Dọc theo đường đi tiếng pháo không ngừng, trong không khí xen lẫn mùi lưu huỳnh, trên đường xe cộ thật là ít ỏi, Tề Thịnh vẫn giữ vững tốc độ xe, thận trọng, không dám để cho chính mình đối mặt với nguy hiểm.
Hắn muốn bình an, trở lại ở bên cạnh người kia.
Bùi Vận vừa cảm giác lúc tỉnh lại, trong phòng yên tĩnh tối tăm, anh mở ra điện thoại di động nhìn một chút, thời gian đã qua tám giờ tối.
Sau khi tắt điện thoại Tề Thịnh một mình anh cũng không có việc gì, lại cảm thấy buồn ngủ, đơn giản mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
Bùi Vận sửa sang lại quần áo đi tới phòng khách, hợp với tình hình mà mở ti vi.
Trong ti vi tiếng cười cười nói nói ca múa mừng cảnh thái bình, bầu không khí náo nhiệt đem căn phòng quạnh quẽ đuổi đi mấy phần.
Bùi Vận đứng ở phòng khách nhìn TV, sau đó đi vào nhà bếp.
Nhiều năm như vậy mỗi mùa xuân qua đi, vẫn cứ một mình như vậy anh cũng quen rồi.
Bụng đói hướng chủ nhân phát ra tiếng kháng nghị, Bùi Vận mở ra tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn lúc trước.
Một người bốn món ăn xác thực xa xỉ, mà dù sao cũng là cuối năm, bản thân ăn bữa tiệc đêm giao thừa, cũng nên ăn gì đó tốt một chút, coi như chính mình bồi chính mình trải qua đêm giao thừa.
Chỉ có điều chờ món ăn ra nồi đặt tới trên bàn, hương vị trôi nổi trong không khí, anh lại chẳng biết vì sao, ngược lại không còn khẩu vị.
Nhìn thức ăn trên bàn đã bắt đầu nguội lạnh, Bùi Vận thở dài, liền đi nhà bếp dự định tiếp tục làm nóng.
Tuy rằng đêm giao thừa như trước là một người, nhưng là năm nay không giống lúc trước.
Buổi trưa có anh hai bồi tiếp ăn bữa cơm, thời điểm gần đến chạng vạng Tần Lê mới rời khỏi, còn có cái người kia gọi điện thoại tới...
Đã là chuyện hạnh phúc những năm này nghĩ anh cũng không dám nghĩ tới.
Cũng nên thoả mãn.
Thời điểm đang bận việc, anh thật giống như mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa.
Bùi Vận ngừng tay, nghi hoặc mà nghe một chút, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, tự giễu cười cười, tiếp tục làm việc của mình.
Chắc là nghe lầm, Tề Thịnh về nhà, Tần Lê cũng về nhà, Diệp Minh đi nước ngoài, anh ở tại nơi này một bên cũng không quen biết hàng xóm gì. Huống chi cuối năm, làm gì có người nào đến thăm nhà người khác.
Canh hầm còn cần thời gian, TV truyền đến cười vang vang, không biết có phải có tiểu phẩm đặc sắc gì hay không. Bùi Vận xoa xoa tay, dự định đi tham gia chút náo nhiệt.
Kết quả mới vừa mở ra cửa phòng bếp, trong phòng khách có một người lẳng lặng đứng ở đó, làm cho tim anh đập liên tục, cứ như vậy cứng đơ người.
Quần áo xốc xếch gương mặt đỏ bừng, áo khoác dày cùng khăn quàng cổ bao bọc vẫn cứ không che nổi khí lạnh thuộc về mùa đông.
“Anh...” Bùi Vận có chút cà lăm, tầm mắt có chút mơ hồ, cơ hồ hoài nghi mình bởi vì quá mức tưởng niệm xuất hiện ảo giác, “Là anh?”
Tề Thịnh không đáp, chỉ đứng ở nơi đó đánh giá vẻ mặt của đối phương.
Sắc mặt vui mừng không cách nào che giấu, vui sướng rõ ràng xuất phát từ nội tâm, càng nhiều hơn lại xen lẫn không thể tin tưởng cùng không biết làm sao.
Thật dài thở ra một hơi, Tề Thịnh buông ra khăn quàng cổ, không nhanh không chậm đi tới, dùng sức ôm chặt đối phương, nghiêng đầu ác ý mà cắn tai đối phương, có chứng cứ mà lên án: “Trời lạnh như thế này, em cư nhiên nhẫn tâm đem tôi nhốt ở ngoài cửa.”
Bùi Vận còn đang ở bên trong khiếp sợ không bình tĩnh nổi, không nhúc nhích mặc hắn ăn đậu phụ: “... Tại sao anh lại có chìa khóa?”
“Không chỉ có như vậy, em còn học cách gạt tôi.”
“Anh làm sao lại về đây? Anh không phải là đi...”
“Anh hai em đâu? Đi nơi nào?”
