Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 30: Chương 30




Hác Giai tiến vào khiến cho Lâm Tiểu Sách sợ đến mức vội vã đứng lên từ trên người Trần Nghệ Phong, đứng qua một bên, “Hác tiểu thư ~~ “

Hác Giai liếc Lâm Tiểu Sách một cái, đi thẳng tới Trần Nghệ Phong để Lâm Tiểu Sách đứng ở phía sau, thân thiết kéo lấy cánh tay của Trần Nghệ Phong, “Nghệ Phong, đã lâu rồi anh chưa đến nhà của em, ba em rất nhớ anh đó~~”

Trần Nghệ Phong nhìn Tiểu Sách không nói gì mà lùi qua một bên, đau lòng muốn kéo tay cậu lại, thế nhưng nghĩ đến còn chuyện chưa xử lý xong, chỉ là yên lặng nghe Hác Giai tự nói chuyện một mình.

“Được rồi, Giai Giai, anh đã biết, ngày mai anh sẽ đến, thế nhưng hiện tại anh phải ký hết văn kiện, cho nên không thể tiễn em, tự em về được chứ?” Trần Nghệ Phong tận lực nói bằng một giọng bình tĩnh.

Hác Giai vốn còn muốn tiếp tục nhưng khi nhìn thấy biểu tình muốn đuổi khách của Trần Nghệ Phong, chỉ có thể căm hận liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Sách, xoay người ra về.

“Tiểu Sách, em còn chưa muốn nói cái người đã thương tổn em kia là ai sao?” Đột nhiên hỏi tới vấn đề này, khiến Tiểu Sách sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu không đáp lời.

“Anh đã biết! Anh đã nói sẽ không ép em! Chỉ cần em vui vẻ là được rồi!” Vươn tay kéo Tiểu Sách đang cúi đầu vào lòng, để đầu cậu dựa vào tim mình nghe nhịp đập của nó, “Tiểu Sách, chỉ cần là chuyện em không muốn, anh sẽ không để em làm, anh sẽ làm cho cả đời em đều được hạnh phúc như vậy!”

Dịch thể ướt át từ từ lan rộng ra trong lồng ngực của Trần Nghệ Phong, Trần Nghệ Phong chỉ là ôm lấy thiên hạ trước người thật chặt, để cậu có thể nghe tiếng tim đập của anh.

“Phong, em muốn trở về một chuyến, đã lâu rồi không có về nhà, muốn thăm Sảng Sảng một chút, có được không?” Qua thật lâu sau, Lâm Tiểu Sách giơ lên vành mắt hồng hồng nhìn Trần Nghệ Phong.

Cúi đầu hôn lên mắt của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong yêu thương xoa xoa đầu cậu: “Được rồi, trở về một chuyến đi, bên anh cũng có chút chuyện cần phải xử lý một chút, đến lúc đó anh sẽ đến đón em về!”

“Uh, cám ơn anh.”

“Bé ngốc, đối với anh mà còn nói cảm ơn cái gì.”

“Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~ Sảng Sảng ~” Tiểu Sách vừa mới vào của liền dùng âm thanh lớn không tả xiết kêu lên.

“Lâm Tiểu Sách, nếu như cậu còn dám dùng loại ngữ điệu này kêu tên của tớ nữa, tớ sẽ quăng cậu vào trong nồi hầm luôn.”

“Sảng Sảng Sảng Sảng, tớ rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ rất nhớ cậu.” Lâm Tiểu Sách vừa nhìn thấy Hạ Sảng cả người liền sáp qua.

“Cách tớ xa một chút, tớ cũng không muốn là người bị ném vào trong nồi đầu tiên đâu!” Hạ Sảng tựa ở cạnh cửa lành lạnh sang Trần Nghệ Phong đứng phía sau Tiểu Sách nói.

“Uh, Hạ Sảng, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, trước hết sẽ để Tiểu Sách ở lại đây.” Trần Nghệ Phong trước sau vẫn không nhìn thấu được cái người bạn thân này của Lâm Tiểu Sách, luôn cảm thấy người này không bình thường giống như bề ngoài.

“Phía tôi không thành vấn đề, nhưng thật ra là anh đó, nhất định phải xử lý mọi chuyện cho tốt!” Hạ Sảng sủng nịch vỗ vỗ đầu Tiểu Sách.

“Ân!” Trần Nghệ Phong cúi đầu hôn một cái lên trán Tiểu Sách sau đó xoay người rời khỏi.

“Sảng Sảng, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi.” Tiểu Sách cao hứng nhìn Hạ Sảng nói, lại bỏ lỡ một tia thương cảm chợt lóe lên trong mắt Hạ Sảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.