CHƯƠNG 26
Tư Mã Khiêm cưỡi trên người Mộ Dung, tay cầm hạng quyển và dây thừng, không ngừng dùng roi đánh vào lưng hắn, bắt hắn đi nhanh một chút.
Vừa rồi Tư Mã Ngung đã ban cả nô lệ lẫn roi cho Khiêm Nhi.
“Ngươi con cẩu thấp hèn, dám khi dễ mẫu phi nương nương của bổn vương, ngươi không muốn sống nữa sao, bổn vương sẽ không cho ngươi lành lặn qua ngày”. Tư Mã Khiêm lớn tiếng khiển trách, không hổ là cốt nhục của Tư Mã Ngung, tuổi còn nhỏ mà đã có khí phách, tương lai sẽ trở thành một người vĩ đại.
Kỳ thực trong cung đình có rất nhiều súc nô, mỗi hoàng tử đều có riêng một nô lệ, dùng để phát tiết cảm xúc hay ngược đãi tìm lạc thú. Chỉ mỗi mình Tư Mã Khiêm là không có, cho nên lúc Tư Mã Ngung ban Mộ Dung cho Khiêm Nhi, Khiêm Nhi phi thường hân hoan.
Mộ Dung bị một mảnh vải bịt miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ mỏng manh. Vốn là một lòng muốn chết, nhưng lại đổi ý, quyết tâm chịu nhục, tìm cơ hội để trả thù Tư Mã Ngung và cẩu nhân.
Tư Mã Khiêm đột nhiên dùng sức cắn bả vai Mộ Dung, lưu lại dấu răng thật sâu.
Mộ Dung đau đớn hất ngã tiểu chủ nhân, khiến cho sắc mặt Tư Mã Ngung và cẩu nhân biến đổi, một người tức giận, một người đau lòng. Lý Trường An vội vàng nâng Khiêm Nhi dậy.
“Nực cười, dám đẩy ngã hoàng tử, quả thực không thể tha thứ, Trường An, đem hắn…”. Tư Mã Ngung đang định xử phạt Mộ Dung, lại bị đứa con mình ngắt lời.
“Phụ hoàng vừa nói ban tiện nô cho nhi thần, nếu là nô lệ của nhi thần, vậy phụ hoàng không cần nhúng tay vào việc này, Khiêm Nhi nhất định sẽ giáo huấn tiện nô này đến thiếp thiếp phục phục”. Tư Mã Khiêm nói, trên mặt không có biểu hiện nào gọi là giận dỗi.
“Hảo, thiếu niên mới năm tuổi mà đã có khí chất của Võ Tất Thiên, xem ra trẫm phải kính trọng Khiêm Nhi vài phần”. Tư Mã Ngung chẳng những không tức giận, ngược lại còn khen ngợi Khiêm Nhi.
“Thánh Thượng là chỉ chuyện Võ Tất Thiên đề nghị Đường Thái Tông dùng ba phương pháp tuần mã sao? Ngươi chẳng lẽ lại không thể dạy hắn yêu quý vạn vật, đạo lý trung thứ nhân hiếu sao? Hơn nữa hoàng huynh của hắn là thái tử, con của hoàng hậu, Thánh Thượng không thể dạy hắn đế vương thuật, để tránh xảy ra tranh chấp giữa huynh đệ”. Cẩu nhân nghe ra hoàng đế nói vậy không ổn, bởi vậy liền lên tiếng chỉ trích y.
“Ái phi, hoàng nhi của trẫm tuổi còn nhỏ, hơn nữa trẫm tuổi xuân đang độ, làm gì phải sốt ruột vấn đề dạy dỗ. Về phần tương lai, người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của trẫm dĩ nhiên là thái tử, nhưng nếu có hoàng tử trí tuệ hơn thì đâu nhất định phải truyền ngôi cho con trai trưởng, hoàng đế Thái Tông cũng không phải con trai trưởng”. Tư Mã Ngung xem ra thật sự có tính toán, khiến cho hắn càng thêm hờn giận.
“Thánh Thượng, ta phải nhắc nhở ngươi, chính ngươi đã giao Khiêm Nhi cho ta nuôi nấng, làm mẫu phi của hắn thì phải có trách nhiệm vì hắn suy nghĩ, ta chỉ hy vọng hắn sau khi lớn lên sẽ là một vị hiền vương, chứ không phải rơi vào thất bại mà chết”. Hắn đặc biệt nhấn mạnh thân phận của mình.
“Ái phi, trẫm không hề can thiệp vào việc ngươi dạy dỗ Khiêm Nhi như thế nào?”. Tư Mã Ngung thề thốt phủ nhận.
“Tốt nhất là không có”. Cẩu nhân cũng bắt đầu nguôi giận.
“Phụ hoàng, mẫu phi, các ngươi không cần vì Khiêm Nhi mà đối địch”. Hai người vội vàng biện luận, cư nhiên không thèm để ý đến Khiêm Nhi đã lén lút nói hình phạt cho Lý Trường An, mà Mộ Dung công tử cũng đã bị lén tha xuống.
“Sao vậy, hắn đã đi đâu?”. Cẩu nhân trực tiếp hỏi Lý Trường An.
“Bẩm nương nương, đã phụng mệnh điện hạ tha xuống trừng phạt”. Lý Trường An thành thật trả lời.
“Khiêm Nhi, ngươi phải nên học tập cách tha thứ cho người khác chứ?”.
“Khiêm Nhi đã biết, ta trừng phạt hắn rồi sẽ tha thứ hắn sau, đến khi hắn không còn tái phạm sai lầm mới thôi”. Tư Mã Khiêm trèo lên đùi mẫu phi ngồi xuống.
“Cái này đúng rồi, thật sự là tiểu hài tử thông minh”. Tư Mã Ngung đưa tay vuốt ve đứa con.
“Khiêm Nhi tạ ơn phụ hoàng khen thưởng”.
Hắn nhìn đôi phụ tử này một hồi, cuối cùng quyết định câm miệng, không hề thuyết giáo, miễn cho uổng phí khí lực.