập thể dục, chuẩn bị đồng phục thì bụng cậu kêu lên. Ra phòng Chi gọi cô dậy để sai cô nấu bữa sáng. Vào phòng Chi, cậu khá ngạc nhiên. Phòng màu xanh dương rất đẹp, đồ dùng ngăn nắp, đồng phục treo sẵn góc tủ. Nhưng trên hết là cái cảnh gì đây? Một hot girl như Chi mà cũng như thế này á? Cảnh Kiệt đang nhìn thấy đó là Chi đang nửa thân trên giường, nửa thân dưới sàn, chân đá chăn bay thẳng xuống đất. Tóc tai bù xù như con rối, miệng còn chảy… nước miếng nữa cơ. Sau vài phút cười lăn cười bò, Kiệt cũng đã chụp một phô rất đẹp rồi đến bên Chi lay cô dậy.
- Dậy đi Chi ơi! Tôi đói rồi! – Kiệt kêu la mãi mỗi hai câu duy trì trong 11’ đều đặn, cuối cùng Chi cùng dậy.
- Cái( oáp) gì? – Chi nửa tỉnh nửa thức hỏi.
- 6h43’ rồi! – Kiệt nói.
- Áaaaaaaaaaaaaaaaa, thôi chết! 7h vào học rồi. Đợi tớ tí sau tớ nấu bữa sáng. – Chi vừa nói vừa đánh răng rửa mặt, làm thế nào mà siêu thế cơ chứ?
- Ờ, bạn đừng nói và cứ từ từ không nuốt luôn kem đánh răng đấy! – Kiệt nhìn Chi đầy khâm phục khi vừa đánh răng vừa nói được, làm vscn xong chỉ trong chớp mắt. 6h46’ Chi đã đi xuống làm bữa sáng. Khi ăn sáng xong đã là 6h51’ từ đây đến trường mất 7’ vậy là kịp giờ. Đang dắt chiếc xe đạp yêu dấu ra vườn, Chi giật mình khi phát hiện sự thật…
- Ôi trời ơi! – Chi kêu trong đau khổ.
- Chuyện gì vậy? – Vừa luc đó Kiệt dắt xe đạp đi ra.
- Bánh xe đạp của mình… thủng. – Chi kể lể sự tình.
- Hả. Vậy sao mà đi học đây? – Kiệt lo lắng.
- Cậu đi học trước đi, sau tớ đi bộ đến sau. – Chi cười trừ.
- Hay bạn lên đi, tôi đèo cho! – Kiệt nảy ra ý tưởng.
- Không được đâu! Tớ nặng lắm! Sau tớ khắc đi bộ đến, cậu khỏi lo! – Chi xua tay.
- Bạn ám chỉ tôi yếu?
- Ơ, không có!
- Vậy thì đi! – Kiệt nói rồi kéo tay tôi lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Khi cả hai đến trường thì vừa kịp lúc trống. 5 tiết học bắt đầu. Khi đến giờ giải lao, Chi phóng như bay đến lớp của Kiệt. Lúc tối hôm qua cô hỏi rồi nên mới biết. Định tìm Kiệt hỏi một số thứ linh tinh.
- À, cậu ơi. Cậu gọi người tên Kiệt hộ tớ được không? – Chi hỏi một bạn vừa đi ra khỏi lớp.
- Cậu ấy vừa đi xuống căn-tin rồi! – Bạn ấy trả lời rồi chỉ tay vào hướng đến căn-tin.
- Vậy hả? Cảm ơn cậu! – Chi nói rồi đi nhanh đến căn-tin.
- Bạn ấy là ai mà xinh ghê! – Người vừa được Chi hỏi nói rồi đi vào lớp.
Tại căn-tin.
- Hừ, cậu ta ngồi ở xó xỉnh nào mà mình tìm mãi chả ra. – Chi thở dốc nói với mình.
- Yo bé cưng, đi đâu zợ? – Kim từ đâu bay đến đập tay vào vai Chi.
- Bé cưng cái bíp. Mày nói nữa tao sẻo lưỡi mày ra. – Chi dọa.
- Dạ dạ. Mong nữ hoàng Chi xóa tội cho tiểu thần ạ! – Kim nói nghiêm nghị rồi hơi cúi đầu.
- Ngoan! – Chi mỉm cười rồi nói. Bây giờ cô mới để ý là Nam đang đứng ngay cạnh Kim mà cô ko nhận ra.
– Ô, chào Nam! – Mặt cậu ta hơi biến sắc nhưng rồi cũng bình thường chào lại.
- Chào Chi! Tớ lù lù ở đây mà cũng ko nhìn ra là sao?
- Hì. Thoi bỏ đi! Để đền bù, tui đãi mấy ng ăn nhe! – Chi nói, quên béng mất việc tìm Kiệt.
- Ok! – Kim and Nam đồng thanh.