CHƯƠNG 41
Giữa chính điện, Tư Mã Ngung ngồi trên kim loan, phía bên đặt một ngai vàng làm bằng gỗ cây tử đàn hé ra song phượng phun châu kim. Từ Húc mặc long y màu vàng, ôm lấy Tư Mã Khiêm an vị trên ngai.
Từ Húc ngẩng đầu thì thấy ở giữa điện được đặt khung trang trí, khắc hình một con cự long miệng phun nước ngậm một viên ngọc, phi thường trang nghiêm. Đây là lần đầu hắn ngồi trên chính điện, bởi vậy tâm trạng kì thực rất tốt.
Đêm động phòng hôm qua, hai người nói chuyện thật lâu. Tư Mã Ngung thậm chí còn hôn khắp toàn thân Từ Húc, khiến mặt hắn đỏ bừng.
“Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Các quan viên quỳ gối dưới bậc thang, hô to. Tất cả mọi người đều đã biết chuyện sắc lập Hoàng quý phi, nhưng tiểu bộ phận quan viên Trần Đảng rất không tình nguyện hướng Từ Húc thỉnh an.
“Các khanh bình thân”. Tư Mã Ngung uy nghiêm nói.
“Nô tì tham kiến Thánh Thượng”. Hẳn là bị nhiễm phong hàn thì phải nằm trên giường nhưng hoàng hậu lại đi vào đại điện, khiến các quan viên không khỏi tò mò.
“Hoàng hậu phải hảo hảo tĩnh dưỡng, vì sao tới đây?”. Tư Mã Ngung không lộ ra vẻ nào cho thấy đây là việc ngoài ý muốn cả.
“Nô tì tới hướng Thánh Thượng muốn bẩm báo việc trọng đại”. Hoàng hậu cười đến sáng lạn, dường như nắm chắc phần thắng trong tay.
“Trường An, chuẩn bị phượng y cho hoàng hậu”. Hữu tôn tả ti, hoàng hậu lý ra nên ngồi ở bên phải long ỷ, nhưng Từ Húc không có ý định muốn nhường chỗ, vì thế hoàng hậu đành an vị phía bên trái, tọa trên ngai vàng khác nhưng không hoa lệ bằng ngai vàng của Từ Húc. Các quan viên nhìn thấy, tự nhiên càng khẳng định phúc lộc của Trần gia đã đến phút cuối.
“Bẩm Thánh Thượng, nô tì phát hiện Hoàng quý phi lúc trước là tội nhân Từ Húc, tiên đế đã phán lưu đày hắn ba nghìn dặm, vĩnh viễn không tha. Thánh Thượng hôm nay lập hắn làm hoàng hậu là bất trung bất hiếu với tiên đế. Nô tì thỉnh Thánh Thượng lập tức đem hắn chém giết, nếu không tiên đế trên trời có linh thiêng sẽ nổi giận”. Hoàng hậu nghĩ nàng hôm qua đã ban cho Từ Húc một con đường sống đi, nhưng hắn lại không chút nào để ý tới, hiện tại nàng liền mượn dư luận triều đình bức bách hoàng đế giết hắn.
“Thần thỉnh Thánh Thượng thẩm tra và tiếp nhận trung ngôn của Hoàng hậu nương nương, lập tức chém giết tội nhân Từ Húc”. Vài tên quan viên bên Trần Đảng lập tức phụ họa theo hoàng hậu.
“Cũng chỉ có các ngươi nói như vậy. Tốt lắm, trẫm hôm nay trước mặt quan lại các ngươi, nói cho các ngươi nghe, Hoàng quý phi của trẫm quả thật là Từ Húc, bất quá hoàng khảo trên trời có linh thiêng chẳng những sẽ không trách cứ trẫm, ngược lại vui sướng là khác. Tiên đế lúc tuổi già đã viết cho trẫm một mật lệnh: An Lạc hầu Từ Húc năm tám tuổi, có cử chỉ nghịch mưu, nếu cam nguyện làm nô lệ mười năm, mọi tội lỗi sẽ được xóa bỏ. Nay Hoàng quý phi đã như hoàng khảo nói, làm nô mười năm, mọi tội lỗi hết thảy đã được xóa”. Tiên đế đã không còn, ai có thể chỉ chứng Tư Mã Ngung nói láo.
“Thánh Thượng nói là mật chỉ của tiên đế, có căn cứ gì làm cho mọi người bội phục?”. Hoàng hậu thấy Tư Mã Ngung thế nhưng lại có thể bày ra chiêu này, liền rống to.
Từ Húc khẽ mỉm cười, quả nhiên là trò hay nha.
“Hoàng hậu, ngươi là có chủ ý gì? Ngươi cho trẫm hư cấu mật chỉ của tiên đế? Ai dám nghi ngờ trẫm, lập tức đứng ra?”. Tư Mã Ngung cũng không yếu thế.
Trần Đảng quan viên không dám công khai khiêu chiến với hoàng đế, đại điện nhất thời yên lặng.
“Cho dù hoàng khảo không có mật chỉ này, trẫm trong tay còn có di cáo của thánh tổ mẫu. Trường An, tuyên đọc đi!”. Tư Mã Ngung đả kích hoàng hậu gấp bội.
“Nhân thọ thái hậu di cáo: Đoàn Ngân Đức, từ ngày tiến cung đã sáu mươi năm, đích thân trải qua nhiều cửa ải khó khăn. Cuối cùng được hưởng an nhàn, còn có hoàng đế hầu hạ phụng dưỡng, tất kính tất thành. Đến năm bản cung tám mươi tuổi, mắc bệnh nằm liệt giường, vì lo sợ cháu trai An Lạc hầu Từ Húc bị biếm ra ngoài, bản cung buồn bực không vui. Hoàng đế niệm bản cung đã hầu hạ Nhân Tông, có công với Hiến Tông, mà đặc xá tội cho Từ Húc, tiếp tục làm An Lạc hầu. Bản cung gửi di cáo này cho tổng quản thái giám Xương Khánh cung lưu giữ, đến lúc thích hợp sẽ chuyển giao cho hoàng đế”. Lý Trường An tuyên đọc di cáo.
“Thánh tổ mẫu hoàng khảo đã di mệnh với trẫm, trẫm không dám vi phạm, nay miễn tội cho cả nhà Từ Hữu Quân, bù lại Từ Hữu Quân phải ký Hoàng quý phi cho trẫm. Phong Từ Hữu Quân làm nhất đẳng thừa ân công, mệnh này thay quyền chức Tổng Đốc Thiểm Tây làm thái sư của thái tử, hàm binh bộ thượng thư. Phong phu nhân Từ Hữu Quân làm nhất phẩm phụng quốc phu nhân, Từ Hữu Quân phải để Từ Hạo kế tục thay An Lạc hầu”. Tư Mã Ngung danh chính ngôn thuận bày bố hết thảy.
Hoàng hậu sắc mặt như tro tàn, ngồi yên trên ngai.
“Hoàng hậu đã nói xong chuyện Húc Nhi, hiện tại đến phiên trẫm nói chuyện về thái tử”. Tư Mã Ngung thực bình tĩnh nói.