CHƯƠNG 34
Sau bữa tối, Tư Mã Cần tiếp tục ngồi trước án thư, cố gắng sao chép Hiếu Kinh, Tư Mã Khiêm thì đang mài mực ở bên cạnh.
Tư Mã Ngung vì bồi dưỡng tình cảm huynh đệ hai người họ, quyết định để Tư Mã Cần tạm thời lưu lại Quang Hoa điện, cùng Khiêm Nhi ở chung một phòng, Đức Phi rất cao hứng, bởi vì đứa con được hoàng đế yêu thương, đồng nghĩa với việc mình sẽ được khôi phục phi vị.
“Nhị ca, nô lệ của ta không tồi chứ”. Tư Mã Khiêm chỉ vào Mộ Dung bị trói dưới giường.
Tư Mã Cần buông bút, đi đến trước người Mộ Dung, cẩn thận kiểm tra các bộ vị của nô nhân, sau đó cầm lấy roi đặt bên cạnh, dùng sức đánh mông nó, ý bảo nó đứng lên, sau đó vươn tay sáp nhập cúc huyệt nó, phát hiện bên trong nhét một viên trân châu.
Mộ Dung gần đây không được sủng hạnh, đột nhiên bị ngón tay xâm nhập, nhưng cũng chỉ biết rên rỉ đứng lên.
“Khiêm Nhi, đây là cực phẩm tính nô a, chỉ tiếc trên người đều là vết roi”. Tư Mã Cần tuổi tác tuy còn trẻ, nhưng đã có kinh nghiệm xâm phạm nô lệ.
“Hắn nguyên bản là nam sủng của phụ hoàng, nhưng vì dám cướp đoạt trân châu của mẫu phi, nên phụ hoàng đã hung hăng trừng trị thối nô này, đó sau còn ban hắn cho Khiêm Nhi. Nhị ca cũng muốn giáo huấn hắn sao? Vậy không cần khách khí”.
“Vậy được, dù sao chỉ còn lại một phần chưa xong, Nhị ca sẽ dạy ngươi một ít kỹ xảo, tuy rằng ngươi tuổi còn ít, tạm thời không thể dùng”.
“Cám ơn Nhị ca”.
“Tiện nô, lên giường đi, mau một chút”. Tư Mã Cần không ngừng phất tiên thúc giục Mộ Dung, lại quay sang nói với Khiêm Nhi:
“Ngươi cũng ngồi lên giường”.
Tư Mã Cần bắt đầu cởi bào phục, Mộ Dung như đoán được chuyện gì đó mà mặt liền biến sắc.
“Ngươi vốn là nam sủng của phụ hoàng, xem như mẫu thân của bổn hoàng tử, nhưng hiện tại ngươi chính là nô lệ, bổn hoàng tử có thể sủng hạnh ngươi, ngươi hẳn là cảm thấy cao hứng mới phải. Ngươi thế nhưng may mắn có thể trước sau tiếp nhận long căn Thánh Thượng cùng ngọc khí của hoàng tử, xem như phụ tử đồng khoa nha”. Tư Mã Cần đi lên giường vuốt ve Mộ Dung, khiến y rên rĩ hai tiếng.
“Nhị ca, ngươi đến tột cùng đang làm chuyện gì vậy?”. Khiêm Nhi không rõ Tư Mã Cần có ý đồ gì.
“Tiến hành giáo dục vỡ lòng”. Tư Mã Cần cười *** đãng trả lời đệ đệ.
“Chó hoang nằm úp sấp, hàm chứa ngọc khí quận Vương gia, hảo hảo hầu hạ. Ngươi nếu dám xằng bậy, bổn hoàng tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết, nghe được không?”. Tư Mã Cần dùng sức đánh vào phân thân của Mộ Dung, khiến nó không ngừng rên rĩ.
“Sao lại cởi quần của ta nha?”. Mộ Dung chỉ phục tùng mệnh lệnh, làm cho Khiêm Nhi liều mình giãy dụa.
“Khiêm Nhi nghe lời, không cần lộn xộn, để hắn làm”.
“Nhị ca, ta đã biết”.
Mộ Dung nuốt lấy côn thịt của Khiêm Nhi, thẳng đến gốc mới thôi.
“Nhị ca, tại sao ta lại cảm thấy rất hưng phấn nha”. Khiêm Nhân khoái hoạt nói cho Nhị ca, dù sao đây cũng là lần đầu.
“Đợi cho nơi đó của chảy ra bạch dịch thì coi như ngươi đã lớn, có thể cho chúng ta con cháu hoàng thất. Đây là trách nhiệm mà chúng ta không thể trốn tránh”. Tư Mã Cần tẫn trách dạy cho đệ đệ.
“Vậy Nhị ca có bạch dịch không?”. Khiêm Nhi có điểm tò mò.
“Hẳn phải chờ mấy năm nữa đi. Được rồi, Khiêm Nhi đã xong, hiện tại liền đến phiên Nhị ca. Tiện nô, buông ngọc khí quận Vương gia, mau sửa sang lại, nằm úp sấp, nâng mông lên”. Tư Mã Cần khẽ vuốt phân thân tráng kiện của mình, đã di truyền từ phụ hoàng, nên mai mốt sớm phát dục cũng là điều đương nhiên.
Mộ Dung hoàn thành mệnh lệnh xong. Tư Mã Cần ý đồ muốn lấy trân châu ra, đau đến khiến nó không ngừng giãy dụa.
“Khiêm Nhi, lấy roi đánh nó”. Tư Mã Cần không hờn giận nói.
“Khiêm Nhi biết”. Tư Mã Khiêm đứng lên, lấy roi không ngừng quật vào lưng nó.
Nhiều lần vất vả, rốt cục cũng lấy được trân châu ra, Khiêm Nhi cũng đình chỉ quất, Tư Mã Cần lập tức đem ngọc khí cắm vào cúc huyệt nó, không ngừng tiến tiến xuất xuất.
“Khiêm Nhi, dùng sức cắn bã vai của hắn, làm cho hắn càng thích”. Tư Mã Cần ra lệnh cho Khiêm Nhi.
Mộ Dung không ngừng rên rĩ, thẳng đến khi Tư Mã Cần thỏa mãn xong mới đem trân châu nhét lại cúc huyệt của nó.