“Anh như vậy... Người nhà anh làm sao bây giờ?”
“...”
“...”
Cuối cùng hai người rốt cục ý thức được hoàn toàn không có cách nào câu thông, đều không hẹn mà cùng ngậm miệng, hai mặt nhìn nhau.
Nửa ngày Tề Thịnh chặn lại trán của đối phương, trầm thấp mà cười rộ lên: “Nếu như không phải Tần Lê nói cho tôi biết, em dự định giấu tôi tới khi nào?”
Bùi Vận ngơ ngác: “Tại sao anh ấy lại nói cho anh?”
Trong ấn tượng Tần Lê nhìn Tề Thịnh một đêm ở dưới lầu, cũng chẳng thèm quan tâm, thấy thế nào cũng không giống như người có tâm tình quản việc không đâu.
“Trả lời vấn đề của tôi.” Tề Thịnh thẳng thắn nói. Âm thanh trầm thấp, nghe không ra tâm tình.
“... Không phải cố ý gạt anh.” Bùi Vận gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu tìm từ cũng không biết nên làm sao mở miệng, đơn giản ngậm miệng.
Người nhà của anh bây giờ có cũng như không, khát vọng tình thân dù anh có muốn cũng không được, thế nhưng anh thật sự không nhẫn tâm nhìn Tề Thịnh giống như mình trả giá đánh đổi lớn như vậy.
May mà Tề Thịnh cũng chưa truy hỏi, chỉ lạnh mặt nói: “Tôi đã từng nói với em rồi đúng không, cha mẹ tôi đã có gia đình riêng.”
“... Có.”
“Đối với bọn họ mà nói, tôi đứa con trai này không quá quan trọng. Đi, là thêm gấm thêm hoa. Không đi, cũng không ảnh hưởng gì. Em nói anh hai em sẽ đến, tôi nghĩ đến em đã cùng người nhà giảng hòa. Ai biết em...”
Tề Thịnh nói mùi vị đã có điểm nghiến răng nghiến lợi, nghĩa chính ngôn từ mà bổ sung: “Em cái gì cũng không nói, cứ như vậy tự cho là thông minh mà thay tôi lựa chọn?”
Dựa vào thân thể truyền đến nhiệt độ ấm áp làm cho người ta mê luyến, Bùi Vận nhắm mắt, bình tĩnh mà tiếp nhận tất cả chỉ trích của đối phương, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Kỳ thực sáng sớm hôm nay...”
“...”
“Em rất hi vọng anh có thể lưu lại.”
Vốn là giọng điệu đùa cợt Tề Thịnh chấn động trong lòng, nhìn đối phương vẻ chăm chú, há miệng, ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
May là ý thức thân thể hắn so với thần kinh của hắn phản ứng càng nhanh, tại thời điểm Bùi Vận vẫn đắm chìm bên trong tâm tình, hắn đã không tự chủ được tiến lên trước, hôn môi môi của đối phương.
Nơi nào ngờ tới môi của hai người vừa dán lên, một tiếng ùng ục đột ngột ở giữa hai người vang lên.
Tề Thịnh một chút đứng thẳng người, chợt cảm thấy rất là lúng túng.
Bùi Vận nhịn cười, hỏi: “Đói bụng?”
“Đó là đương nhiên!” Tề Thịnh nhanh chóng tìm cho mình nguyên nhân, “Cơm tối còn không có ăn, liền trở lại.”
“Món ăn đã nguội, “ Bùi Vận méo xệch đầu nói, “Nhà bếp còn hâm canh, cũng nhanh thôi. Em trước đi xới một bát cho anh.”
Tề Thịnh lui hai bước ở trước bàn ăn ngồi xuống, chậm rãi bấm ngón tay, làm thủ thế chữ V.
Bùi Vận suýt chút nữa bật cười, bị động tác giống như đứa nhỏ này của đối phương làm cho rơi vào trong sương mù: “Bất quá một chén canh mà thôi.”
Có cần phải hưng phấn như vậy không?
Tề Thịnh nhìn một chút tay của chính mình, lại ngửa mặt xem Bùi Vận: “Hai bát.” =)))
“...”
Lý giải sai lệch Bùi Vận bất đắc dĩ mím mím môi, quay đầu đi vì hắn múc canh.
Tim đập vẫn không có hoãn xuống, tâm tình đều là không nói ra được, khiến sinh hoạt vốn là cục diện đáng buồn, đều phảng phất toàn bộ trở nên sáng ngời.
Trước đây chưa bao giờ cảm nhận được sinh hoạt bình bình đạm đạm, chỉ vì có một người khác làm bạn, có thể thỏa mãn như vậy.
Tề Thịnh cũng đi theo, yên lặng mà nhìn thân ảnh bận rộn cùng với gò má của Bùi Vận muốn ngăn cũng không ngăn nổi ý cười.
Sau đó hắn cũng cùng ngoắc ngoắc khóe môi.
