CHƯƠNG 1
Ngày mười tám tháng năm, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung thiết triều sớm xong nhàn hạ không có việc gì, ngự giá đến Trường Lạc cung, long kiệu dừng trước Phu Hoa điện, như thường lệ chỉ có Lý Trường An theo thánh giá đi vào trong, những người khác phải đứng chờ bên ngoài.
Bên trong Phù Hoa điện, một cung nhân đang hầu hạ một thiếu niên gầy yếu ăn điểm tâm, một chén cháo, hai cái bánh ngô, tuy người hầu trong Trường Lạc cung đều không thể nghe không thể nói nhưng vẫn có thể cùng thiếu niên kia dùng bút giao tiếp, không có bất kì trở ngại nào.
Thiếu niên mặc thanh y thanh đạm, có thể thấy được trên người đều là vết đỏ và vết bỏng, thiếu niên lẳng lặng nhìn Tư Mã Ngung ngồi trên bảo toạ, hoàng đế không nói chuyện gì chỉ xem tấu chương, vì vậy hắn tiếp tục ăn bánh ngô của mình, tuy là rất khô và khó nuốt nhưng nếu không ăn thì bụng sẽ rất đói. Ở đây không giống với cung điện khác, mỗi ngày chỉ có ngự lâm quân sáng chiều mang đồ ăn đến đặt trước điện rồi cho cung nhân mang vào, hơn nữa hắn là kẻ so với nô lệ còn thấp hèn hơn, phạm vi hoạt động của hắn chỉ giới hạn trong Phu Hoa điện, không thể bước ra ngoài nửa bước, bởi vì hắn là tội nhân do tiên đế khâm định, việc hắn tồn tại trong cung là một bí mật rất lớn.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia (én nhà Tạ, nhà Vương; lạc loài đến chốn tầm thường dân gia – ý chỉ từ địa vị cao quý thành thấp hèn), hắn không còn là An Lạc Hầu gia được nhân thọ thái hậu gọi là ‘Tâm can bảo bối’, mà Tư Mã Ngung cũng không còn là thái tử rụt rè nhút nhát khi xưa, y giờ đây đã trở thành một vị hoàng đế kiên cường độc đoán, khí phách vương giả trên người theo tuổi tác ngày càng gia tăng.
Cắn một miếng bánh ngô, hắn không khỏi hồi tưởng mười năm trước, tiên đế đại hành, Tư Mã Ngung vừa kế vị liền ra mật chỉ lệnh tâm phúc của mình áp tải hắn về kinh thành nhốt trong Trường Lạc cung Phu Hoa điện, còn tuyên khai ra ngoài rằng Từ Húc vì bệnh nặng mà thân vong.
Lúc đó hắn chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chỉ có thể ở trong Phu Hoa điện không thấy trời không thấy đất này mà chịu đựng đủ loại dằn vặt của Tư Mã Ngung. Năm mười ba tuổi hắn đã thử bỏ trốn một lần, kết quả bị bắt trở về, hoàng đế trong cơn thịnh nộ đích thân dùng một cây gậy làm từ gỗ đàn mộc cứng như sắt cắt đứt gân xương đùi phải sau đó đánh hai mươi bản vào mông hắn, trên lưng phải chịu một trăm roi cực hình, roi là do hình bộ đặc chế chuyên dùng đánh vào trên da thịt, chỉ có đau đớn chứ không chảy máu hay lưu lại sẹo.
Sau cùng hắn không chịu nổi ngất xỉu trên hình trượng, cái chân đến ba tháng sau mới hoàn toàn khỏi hẳn, từ đó hắn cũng không dám bỏ chạy nữa. Hắn mãi mãi nhớ rõ ngày đó Tư Mã Ngung đã nói: “Trẫm chỉ cần thân thể của ngươi cũng không cần tay chân của ngươi, lần này chỉ là cảnh cáo”.
Đúng vậy, một người nô lệ cần có sức lao động để cống hiến sức lực cho chủ nhân, nhưng một tính nô xác thực không cần dùng tay chân, chỉ cần dùng miệng và tiểu huyệt lấy lòng chủ nhân.
Bản thân đã thê lương như vậy lẽ nào còn để cho tay chân chịu tàn phế, trở thành phế nhân nằm trên giường tiếp nhận sủng hạnh của thánh giá, hắn không muốn, cũng không cam lòng rơi vào cảnh này, tuy hắn biết khó thoát khỏi số phận làm tính nô nhưng bình thường hắn vẫn đọc sách viết chữ, hội hoạ và chơi cờ chỉ cần hắn không phản kháng, khi Tư Mã Ngung tâm tình vui vẻ cũng sẽ ôn nhu đối đãi hắn.
Nhưng mấy ngày gần đây Tư Mã Ngung tương đối khó chịu, cho nên hắn vốn là công cụ để hoàng đế phát tiết bực bội, hắn bị kim châm và những vết bỏng dằn vặt, nhưng lại không được để lộ ra tâm tình thống khổ mà ngược lại phải vui vẻ chấp nhận.
Hơn nữa Tư Mã Ngung hôm qua đã hạ lệnh cho hắn, muốn hắn hôm nay phải làm một con cẩu, mà cẩu thì không biết nói tiếng người cho nên hắn cũng không thể nói chuyện, trước mặt hoàng đế phải dùng cẩu ngữ, xem ra làm cẩu cũng tốt, bởi vì cẩu ở trong cung đều rất tôn quý không bị ai đánh đập.
Ăn hết miếng bánh ngô cuối cùng, hắn lập tức học theo cách cẩu bò đến trước Tư Mã Ngung, ngoan ngoãn sủa lên một tiếng, hy vọng được chủ nhân thương xót.