Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 18: Chương 18




“Xin hỏi là vị nào tìm tôi?” Lâm Tiểu Sách nhìn phòng khách không có một bóng người, thầm nghĩ đây có phải là một trò đùa dai hay không.

“Ngươi chính là Lâm Tiểu Sách đi, ha hả! Đúng là lớn lên so với nữ nhân còn non mềm hơn nhiều!” Từ phía sau truyền đến một giọng nam mê đắm, thanh âm này khiến Tiểu Sách quay người lại.

Trong phòng khách rộng lớn cư nhiên nhảy ra 3, 4 người đàn ông, mà trong góc tối còn có một người đang ngồi. Lâm Tiểu Sách quả thực đang tự hỏi khi nãy bọn họ ẩn nấp ở chỗ nào mà không để lại chút dấu vết nào cả.

“Xin hỏi, các người tìm tôi có chuyện gì sao?” Vẫn là lễ phép hỏi.

“Chia tay Trần Nghệ Phong, cách xa anh ấy ra!” Người trong góc tối lên tiếng.

“Cô là? ? Hác Giai?” Tuy rằng không quá chắc chắn, thế nhưng Tiểu Sách có trí nhớ tốt vẫn có chút khẳng định.

“Nếu đã biết là ta, vậy câu trả lời của ngươi đâu?” Nữ nhân bước ra từ trong bóng tối quả thật là Hác Giai.

“Trả lời?” Tiểu Sách nghĩ tới vấn đề khi nãy. “Xin lỗi!” Cậu chỉ có thể nói ba chữ.

“Xin lỗi? Ngươi cái tên đồng tính luyến ái chết tiệt ~ dựa vào cái gì mà muốn giành nam nhân với ta, bằng cái gì mà muốn cướp đi Nghệ Phong của ta ~ ngươi đi chết đi ~~ “ Nữ nhân tức giận nhào lên, nắm lấy quần áo của Tiểu Sách, dùng sức đong đưa.

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi ~ “ Tiểu Sách chỉ có thể mặc cho động tác của ả, lại không có cách nào đi ngăn cản, bởi vì cậu không có khả năng buông tay người mình yêu.

“Ngươi còn không chịu đáp ứng sao? Tên biến thái thối tha!” Quăng tới một cái bạt tay, Tiểu Sách nhìn nữ nhân vừa mới động thủ trước mặt, đã hoàn toàn đã không còn khí chất lúc đầu.

“Tên biến thái chết tiệt ~ có đáp ứng hay không!” Nhìn bộ dáng Tiểu Sách cho dù nửa bên mặt đã sưng to nhưng vẫn lắc đầu, Hác Giai tức giận lại tát thêm một phát vào phía còn lại.

“Toàn bộ động thủ cho ta, ta cũng không tin hắn có thể kiên trì bao lâu!” Hác Giai ra lệnh cho mấy nam nhân ở phía sau.

“Xin lỗi ~ thế nhưng tôi thực sự không thể ~~ “ Cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã sưng đến biến dạng, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu đáp ứng.

“Tên đồng tính luyến ái ghê tởm ~ vì cái gì ngươi dám nói không thể, ngươi có biết ta đã mất bao nhiêu thời gian để lấy lòng Nghệ Phong sau đó hẹn hò với anh ấy hay không, ngươi dựa vào cái gì muốn đoạt lấy thứ mà ta đang sở hữu! Dựa vào cái gì!!”

Hác Giai rơi vào trạng thái điên cuồng căn bản đã mất đi lý trí, giơ chân lên đạp xuống chẩn của Lâm Tiểu Sách.

“Ngô ~~ “ Tiểu Sách bị đau mà khom người xuống.

“Còn chưa ra tay?” Nhận được mệnh lệnh vài tên nam tử xông tới, đá thật mạnh vào Tiểu Sách đang khom người.

“A!!” Tiếng kêu thê lương lượn lờ quanh quẩn trong căn phòng được cách âm thật tốt.

Một đám người cứ như vậy mà đạp lên người đang nằm dưới đất, Lâm Tiểu Sách chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết. “Sao đây, có chịu chia tay chưa?” Hác Giai hỏi.

“Không ~~ không ~~ chia tay ~~ “ Vẫn là những lời này, nhận trở về là một cú đá thật mạnh.

“Tên biến thái thối tha! Không nghĩ tới vẫn còn mạnh miệng như vậy!” Hác Giai đang chuẩn bị xông lên đá thêm vài cái thì phát hiện ám hiệu của thủ hạ. Ả thu chân lại nói “Nếu ngươi dám nói chuyện ngày hôm nay ra, ta sẽ làm cho ngươi càng khó coi hơn.” Nói xong ra lệnh cho đám người rời đi.

Lúc này Lâm Tiểu Sách cũng không kiên trì được nữa, cuối cùng ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.