Tiếp đó hắn nhìn thấy Bùi Vận cầm một chén canh nóng để ở một bên, theo thói quen xoa xoa vai, lại đi lấy một cái bát khác.
Động tác nhỏ quen thuộc khiến Tề Thịnh tâm lý đau xót, không hề có một tiếng động tiến lên trước, từ phía sau lưng ôm hông của đối phương, chậm rãi đem đầu dựa vào bờ vai đối phương.
Bùi Vận tay run một cái, suýt chút nữa cầm không được bát, mất tự nhiên lấy khửu tay đẩy hắn một cái: “Đi phòng khách chờ.”
Tề Thịnh không nói lời nào, một tay thủ sẵn hông của đối phương, một tay kia đã rất không tự chủ hướng phía dưới, tìm tới khe hở giữa quần áo, sau đó dọc theo áo sơ mi thăm dò tiến vào.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Bùi Vận co rúm lại, vẫn cứ nỗ lực cắn răng kiên trì, không để cho mình dễ dàng sa vào, “Không phải anh muốn ăn cơm sao?”
“Ừm...” Tề Thịnh đem thân thể Bùi Vận lộn lại, nhìn chăm chú con mắt của đối phương, lại dựa vào tiến lên, mơ hồ lẩm bẩm, “Tôi hiện tại muốn ăn cái khác.”
Bùi Vận chỉ cảm thấy mí mắt nhảy lên, cảm giác nguy hiểm liên tục tăng lên.
Anh đương nhiên không thể quen thuộc hơn loại thần sắc này Tề Thịnh ——
Đó là biểu tình hận không thể đem anh hủy đi ăn vào trong bụng.
Thân là con mồi anh bình tĩnh nhìn Tề Thịnh một hồi, rất không cốt khí chủ động ôm lấy hông của hắn.
Tề Thịnh chỉ an tĩnh một giây.
Sau đó chính là thiên lôi địa hỏa.
Đôi môi khẩn cấp dán lên, quần áo từ phòng bếp đến phòng ngủ ngổn ngang mà ném đầy đất, thân thể giống như lửa nóng ma sát trùng điệp, thăm dò nhiệt độ đối phương.
Đem người vững vàng đặt ở dưới thân, Tề Thịnh cúi đầu, hôn môi gò má vết sẹo của đối phương, chuyên chú nhìn thần sắc của đối phương, từ chống cự đến mơ hồ.
Mắt thấy lại muốn hợp hai làm một, Tề Thịnh đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, thở hổn hển thấp giọng gọi: “Bùi Vận?”
Vào lúc này nhất thời lên tiếng ngược lại càng làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn, ý thức còn đang ở trong tình trạng tình mê ý loạn, Bùi Vận mơ mơ màng màng giơ tay chặn ở trên mặt hắn, thuận miệng qua loa mà đáp một tiếng.
“Ở trong lòng em, “ Tề Thịnh đè thấp âm thanh có tia bất ổn, còn mang theo e ngại xen lẫn căng thẳng không dễ phát giác, “Tôi... Vẫn là Tề Thịnh lúc trước sao?”
Bùi Vận hoàn toàn nghe không hiểu hắn có ý gì, không hiểu mở mắt ra nhìn hắn.
Ánh mắt tuy rằng có khoảng không, lại tràn đầy chỉ phản chiếu ra một mình hắn.
Tề Thịnh có được đáp án sáng tỏ.
Trong nháy mắt trong mắt đối phương tràn đầy yêu thương thâm tình, tỏ rõ phần tình cảm này xưa nay đều ở đây.
Hơn nữa chưa từng mất đi nửa phần.
Tề Thịnh chấn động trong lòng, cúi người hôn môi của đôi phương, một hơi động thân mà vào.
Sau một hồi mới lạ, phía dưới kết hợp thân mật, làm cho hắn suýt chút nữa có cảm giác muốn rơi lệ.
Phảng phất tất cả thương tổn chưa từng xảy ra.
Cũng không cần tha thứ.
Nhiều lần giằng co hồi lâu Tề Thịnh vẫn là chưa hết thòm thèm, đến cuối cùng Bùi Vận cổ họng đều khàn, đơn giản liền uổng công vô ích kêu dừng lại cũng triệt để từ bỏ, lười biếng mặc Tề Thịnh thao túng.
Một lần cuối cùng thời điểm Tề Thịnh ở trong cơ thể của Bùi Vận bộc phát ra, chuông đồng hồ đã điểm 0h.
Hết chương 46.
Pháo hoa lộng lẫy, bánh pháo nổ vang.
Một năm mới đến.
Bùi Vận trong đầu một mảnh mờ mịt, ngay cả tầm mắt đều trở nên mơ hồ, thẳng tắp nhìn bầu trời hoa mỹ ngoài cửa sổ, sau đó triệt để mất đi ý thức.
Trước đó trong đầu anh chợt hiện lên một ý nghĩ cuối cùng——
Anh đại khái không quên được bữa tiệc đêm giao thừa này.