CHƯƠNG 45
Tư Mã Cần âm thầm hờn dỗi. Khổng Chiêu Minh kia đối với ám chỉ của mình nhìn như không thấy, không hề phản ứng, càng không ngừng truyền thụ cho huynh đệ bọn họ học vấn nhập môn, đã vậy còn theo ý chỉ mẫu phi, khuyên răn bọn họ phải đối xử tử tế với Mộ Dung.
Vào buổi tối, Lý Trường An tiến vào truyền chỉ: hoàng đế lệnh cho Khổng Chiêu Minh và hoàng tử cùng dùng bữa.
“Trường An, tại sao phụ hoàng và mẫu phi không dùng bữa cùng chúng ta”. Khiêm Nhi nghi hoặc hỏi, khác với Tư Mã Cần trong lòng lại biết khá rõ ràng.
“Lão nô không biết. Thánh Thượng và nương nương sau giờ ngọ đã xử lý chính vụ ngay trong phòng ngủ. Lão nô vừa rồi cũng đã hỏi, Thánh Thượng liền cho lão nô đến truyền chỉ ban thưởng”. Lý Trường An nhớ tới bên trong phòng ngủ không ngừng truyền ra thanh âm hoan ái, hiển nhiên là Tư Mã Ngung đang hưởng dụng Từ Húc, chắc hẳn không cần dùng bữa. Thời điểm mình bẩm báo, tiếng động trên long sàng mới tạm thời dừng lại, thanh âm hoàng đế khàn khàn trầm thấp, lại tràn ngập ***, lẫn với âm thanh rên rỉ cầu xin của Từ Húc.
Lý Trường An lập tức sai người truyền lệnh.
“Khổng sư phó, mời người ngồi”. Tư Mã Cần bày ra dáng vẻ tôn sư trọng đạo, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến cách thu phục Khổng Chiêu Minh.
“Thần không dám, điện hạ cứ ngồi trước”. Khổng Chiêu Minh một bộ nhẫn nhịn, khiến Tư Mã Cần hận không thể lập tức áp lão sư trên giường ô nhục một đêm.
“Sư phó không cần nhún nhường. Nhị ca và Khiêm Nhi tuy là quận vương, nhưng cũng là đệ tử của lão sư, cho nên lão sư không cần thi lễ”. Tư Mã Khiêm nghe theo phân phó của mẫu phi, ngoan ngoãn tôn trọng lão sư.
“Mời lão sư”. Tư Mã Cần lại bày ra tư thế mời.
“Vậy thần chỉ còn cách phụng mệnh”. Khổng Chiêu Minh thấy hai vị hoàng tử khiêm nhượng, đành phải ngồi lên ghế.
“Khổng sư phó, ngươi đã thành thân chưa?”. Tư Mã Cần vừa ăn vừa hỏi, phải hiểu biết đối tượng thì mới có thể chinh phục.
“Khi thần mười lăm tuổi đã có một thê tử, nhưng nàng không may bệnh chết. Thần cũng không tái giá. Hiện thần có một đứa con đã ba tuổi, giao cho mẫu thân thần nuôi nấng”. Khổng Chiêu Minh bị hỏi chuyện thương tâm, vẻ mặt hơi ảm đạm.
“Đã mang dòng dõi thánh duệ, vì sao Khổng sư phó lại ở Sơn Đông cảnh nội làm quan, sao còn phải khảo khoa cử? Con cháu thánh duệ chẳng phải đều có đặc quyền sao?”. Tư Mã Cần quả thật cảm thấy kỳ quái.
“Thần hy vọng được dùng chính sức mình để giúp ích cho triều đình mà không cần nhờ vào thân phận thánh duệ”. Tư Mã Cần càng thêm kỳ quái, ngốc tử này không ngờ lại có chí lớn. Nhưng thôi quên đi, cái đó cùng với việc ăn Khổng Chiêu Minh cũng không liên quan.
“Khiêm Nhi, bồi Nhị ca một chén rượu”. Tư Mã Cần đã lén hạ mê dược vào trong rượu, uống vào một hồi sẽ phát tác, không thương tổn đến thân thể, chỉ mê man một đêm, như thế sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch của mình.
“Được”. Tư Mã Khiêm sảng khoái cạn sạch.
“Sư phó, Cần Nhi kính người một ly”. Giờ đến phiên Khổng Chiêu Minh, trong rượu y dĩ nhiên cũng bị hạ dược.
“Tốt lắm, Cần Nhi cũng uống đi”. Khổng Chiêu Minh cầm lấy chén rượu đưa cho Tư Mã Cần.
“Được rồi, sư phó uống nhanh”. Tư Mã Cần không suy nghĩ liền uống.
“Các ngươi lui ra hết, đóng cửa lại, kẻ nào cũng không được quấy rầy”. Thấy Khổng Chiêu Minh ngoan ngoãn uống xong, Tư Mã Cần lập tức ra lệnh cho cung nhân rời khỏi phòng ngủ.
Khiêm Nhi thì đã sớm mê man trên ghế, nhưng Khổng Chiêu Minh vẫn chưa có phản ứng gì, dược lực lý ra đã sớm phát tác, tại sao gân cốt mình lại mềm yếu, không có một chút khí lực.
“Hán quận vương điện hạ, dược của thần thế nào? Ngọc thể điện hạ sau năm canh giờ sẽ nhuyễn ra, mất hết khí lực. Điện hạ không phải muốn mê đảo thần, rồi thân mật với thần sao? Đáng tiếc điện hạ không có lưu ý đến thần đã hạ giải dược trong rượu cùng với nhuyễn cân tán. Ưm, điện hạ tuyệt đối không thể tưởng tượng một con mọt sách như thần, không ngờ lại có tuyệt chiêu này. Điện hạ yên tâm, đêm nay thần sẽ tận tâm hầu hạ điện hạ, tuyệt đối không bạo tiểu cúc điện hạ đâu, làm cho điện hạ thích vô cùng”. Khổng Chiêu Minh hợp thời giải đáp nghi vấn của Tư Mã Cần.
Tư Mã Cần trợn mắt nhìn kẻ vừa mới ra vẻ đạo mạo, còn có một chút vẻ thư sinh ngờ nghệch, hiện giờ lại như một con dã thú, còn không biết liêm sỉ mà *** ngôn lãng ngữ.