“Nhâm tỷ ~ đây là thông báo của Trần tổng gởi đến phòng phát triển ~~ “ Vừa về tới công ty còn chưa kịp nghỉ ngơi Tiểu Sách đã bận rộn đến sắp hôn mê luôn rồi.
“Tiểu Sách ~ đến đến đến, Nhâm tỷ có chuyện này muốn hỏi cưng ~~ “ Vẻ mặt thần bí kéo Tiểu Sách đến bên cạnh nhà vệ sinh. “Tiểu Sách ~~ không phải em bị bệnh trĩ đó chứ ~~ sao tướng đi của em lại là lạ như vậy, hơn nữa hai chân còn mở rộng ra như thế?”
“A
“ Thoáng chốc, cả khuôn mặt Tiểu Sách đều trở nên đỏ bừng. “Ừm ~~ ừm ~~ a ~~ Nhâm tỷ ~~ “ Tiểu Sách chỉ có thể phát âm ra một từ đơn, cậu cũng không biết dùng cách nào để giải thích rõ sự thật này đây. Mà bộ dáng này của cậu lại khiến cho Nhâm nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi “Tiểu Sách ~~ em đừng lo về cái bệnh này, nhất định phải đi khám thử xem nha ~~ “Tiểu Sách nhìn Nhâm tỷ liên tục lẩm nhẩm khóe miệng trong ngực lại thầm nghĩ “Không phải là em bị cái bệnh kia đâu mà ~~ chỉ là tối hôm qua tần suất sử dụng quá cao mà thôi ~~ hơn nữa đây là do trải qua thời gian dài phun ra nuốt vào mà bị thương đó á ~~ “
“Tiểu Sách! Tiểu Sách ~ em có nghe thấy không? Sau khi tan tầm nhất định phải đi khám đó nhá ~~ “ Nhìn Nhâm tỷ vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiểu Sách chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng nàng sẽ không nói chuyện này với cái tỷ tỷ khác!
Một đường quay trở lại phòng làm việc, mới vừa vào cửa liền thấy Hác Giai đang ngồi ở trên đùi Trần Nghệ Phong. Thân hình Lâm Tiểu Sách có chút bất ổn tựa ở cạnh cửa, đau lòng nhìn Hác Giai chiếm cái vị trí ao ước của mình kia. “Tiểu Sách, em đã về rồi? Sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” “Đúng, khó chịu, rất khó chịu! Em là không muốn thấy anh ở cùng một chỗ với cô gái kia, lại càng không muốn nhìn thấy bộ dạng của cô gái đó khi đang ở bên cạnh anh!” Tiểu Sách thật sự muốn la lên như thế, nhưng cậu biết bây giờ căn bản là mình không có tư cách.
“Không có việc gì, có thể là hơi mệt chút thôi ~ “ Thấy thân thể Tiểu Sách không khỏe, Trần Nghệ Phong lập tức chạy tới trước mặt cậu. “Có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?”
Thấy giữa hai nam nhân trước mặt hiện lên không khí ám muội khiến cho trong lòng Hác Giai cực kỳ lo lắng.
“Nghệ Phong ~ Cậu ta là ai vậy? Anh làm gì mà không chịu để ý tới người ta gì hết nha ~~ “ Xông lên trước muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“Giai Giai ~ đây là bằng hữu của anh tên là Lâm Tiểu Sách ~ “ “Bằng hữu? Không phải trên người cậu ta có đeo chức vụ là trợ lý sao?”
Tiểu Sách chủ động lùi ra sau một bước “Hác tiểu thư ~ tôi là trợ lý của Trần tổng, cô khỏe!” Hác Giai căn bản không thèm trả lời cậu mà chỉ lo ôm Trần Nghệ Phong dùng sức liếc mắt nhìn Tiểu Sách.
“Tiểu Sách ~ hiện tại em ra ngoài đi ~ anh cùng Giai Giai có chút chuyện cần nói ~~ “ “Đúng rồi, hôn sự của chúng ta vẫn là không cần phải để cho người ngoài nghe được đâu ~~ “ Hác Giai vội vã bổ sung thêm một câu.
“Được ~ được rồi ~~ tôi ~ đi ra ngoài ~ “Cuối cùng cậu quay lại trộm liếc Trần Nghệ Phong một cái, sau đó Lâm Tiểu Sách cúi đầu đi ra ngoài.
“Nghệ Phong ~ đang nhìn cái gì vậy a ~ nó đi ra ngoài rồi ~~ Nghệ Phong ~ em cảm thấy anh không còn quan tâm tới người ta nữa rồi ~~ “ Hác Giai dán tại trước ngực Trần Nghệ Phong ngón tay xoay tròn khiêu khích nói.
“Giai Giai, là em đa tâm thôi ~ anh vẫn luôn rất quan tâm em nha ~ “ Không yên lòng đáp trả, tâm lại theo vẻ mặt khi nãy của Tiểu Sách mà bay đi.
“Nghệ Phong ~~ đã thật lâu rồi anh ~~ chưa từng đến ~~ nhà em ~~ “ Ngón tay khiêu khích cởi ra quần áo của anh, lộ ra lồng ngực khiêu gợi ở bên trong. “Giai Giai, gần đây anh khá bận rộn ~~ “ Hoàn toàn không chú ý tới người trước mặt Trần Nghệ Phong chỉ là lo lắng Tiểu Sách có thể hay không vừa khóc vừa đi ra ngoài.
“Nghệ Phong ~~ ôm em đi ~ em muốn anh ôm em ~~ “ Quần áo bị mở rộng lộ ra toàn bộ phần ngực màu đồng. Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. “Di?” “Tê!” Hai người đồng thời phát ra thanh âm. “Nghệ Phong, đây là cái gì!” Hác Giai ghen tỵ nhìn vết cắn rõ ràng ở trước ngực Trần Nghệ Phong tức giận hỏi.
Gương mặt của Trần Nghệ Phong cũng mờ mịt nhìn dấu răng mơ hồ còn hơi đau ở trước người này, đột nhiên những ký ức đứt đoạn thoáng hiện lên trong đầu, một cậu bé nhỏ xinh tự mình động đậy trên người anh, dục vọng của mình thì đang ra vào trong hậu huyệt của cậu, cậu trai kia cúi người nhào nắn nụ hoa của mình. “Tiểu Sách?!” Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, gương mặt của Tiểu Sách chồng lên trên người cậu trai kia.
“Ân? Cái gì?”Hác Giai không hiểu nhìn Trần Nghệ Phong vừa nói ra hai chữ kia liền vọt ra ngoài, gương mặt tức giận đến sắp biến hình rồi, tức tối đến nắm chặt bàn tay “Tiểu Sách? Chính là người nọ? Ta sẽ không để cho ngươi sống yên ổn đâu!”